Chồng ném nồi cơm điện rồi gầm lên “biết trước tôi đã không lấy cô”, vợ cũng không vừa, đập mâm bát và nói 1 câu khiến anh sợ tới già
Thương nhẫn nhịn chồng mãi nhưng đến hôm nay thì cô không thể nào “nuốt nước mắt vào trong” được nữa.
Thương lấy Duy đến nay cũng đã được 3 năm. Hai vợ chồng mới chỉ có với nhau một bé gái kháu khỉnh, đang chập chững tập nói, tập đi.
Duy làm tư vấn bất động sản còn Thương thì mở tiệm tạp hóa tại nhà để tiện chăm con. Vì nhà cô cũng được lộc buôn bán nên khá đông khách, nhất là vào 4-7 giờ chiều.
Duy thì đi làm cứ hết giờ là về nằm khểnh. Còn Thương vừa lo toan việc nhà, chăm con rồi lại bán hàng. Thời gian làm việc của Thương còn nhiều hơn người đi làm văn phòng, cứ 4-5 giờ là Thương đã dậy lo cơm nước cho chồng đi làm, đến 11-12 giờ đêm khi Duy lên giường đi ngủ từ lâu thì Thương mới xong xuôi mọi việc.
Tuy nhiên Thương thường quán xuyến việc nhà rất giỏi nên dù có vất vả cô cũng chẳng bao giờ phàn nàn. Duy cứ đi làm về là Thương đã chuẩn bị bữa tối xong tươm tất rồi.
Màn phản ứng của Thương khiến chồng phải suy nghĩ. (Ảnh minh họa)
Nhưng bữa nay Thương bị ốm. Cả người cô mệt mỏi, đầu óc quay cuồng. Cửa hàng mở ra cũng đông khách vào ra nên hầu như cả sáng Thương không được nghỉ ngơi.
Video đang HOT
Đến chiều mệt quá Thương đành đóng cửa hàng sớm và nhắn tin cho chồng nhờ anh mua thuốc hộ, nhưng Duy đọc tin nhắn mà không nhắn lại.
Đến tầm 7 giờ Duy về. Anh về đến nhà thấy điện chưa bật tối om om, Duy lớn giọng: “Thương ơi sao không bật cái điện lên, nhà cửa để bừa bộn hết thế này”.
Vào đến nhà thấy vợ vẫn còn nằm trên giường, Duy lại quát lên: “ Sao giờ này đã đi nằm, không dậy mà cho con ăn với với tắm rửa cho nó đi chứ”.
Thấy chồng gắt gỏng, Thương nhỏm thều thào: “Em mệt quá, chắc bị cảm rồi anh ạ”.
“Cảm cái gì, có dậy mà đón con không để nó ở lớp thế cô trả thêm tiền cho người ta coi chắc?” – Duy gay gắt.
Thương cũng hơi nóng tính gắt lại: “Anh lại nhìn cái nhiệt kế xem em nói dối hay nói thật”.
Duy vẫn xồn xồn: “ Ốm tí cũng nằm bẹp trên giường rồi, dậy, dậy nhanh. Đón con xong về còn nấu cơm. Tôi đói lả người rồi đây”.
Thương thở dài: “Em không dậy được, người em vẫn chóng mặt lắm. Đứng còn không vững đi làm sao được mà đón con. Nay anh đi đón con 1 hôm, gọi đồ ăn ngoài 1 bữa đi”.
Cô nói có vậy mà Duy nổi khùng lên: “ Tôi có vợ mà phải gọi cơm quán à? Cô xem thế có chấp nhận được không. Cả ngày ở nhà mà không nấu nổi bữa cơm, viện cớ là ốm. Ốm ăn như cô tôi cũng ốm được”.
Thương tức quá phản pháo lại: “ Anh nói thế mà nghe được à?”.
Duy mở nồi cơm thấy bên trong vẫn chưa cắm, anh liền văng nồi ra giữa bếp rồi gầm lên: “ Vợ với chả con, thuê ô sin con hơn cưới loại vợ như mày”.
Thương đứng ngay chỗ đó, bị nồi cơm điện quăng đúng vào chân đau điếng. Đến lúc này thì không thể nhịn được nữa, cục bực tức của cô đã dâng lên đến tận cổ. Sẵn tiện đang đứng cạnh giá để bát, Thương cũng hất tung nó xuống đất, vỡ tan tành.
