Chồng ngoại tình, có nên tha thứ?
Hôm kỷ niệm ngày cưới, tôi quanh quẩn ở nhà đợi anh gọi điện về, nhưng chẳng thấy tăm hơi. Chúng tôi gặp nhau trong buổi văn nghệ thành lập trường. Vốn dĩ là người sôi động nên ngay khi thấy một anh chàng ôm ghita vừa đàn vừa hát Niệm khúc cuối, tôi “say” ngay! Sau buổi diễn, anh ra bãi xe, tôi đi ngay sau và vượt lên “đòi” làm quen, lý do không phải vì anh đẹp trai hay hát hay, mà vì cây đàn của anh đẹp quá! Làm liều vậy mà lại hay, anh cười ra vẻ quá quen với kiểu bị tấn công thế này và đưa đàn cho tôi, tất nhiên tôi đâu có biết mô tê gì về đàn, thế là đành ngượng ngùng thú nhận vì muốn làm quen với anh.
Vậy mà anh lại yêu tôi. Anh bảo vì em thẳn thắng, em cá tính và vì gì đôi khi chính anh cũng không biết nữa! Rồi chúng tôi cưới nhau. Đám cưới vui vầy với những người bạn thân nhất, thật lòng nhất chúc phúc cho tôi. Đám cưới không có sự tham dự của người thân bên tôi bởi ba mẹ tôi nhất quyết không chấp nhận cho tôi lấy anh. Vì anh nghệ sĩ, anh sống phóng túng, anh thích phiêu lưu, vì ba mẹ anh ly dị, tôi sẽ khổ.
Bất chấp rào cản gia đình, tôi quyết tâm về sống cùng anh. Năm đầu về với nhau tôi hạnh phúc viên mãn bởi chúng tôi sống rất thoải mái. Anh rất hay đi diễn ở tỉnh cùng đoàn, những lần đầu tôi điều theo anh. Sự dịch chuyển liên tục của cuộc sống làm tôit thích thú vì tôi vốn thích đi du lịch. Dần dà cứ lặp đi lặp lại việc xách đồ theo anh, check in khách sạn, ngồi nghe anh và ban nhạc hát, đến khuya đi ăn rồi về lăn ra ngủ, hôm sau check out và di chuyển, tôi thấy chán. Rồi anh đi một mình, tôi ở lại thành phố la cà cùng chúng bạn để giết thời gian. Cuộc sống tự do quá, không phải trách nhiệm với bên chồng (vì ba má chồng ở quê, tết nhất chúng tôi mới về thăm), không phải bận rộn con cái cũng không phải chăm chồng như những người vợ khác, tôi sống chẳng khác nào khi còn độc thân. Tôi thích như vậy! Nhưng không ngờ đó lại chính là tai hoạ.
Bất chấp rào cản gia đình, tôi quyết tâm về sống cùng anh. Năm đầu về với nhau tôi hạnh phúc viên mãn bởi chúng tôi sống rất thoải mái. (ảnh minh họa)
Rồi đoàn có lịch đi diễn tại Đà Lạt, ngay đúng kỷ niệm một năm ngày cưới, tôi nghĩ anh sẽ để tôi đi cùng để vợ chồng có thể ở bên nhau vào cái ngày thật đáng nhớ đó, nhưng tuyệt nhiên anh không nói gì đến. Đợi mãi không thấy anh bảo tôi thu xếp, tôi đành nói cho em theo, thì anh bảo lần này đoàn di chuyển nhiều, diễn tận làng xã xa, em đi theo mệt. Vốn tự ái nên tôi giận dỗi, không thèm năn nỉ ỉ ôi gì.
Hôm kỷ niệm ngày cưới, tôi quanh quẩn ở nhà đợi anh gọi điện về, nhưng chẳng thấy tăm hơi. Nghĩ anh bận tập nên quyết định soạn đồ chạy thẳng lên đó gây bất ngờ cho anh. Tại xứ sở sương mù, hẳn vợ chồng sẽ có một đêm thật lãng mạn để tận hưởng. Gọi điện cho đồng nghiệp của anh, họ bảo đoàn di chuyển trước, còn anh bận việc riêng nên vẫn còn ở khách sạn. Tôi đến thẳng khách sạn để làm anh bất ngờ. Không ngờ người bất ngờ đến sững sờ là tôi! Anh ra mở cửa phòng với chiếc khăn tắm vận ngang người, đầu còn lấm tấm nước. Anh không ở trong phòng một mình. Người phụ nữ đang mặc chiếc áo ngủ lụa mỏng nằm trên giường chính là cô gái làm cùng anh trong đoàn. 3 người chúng tôi chạm mặt nhau, không nói được lời nào. Tối đó anh theo tôi về lại Sài Gòn, trên đường về vẫn không một lời giải thích. Tôi cũng không muốn nghe bất cứ điều gì từ anh.
Video đang HOT
Một tháng trôi qua, anh ít đi diễn xa, cứ quanh quẩn ở thành phố và hay có mặt ở nhà. Tôi cũng không la cà cùng bạn bè, nhưng chúng tôi tránh mặt nhau, tránh nói chuyện, tránh va chạm. Căn nhà như điạ ngục khi không ai mở lời về chuyện đã qua. Bây giờ thì tôi thấm những điều ba mẹ đã từng nói khi không chấp nhận anh. Tôi biết, lỗi cũng không ở anh hoàn toàn, có lẽ vì tôi đã không gần anh nhiều, không hiểu anh đủ, không cho anh sự chăm sóc đúng nghĩa của một người vợ nên anh cần người khác chia sẻ cùng. Nhưng không thể chấp nhận chuyện anh đã phản bội tôi.
