Chồng mượn ô tô của anh vợ, cầm theo 20 triệu đi họp lớp đại học, nửa đêm mới mò về: thêm 1 chi tiết khiến vợ con sốc
Trước buổi họp lớp, chồng ép tôi về vay tiền nhà ngoại được 20 triệu và mượn xe của anh vợ để “ra oai” với bạn bè.
Mọi năm, lớp đại học của chồng tôi đều tổ chức họp lớp rất hoành tráng. Toàn những địa điểm đắt đỏ trong thành phố, những bữa ăn trị giá ngang bằng chiếc xe máy tay hay những bữa rượu nồng nặc mùi tiền là điều mà chồng tôi hay kể về những cuộc họp lớp đó. Và lần nào, anh cũng đòi đi cho bằng được dù sau đó, gia đình phải lâm vào cảnh “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành” suốt vài tháng sau.
Bất chấp vay tiền, mượn xe ô tô xịn để ra oai với bạn bè khi đi họp lớp
Năm nay, chồng tôi lại thông báo họp lớp vào đầu tháng 5. Tôi tính toán các khoản chi tiêu trong nhà, thấy còn dư ra 5 triệu, đinh ninh vậy là đủ rồi. Mọi năm, anh cũng chỉ đem từng ấy tiền đi thôi, dù khi về thế nào cũng thở than, bảo bạn bè giàu có, tiêu tiền như nước còn mình thì có vài triệu trong túi nên không dám hé miệng nói chuyện nhiều. Tôi bảo anh đừng đi nữa, đi họp lớp mà rước uất ức, khó chịu vào người thì đi làm gì, vừa phí tiền vừa mệt thân? Chồng lại chê tôi không học đại học, không có bạn bè giàu có thì làm sao hiểu được lý do anh đi họp lớp đều đặn. Bởi anh muốn tìm một cơ hội đổi nghề từ bạn bè mình, anh chán nản công việc hiện tại… Đủ lý do nhưng bản thân tôi thấy không lý do nào hợp tình hợp lí. Tất cả chỉ để bao biện cho việc “thích tụ tập” của chồng mà thôi.
Tôi đưa 5 triệu cho chồng, bảo anh đừng tiêu xài phung phí quá, đó là toàn bộ số tiền còn lại trong nhà. Nhưng chồng lại tức tối. Anh nói cầm 5 triệu chính là tự vả mặt mình. Anh bắt tôi về nhà ngoại, vay tiền bên ngoại và mượn xe ô tô xịn của anh vợ để ra oai với bạn bè. “Thằng nào cũng đi ô tô, mặc vest bóng bẩy, chỉ có mỗi thằng này là đi chiếc xe máy, trong ví có vài triệu bạc, thử hỏi ngẩng mặt lên làm sao với người ta?”. Chồng tôi rú lên như vậy và sau đó thì lầm bầm mấy ngày sau. Bất đắc dĩ, tôi phải hỏi mượn anh trai chiếc xe ô tô và 20 triệu đồng cho chồng đi họp lớp.
Ngày anh đi, tôi cũng dặn dò rất nhiều, rằng anh đừng tiêu hết số tiền đó. 20 triệu không phải ít. Hơn nữa, chúng tôi còn phải trả nợ cho ngân hàng vì mới mua nhà, còn 2 đứa con nhỏ đang tuổi ăn tuổi học; tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó. Anh gắt gỏng, bảo tôi nhiều lời quá rồi lái ô tô.
Đến những bữa cơm nghẹn đắng, không thể nuốt trôi và câu nói rơi nước mắt của con gái 3 tuổi
Chồng tôi đi họp lớp từ 8 giờ sáng đến 12 giờ đêm mới thấy có người lái xe chở anh về, họ còn đòi tôi 500 ngàn tiền công. Tôi dìu chồng vào nhà, anh ấy vẫn còn vỗ ngực tự hào rằng mình rất giỏi, năm nay đã có thể ngẩng cao mặt gọi nhân viên thanh toán chứ không cần mượn cớ đi vệ sinh như mấy năm trước. Rồi họ còn đi tăng 2, tăng 3 nên mới về trễ. Tôi cầm áo vest của chồng treo lên giá, làm cho anh ly nước cam để giải rượu. Sẵn tiện, tôi lấy ví chồng ra xem thì tá hỏa khi thấy trong ví trống rỗng, không còn đồng nào nữa?
Video đang HOT
Tôi hỏi chồng tiền đâu hết rồi? Anh ấy cười một cách tự hào: “Hết rồi, thằng này được khen là hào phóng đấy, biết chưa? Hãnh diện, rất hãnh diện. Người có tiền đúng là có quyền, có tiền thật là sướng…”. Toàn những câu vô nghĩa mà một gã say nói nhưng khiến mặt mũi tôi tối sầm lại.
