Chồng ngoại tình, tôi trở thành bà mẹ độc ác trong mắt con
“Những ngày hạnh phúc như một giấc mơ, đến mức tôi gần như quên tất cả những gì đã xảy ra. Giấc mơ chỉ là giấc mơ, mở mắt ra giấc mơ biến mất, tôi rơi vào địa ngục trần gian mà vẫn không tin đó là thật”.
ảnh minh họa
Những ngày sau đó, tôi sống lặng lẽ, ít nói ít cười nhưng vẫn chu toàn cơm nước, nhà cửa, vẫn trao đổi với chồng những điều cần thiết. Tôi cố gắng ăn ngủ bình thường nhất có thể, vẫn tự nhắc mình là không được ốm, không được ngã quỵ, tôi cần có sức khỏe để thu xếp cuộc sống của ba mẹ con trong thời gian tới.
Còn anh tôi để ý thì hình như về các hoạt động anh không có gì thay đổi, đi làm về vẫn đúng giờ, ngày nghỉ đi đâu đều có lý do, con cái vẫn chu toàn đưa đón, dạy dỗ… Chỉ có anh không dám nói với tôi nhiều, lúc nào tôi nói chuyện anh có vẻ cố gắng trả lời một cách nhiệt tình như để làm hòa, nhưng nhìn thái độ lạnh băng và bình thản của tôi, anh lại lặng lẽ thu mình lại.
Tôi vẫn suy nghĩ về việc li dị, nhưng thực lòng, tôi chờ một phép màu nào đó đến với tôi, để mọi sóng gió qua đi, gia đình tôi lại hạnh phúc như xưa, chồng tôi vẫn yêu tôi như ngày nào, hay thậm chí chỉ là tôi còn tin được chồng tôi yêu tôi như ngày nào. Giờ thì quá khó khăn, niềm tin đã mất, mọi cố gắng trở thành vô nghĩa.
Từ lúc đầu không hiểu sao tôi không thắc mắc muốn biết cô ta là ai, chuyện hai người như thế nào, bây giờ họ còn gặp nhau không…
Tôi chỉ nghĩ được điều duy nhất là chồng tôi ngoại tình, và tôi không chấp nhận được điều đó.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, tôi vẫn ít nói ít cười, nhìn bề ngoài vợ chồng tôi vẫn bình thường. Chỉ có đêm xuống, đêm chứng nhận sự lạnh lùng xa cách, đêm biết vợ chồng đã không còn là vợ chồng nữa.
Cho đến một hôm, tôi đi đón con gái lớn đi học thêm về, nó rủ rỉ mẹ cho con đi ăn hải sản.[...]
Video đang HOT
Hai mẹ con vào nhà hàng hải sản, con bảo mẹ gọi vừa thôi, con không muốn ăn mà chỉ muốn được nói chuyện với mẹ. Tôi thương con thắt lòng, động viên con ăn và bảo mẹ nghe con nói hết những gì con muốn nói.
- Bố mẹ đừng giận nhau nữa được không? Mẹ ơi, con thương bố lắm, bố buồn rất nhiều, bố sợ mẹ, con và em L cũng sợ mẹ…
Tôi đã làm gì thế này?. Tôi yêu con, giữ gia đình cho con mà hành động thế này sao?. Tôi có còn là tôi nữa không?.
Tối hôm đó, lúc chuẩn bị đi ngủ, tôi nói với chồng:
- Có lẽ mình nên chia tay thôi anh ạ. Nếu cứ thế này em sẽ trở thành một bà mẹ xấu xa với các con thôi.
Chồng tôi bật dậy như cái lò xo:
- Hóa ra bấy lâu nay em vẫn chưa hề tha thứ cho anh sao? Anh tưởng là em cần thời gian để quên đi mọi chuyện nên anh đang cố gắng hết sức, em không nhìn ra điều đó sao? Em không thương các con sao?…
Chồng tôi nhoài người vào ôm cứng lấy tôi, anh úp mặt vào cổ tôi và bắt đầu hôn tôi. Lâu lắm rồi, từ cái ngày ấy, chúng tôi mới gần nhau như thế này. Tôi nhận ra cái mùi quen thuộc của chồng tôi ngày xưa, tôi nhận ra cảm xúc trong tôi dâng tràn. Tôi ôm lại anh gì chặt và khóc.
“Không hiểu sao lúc đó tôi tin lời anh nói một cách tuyệt đối, để đến mãi sau này mới đau đến cùng cực khi hiểu rằng tình yêu đã chết, đừng nghĩ cách lấy lại”.
Ảnh minh hoạ
Sau giông bão, gia đình tôi lại quay về nếp sống cũ. Tất nhiên tàn tích của bão vẫn còn phải dọn dẹp rất nhiều nhưng tôi nhận thấy sẽ không khó khăn gì khi cả hai vợ chồng tôi đều cùng nhau làm điều đó.
Vui nhất là các con được trở lại cuộc sống vui tươi, hạnh phúc trước kia. Tôi cảm thấy mình thật may mắn, và tự hứa là sẽ quên đi tất cả những điều tồi tệ đã qua.
…Việc đầu tiên là tôi bắt đầu đi tập thể dục. Thực ra tôi có dáng người kiểu mũm mĩm chứ không béo, nhưng tôi cũng cần phải tập thể dục để một phần săn chắc người, một phần dự phòng cho sức khỏe tương lai, ngoài ra còn giải tỏa bản thân khỏi những stress trong công việc và gia đình.