Tôi còn yêu anh nên thật khổ sợ để nghĩ rằng sẽ từ bỏ anh. Nhưng tôi không đủ vị tha để chấp nhận anh trở về tổ ấm của mình, dù cái tổ đó đã không còn đủ ấm trong cơn bão lớn.
Tôi sẽ sống như thế nào, đối diện nhau ra sao, tôi có thể làm lại từ đầu nếu rời bỏ anh không, rồi tôi còn đủ lòng tin để yên thương một ai đó không, đàn ông trên đời có đủ rộng lòng để chấp nhận một người từng đổ vỡ như tôi? Nếu cùng nhau làm lại, liệu anh có thể chung thủy với tôi mãi mãi chăng? Làm sao tôi còn tin được anh? Đó là những câu hỏi làm tôi hoảng loạn mỗi ngày.
Theo Eva
Sao mãi chưa yêu?
Với không ít người, "một cõi riêng cho tình yêu" lại gần như trở thành vùng cấm mà mỗi khi chạm đến đều gợi lên những day dứt, buồn thương.
Ám ảnh khôn nguôi
Tôi gặp chị tại lễ cưới của một người bạn sau rất nhiều lần được nghe kể về chị -một phụ nữ quyến rũ và thành đạt. Phong thái tự tin và nét dịu dàng, đằm thắm toát ra từ chị khiến tôi là phụ nữ mà còn phải thầm mến phục. tuy vậy, tôi cũng cảm nhận được thái độ lạnh lùng, dè dặt của chị đối với những người đàn ông xung quanh.
Mãi rất lâu sau, khi đã trở thành một người bạn đáng tin cậy của chị, tôi mới hiểu lý do tại sao chị không chịu mơcửa lòng. Đó là vì chị đã phải trải qua những ngày thơ ấu với ã nỗi ám ảnh khôn nguôi về sự đổ vỡ, chia ly. trong ký ức của chị, những ngày êm đềm của tuổi thơ dần bị khuất lấp, chỉ còn lại tiếng đồ đạc rơi vỡ, tiếng la thét, gào khóc... Một mình chị co ro ngồi khóc trong ngôi biệt thự mênh mông, tăm tối từng đầy ắp niềm vui và hạnh phúc.
Cha mẹ chia tay nhau, chị theo mẹ và trưởng thành dần nhưng nỗi sợ hãi đối với tình yêu cũng lớn lên sau những lần chứng kiến những cuộc hợp -tan của mẹ. Không biết từ lúc nào trong chị luôn có những ý nghĩ tiêu cực về hạnh phúc, về tình yêu. Chị cố giữ cho mình không yêu thương ai và cũng không muốn ai yêu thương mình. Chị không tin vào tình yêu, sợ sẽ vấp phải những bất ổn và đau khổ triền miên.
Sợ bị bội phản
Mỗi khi ai đó đề cập đến tình yêu, Diệp đều lẳng lặng tránh đi chỗ khác. trong cô lúc đó chỉ trào dâng những cảm giác chán ngán, mệt mỏi, cay đắng...
Diệp cũng đã có một thời thơ mộng đầy ắp kỷ niệm ngọt ngào bên người mình yêu thương. Cô cố gắng làm việc và dành dụm thật nhiều tiền để tổ chức đám cưới. Khung cảnh một mái ấm gia đình hạnh phúc, thuận hòa cùng chồng và những đứa con ngoan ngày một thật gần. Và trong một lần không kiềm lòng được trước những khẩn khoản của người yêu, Diệp đã hiến dâng tất cả cho anh ta.
Sự đền đáp cho tình yêu và niềm tin mà Diệp nhận được sau đó là những dằn dỗi, ghen tuông vô lý của người yêu. Những cuộc hẹn thưa dần. thư từ, tin nhắn gửi của Diệp đều rơi vào sự im lặng. Rồi anh chính thức cưới một người con gái khác. Diệp gần như bị xô xuống vực thẳm tối tăm, tuyệt vọng. Cô mất đi sự vui tươi, trẻ trung ngày nào và sống ngày càng lặng lẽ, khép mình.
Phải mất rất nhiều thời gian sau đó, Diệp mới có thể trở lại cuộc sống bình thường nhưng dù vậy, vết thương trong lòng cũng không nguôi nhối nhức. Như "con chim sợ cành cong", Diệp đâm ra sợ đàn ông và từ chối tất cả những ai có ý định tiến xa hơn trong mối quan hệ với cô.
Phía trước là con đường...
Tình yêu vẫn đến với những người còn hy vọng, cho dù đã trải qua tuyệt vọng và những người vẫn tin vào tình yêu cho dù bị bội phản. Những mặt trái của tình yêu (sự đau khổ, thất vọng, đổ vỡ, phản bội...) không phải là những điều duy nhất trong cuộc đời này. Và rồi tất cả những điều đó sẽ phải ra đi nhường chỗ cho sự trọn vẹn và viên mãn, bởi đó mới chính là điều mà con người từ bao đời qua luôn khao khát đạt được.
Phía trước là con đường và cánh cửa của hạnh phúc, của tình yêu luôn rộng mở đón chờ bạn... Vấn đề chỉ là bạn sẽ bước tiếp và vượt qua những chướng ngại vật trên con đường đó như thế nào.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Không có gì là mãi mãi Quen anh từ khi còn là học sinh cấp 3, ngu ngơ, ngây thơ, em tin trên đời này có phép màu, có cái gọi là tình yêu vĩnh cửu. Nhưng, không chỉ cho em biết thế nào là yêu, là hạnh phúc, anh còn dạy cho em biết thế nào là đau khổ. Giờ đây em đã khác xưa quá rồi, đôi...