Một tuần nay, gia đình tôi phải ăn cơm đạm bạc hết sức. Có bữa chỉ có chút thịt rang ít ỏi hoặc cái trứng, còn lại là canh rau và nước mắm. Mỗi bữa cơm, tôi lại nghẹn họng, nuốt không trôi nổi vì quá uất giận chồng.
Hôm qua, con gái còn hỏi tôi: “Mẹ ơi, con thèm ăn canh sườn, con không thích ăn trứng chiên nữa đâu?”. Tôi rơi nước mắt, vỗ về con rằng đợi tôi có lương, tôi sẽ mua sườn cho con ăn. Còn chồng tôi cúi đầu vào bát cơm, chẳng biết anh ấy đang nghĩ gì, nhưng tôi thấy mặt anh ấy đỏ lên.
Vì một buổi họp lớp, vì cái gọi là sĩ diện đàn ông mà cả gia đình lâm vào cảnh khổ sở mấy tháng sau để trả nợ, liệu có đáng không? Hay do tôi quá dung túng, chiều chồng nên mới ra hậu quả này?
Theo chồng đi họp lớp, tôi bất an khi thấy một cô bé giống hệt con gái mình
Tôi hỏi bố cô bé không đi cùng à? Cô bé không nhìn tôi, thản nhiên đáp: "Con không có bố".
Tim tôi đập thình thịch, có cảm giác gì đó bất an ập đến.
Đợt nghỉ lễ vừa rồi, lớp đại học của chồng tôi tổ chức họp mặt kết hợp du lịch ở một thành phố biển. Ban đầu, tôi muốn chồng tham dự một mình để anh có không gian riêng tư cùng bạn bè cũ. Nhưng khi mẹ tôi nói ông bà sẽ đón cháu về nhà chơi, tôi quyết định cùng anh đi du lịch.
Thực ra, trong thâm tâm tôi cũng không muốn chồng đi một mình vì có nỗi lo lắng khác. Ở lớp đại học, chồng tôi từng có một mối tình khá sâu đậm. Sau khi ra trường, vì hai quê khác nhau, anh ấy từng hứa sẽ cưới cô ấy khi ổn định công việc.
Ngày anh đến nhận việc ở công ty, tôi như bị "tiếng sét ái tình" đánh trúng. Dù anh không giấu giếm việc đã có người yêu, tôi vẫn cố tình theo đuổi. Chú tôi là sếp lớn ở công ty, nếu anh yêu tôi sẽ có nhiều thuận lợi cho con đường thăng tiến sự nghiệp. Huống hồ, tôi cũng có nhan sắc, không đến nỗi nào. Thế nhưng, những thứ đó không hấp dẫn được anh.
Biết anh là người chung tình, không vì vật chất hư vinh mà thay lòng đổi dạ, tôi quyết định "dùng chiêu" để có được anh. Cơ hội đến trong một bữa tiệc liên hoan cuối năm, tôi cố tình chuốc cho anh say, sau đó tự mình đưa anh đến nhà nghỉ.
Dù việc chồng có con riêng chỉ là suy đoán, tôi vẫn thấy vô cùng bất an (Ảnh minh họa: Vecteezy).
Nhắc lại chuyện này, bản thân tôi vẫn tự xấu hổ vì đã dùng thủ đoạn để có được anh. Nhưng khi đó, tôi còn trẻ, háo thắng lại si mê anh. Tôi nghĩ chỉ khi tôi có con với anh mới đủ sức để trói buộc anh vào cuộc đời mình.
Ngày tôi thông báo có thai, anh vò đầu bứt tóc. Anh xin lỗi tôi, nói rằng sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng anh và bạn gái vẫn chưa chia tay, anh cần gặp cô ấy để nói một lời cho rõ ràng. Dù gì đi nữa, họ cũng yêu nhau nhiều năm, anh không thể cứ im lặng mà cắt đứt được.
Tôi đồng ý với phương án của anh. Chỉ cần anh lấy tôi, những chuyện khác không còn quan trọng nữa. Tôi không biết họ gặp nhau, nói với nhau những gì. Khi trở về, anh hứa sau này sẽ toàn tâm toàn ý lo cho tôi và con. Một tháng sau, chúng tôi tổ chức đám cưới.
Từ khi kết hôn, anh luôn làm tròn trách nhiệm với gia đình, vợ con. Mặc dù với sự nhạy cảm của đàn bà, tôi biết tình yêu thực sự anh dành cho tôi không nhiều. Nhưng đó là sự lựa chọn của tôi và tôi đã yêu anh nhiều gấp đôi để bù đắp sự khuyết thiếu đó.