Việc thứ hai là tôi bắt đầu để ý đến anh, đến những sở thích cá nhân của anh và cố gắng hòa nhập.
Tôi bắt đầu tìm mua những đĩa hát mà ngày xưa tôi rất hay nghe, tìm những bộ phim theo mọi người vẫn ca ngợi để về xem, rồi rủ chồng cùng nghe và hỏi chồng về những điều tôi chưa hiểu hết.
Thật không ngờ, chồng tôi như bắt được nguồn mạch, say sưa giảng giải cho tôi nghe, cũng thật không ngờ, tôi thật lòng thấy những điều chồng nói rất thú vị. Từ đó tôi thu xếp việc nhà, thuê giúp việc theo giờ để giảm tải việc tôi phải làm, dành thời gian để hưởng thụ những điều tôi đã bỏ quên quá lâu. Các con tôi cũng được tham gia các buổi xem phim, dã ngoại cùng bố mẹ.
Những ngày hạnh phúc như một giấc mơ, đến mức tôi gần như quên tất cả những gì đã xảy ra. Giấc mơ chỉ là giấc mơ, mở mắt ra giấc mơ biến mất, tôi rơi vào địa ngục trần gian mà vẫn không tin được đó là sự thật.
Theo VNE
Đàn ông không cho mình là của riêng ai
Chiều nay ảm đạm qúa. Nhói đau trong tim cho em biết rằng anh cũng đang muốn xa em. Một ngày trôi qua trong im lặng. Em chợt nhớ đến vợ con anh và nhận ra rằng mình đã thật độc ác.
Em - Một người con gái có đủ cơ hội, đủ khả năng để tìm cho mình một bờ vai vững chắc, một chỗ dưạ, vậy mà sao em lại đang tâm "cướp" đi anh: người chồng, người cha của 2 đứa trẻ.
Em thực sự hối hận khi mình đã từng có lúc nghĩ rằng anh là những gì em đáng được nhận, vợ con anh là những người đáng phải chịu nỗi đau sẽ xảy ra nếu như em vẫn mù quáng. Em và anh 2 con người ích kỷ chỉ biết cho bản thân mà không nghĩ đến những người xung quanh, họ sẽ khổ như nào nếu không có anh? Mặc dù biết tình yêu không có tội nhưng trong cuộc sống đôi khi mình phải biết hy sinh và sống vì mọi người. Giờ đây em đang cố hiểu điều đó.
Ai yêu mà chẳng mơ ước, chẳng muốn đến được với nhau nhưng tình yêu của mình đã không đơn thuần như bao cuộc tình khác mà nó là thứ tình yêu được xây trên sự đau khổ của bao người. Có vui gì không khi hạnh phúc của mình là địa ngục của người ta? Có vui gì không khi em là người thứ ba tội lỗi? Em yêu anh đến ngây dại, yêu anh không suy tính, không biết đến ngày mai để giờ đây trong đau khổ vẫn phải một mình cố bước. Em cũng ích kỷ lắm cũng muốn anh là của em lắm chứ, nhưng em có như thế được không khi nhìn gia đình anh tan nát.
Giờ đây em đang sống trong dằn vặt đau khổ, trong sự hối hận muộn màng cho em nhưng em vẫn phải xa anh để em không phải là "kẻ cướp chồng" người khác, kẻ phá hoại hạnh phúc mái ấm của một gia đình và để mãi mãi sau này nếu có gặp anh em sẽ mỉm cười thật tươi.
Em phải coi anh là gì đây? Xem anh là gì đây? Anh đến với em bằng con tim chân thành hay bằng sự khao khát bản năng của một người đàn ông? Đến giờ em không dám tin vào anh - Người đàn ông mà em đã gửi trọn cả cuộc đời để giờ đây niềm đau riêng em ai hiểu? Anh cũng nhẫn tâm lắm. Anh nhẫn tâm yêu em, nhẫn tâm bên em, anh thừa hiểu rằng anh không bao giờ là của em sao còn làm mọi cách để em là của anh? Phải chăng đàn ông là như vậy, cái gì cũng muốn là của riêng mình mà không cho mình là của riêng ai. Ai cũng muốn như vậy ai cũng làm như vậy rồi xa người ta thì ai sẽ là người chấp nhận kẻ đã một lần dang dở, một lần vấp ngã đây?
Yêu anh nhiêu quá nên em không còn oán trách anh điều đó nữa. Trong em giờ đây tự sâu thẳm con tim cầu mong anh hạnh phúc. Cho dù ở bất cứ nơi đâu, cho dù cuộc sống của em có ở tận cùng đau khổ thì em vẫn mong những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với anh.
Tạm biệt anh người đàn ông em yêu nhất và không thuộc về em...!
Theo VNE
Tâm sự rớt nước mắt của 1 phụ nữ không được làm mẹ, làm vợ Mình đã từng tin vào hạnh phúc và thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu. Nhưng bây giờ khi mọi thứ đã tan vỡ, mình hiểu ra bong bóng xà phòng còn vững chắc hơn cả những điều đó. Và đàn ông cũng giống như một củ hành, càng bóc càng đau khổ chảy nước mắt mà đến cuối cùng mới vỡ lẽ...