Cô nghiêm nghị: “ Tôi nhịn anh quá lâu rồi đấy. Hôm nay tôi ốm chứ không phải trốn việc. Ngày nào anh về đến nhà cũng đã có cơm bưng nước rót nên chắc anh quen thân đi. Con năm nay cũng đã gần 2 tuổi nhưng có hôm nào anh phải tắm cho nó, cho nó ăn rồi đưa đón nó đi học không?
Anh chỉ biết hàng tháng đưa tiền là xong nhưng anh nghĩ số tiền đó đủ để tôi lo toan hết cho cái nhà này?
Anh nói muốn thuê ô sin thay tôi chứ gì? Được, anh cứ tìm được con nào chịu thay thế vị trí của tôi thì tôi nhường luôn, còn cảm ơn chẳng hết.
Ô sin đi làm còn có tiền, có ngày nghỉ. Nhưng anh xét xem hơn 3 năm qua tôi đã có ngày nào nghỉ ngơi, hay ở nhà vẫn luôn chân tay từ sáng đến tối?
Anh sướng không biết đằng sướng. Tôi nhịn nhục đủ điều cũng để cho cái nhà này yên ổn, nhưng anh thì sao? Cảm thấy không sống được với người ăn hại như tôi thì viết đơn đi tôi ký”.
Nói xong Thương bỏ về phòng nằm rồi mặc kệ chồng. Cô đã quá mệt mỏi với việc làm như con ô sin trong nhà rồi. Quá chán ghét việc không được tôn trọng nữa.
Tuy nhiên màn phản ứng hiếm hoi của Thương lại khiến chồng suy nghĩ. Duy nhận ra mình đã quá vô tâm với vợ khiến cô phải nổi đóa lên như vậy. Anh lặng lẽ dọn sạch mâm bát bị đổ vỡ rồi lẳng lặng đón con và nấu cơm thay vợ.
Anh sẽ không để em sống khổ
Chào cô gái, xinh đẹp và đáng yêu của anh. Lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối cùng anh viết lên đây đôi dòng tâm sự.
Anh là một người con của thành phố Hà Tĩnh. Công việc của anh có lẽ so với mọi người ít nhiều cũng bận bịu và nguy hiểm. Dù nắng hay mưa, dù bão hay lũ lụt, anh luôn phải ở bên ngoài để lo lắng cho công việc, đảm bảo ổn định cho cuộc sống của nhân dân, đảm bảo sự liên lạc và nhất là luôn luôn đảm bảo nguồn điện đầy đủ. Vì tính chất công việc nên thời gian của anh chỉ rảnh vào buổi tối. Đôi khi đi làm về anh chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi hoặc gặp gỡ anh em vào dịp cuối tuần, khó có thể quen bạn gái.
Anh trầm tính nhưng đôi khi cũng vui tính, hòa đồng, thẳng thắn. Không nói được lời lãng mạn nhưng anh thích thể hiện bằng hành động với tình cảm chân thành. Anh thích được quan tâm và yêu thương cho người mình yêu. Dù bận nhưng nếu người anh yêu cần, anh vẫn luôn có mặt. Cuộc sống đôi khi bộn bề nhưng anh thích thỉnh thoảng đi du lịch cùng người thương để có thể quên đi công việc hay lo toan cuộc sống.
Mong sẽ có người thể hiểu và thông cảm cho tính cách đến công việc của anh. Hi vọng em là cô gái dịu dàng, đáng yêu và chân thành, để chúng ta có thể tìm hiểu và tiến tới với nhau. Cuối cùng anh chỉ muốn nói rằng, ở đời này nếu em là người anh yêu thương, anh sẽ không làm em phải buồn. Dù không hứa cho em một cuộc sống giàu có, nhưng anh sẽ không để em phải sống khó khăn, lo toan cho cuộc sống. Nếu em có thể đọc được và thấu hiểu, hãy liên hệ với anh để sớm ngày gặp nhau, em nhé.
Chúc em một ngày tốt lành và an nhiên.
Vợ vừa đi làm về chồng đã quát ỏm tỏi: "Nhanh vào nấu cơm", phản ứng sau đó của mẹ chồng mới thực sự bất ngờ Lan vừa đi làm về, còn chưa kịp thở đã nghe thấy tiếng của Quân đang ngồi vắt chân chữ ngũ ở ghế sai khiến. Lấy Quân được 3 năm, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều đến tay Lan. Trong khi đó cô cũng đi làm, còn Quân, cứ mỗi buổi tan sở, về nhà cởi bỏ trang phục là anh ngồi...