Buổi gặp mặt diễn ra ở một nhà hàng ven biển miền Trung thơ mộng. Vì một số lý do, số người tham gia cuộc gặp không nhiều. Tôi cố để ý xem người cũ của chồng có tới hay không. Tôi từng thấy ảnh cô ấy trong điện thoại của chồng ngày anh mới về cơ quan tôi. Hồi đó, anh để cô ấy làm hình nền trên điện thoại.
Cuối cùng, cô ấy cũng xuất hiện. Trước khi vào nhà hàng, tôi thấy cô ấy nắm tay một cô bé mặc váy màu vàng, trạc tuổi con gái đầu của tôi ở bên ngoài. Sau đó, cô bé chạy ra biển, còn cô ấy bước vào.
Cô ấy tiến đến gần mọi người, khẽ cúi chào tôi. Chồng tôi nhìn cô ấy, nở một nụ cười rồi lại tiếp tục câu chuyện với anh bạn ngồi bên. Tôi biết, anh ấy đang cố tỏ ra thờ ơ để tôi không ghen tuông hay nghĩ ngợi.
Tôi ngồi một lúc, thấy mình hơi lạc lõng. Mọi người có nhiều chuyện để nói với nhau, còn tôi thì không. Tôi nói khẽ vào tai chồng, muốn ra dạo biển một chút.
Dịp lễ, biển rất đông người, tôi nhận ra cô bé mặc váy vàng ban nãy đang ngồi nghịch cát một mình. Tôi tới gần, ngồi xuống, hỏi cô bé sao không vào trong kia với mẹ?
Cô bé nhìn tôi, trả lời bằng giọng miền Trung nhẹ nhàng: "Mẹ con bảo, con chơi ở đây chờ mẹ. Cô biết mẹ con à?". Tôi gật đầu ngồi nhìn cô bé. Gương mặt này sao có nhiều nét quá thân quen. Con bé rất giống con gái đầu của tôi, giống đến kỳ lạ.
Tôi hỏi bố cô bé không đi cùng à? Cô bé không nhìn tôi, thản nhiên đáp: "Con không có bố". Tim tôi đập thình thịch, có cảm giác gì đó bất an ập đến. Tôi định hỏi thêm vài câu thì mẹ cô bé đến. Cô ấy nhìn tôi, bảo mọi người chuẩn bị dùng bữa rồi, tôi hãy vào đi. Mẹ con cô ấy có một cuộc hẹn khác, không ở lại được.
Khi cô ấy vừa nắm tay con gái dắt đi, tôi buột miệng: "Con gái cô giống con gái tôi lắm, giống một cách kỳ lạ". Cô ấy đứng lại, sắc mặt như tái đi, sau đó gượng cười: "Chắc chị nhớ con gái quá rồi đấy", rồi cô ấy kéo tay con dứt khoát bước đi. Ngay cả dáng đi của cô bé kia cũng giống con gái tôi, thế là thế nào nhỉ?
Buổi tôi ấy, tôi vờ vô tình hỏi chồng về người cũ. Anh nói cô ấy làm mẹ đơn thân, không kết hôn. Bạn bè kể với anh thế, anh không tiện hỏi chuyện riêng tư. Linh cảm đàn bà, tôi tin chắc rằng, con gái của người cũ và chồng tôi có liên quan đến nhau. Nếu đó là con của chồng tôi và nếu cô bé bằng tuổi con gái tôi, có khi nào đó là kết quả của cuộc chia tay cuối cùng của anh và người đó?
Tôi không tức giận, cũng không ghen. Anh vốn không yêu tôi, chẳng qua chỉ vì tôi có thai mà cưới. Tôi chính là nguyên nhân khiến một cuộc tình tan rã, cũng có thể chính là kẻ khiến một đứa trẻ không có cha. Dù chỉ là suy luận cá nhân, tôi vẫn vô cùng lo lắng. Tôi chỉ sợ chồng tôi biết, cuộc sống êm đềm hiện tại này sẽ bị xáo trộn.
Tôi có nên tìm gặp người cũ của chồng tìm hiểu cho rõ ràng? Nếu mọi chuyện đúng như tôi suy luận, tôi có nên xin cô ấy giữ bí mật này suốt đời hay không?
Nhờ mẹ chồng trông con để đi họp lớp dịp nghỉ lễ, tôi nghẹn đắng với câu nói của bà Vì không muốn ngày nghỉ lễ của cả nhà bị ảnh hưởng, tôi buộc phải làm theo lời mẹ chồng nhưng trong lòng ấm ức khôn nguôi. Tôi lấy chồng là bạn cùng lớp hồi cấp 3, hai đứa yêu nhau gần 10 năm mới về chung một nhà. Ngày còn đi học, bạn bè ai cũng ngưỡng mộ chúng tôi vì dù...