Chồng muốn đuổi tôi khỏi nhà sau hai đêm tôi phải đi trực
Anh cho tôi hai lựa chọn: một là tôi phải nghỉ việc, hoặc là tôi phải ra khỏi nhà, không được gần con nữa.
Tôi và chồng cùng học đại học, 6 năm quen nhau tôi hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với gia đình chồng trừ những dịp giỗ chạp lớn, chỉ nghe chồng kể sơ qua về gia đình. Đối với tôi, tình yêu thời sinh viên thật đẹp, tôi cũng không quan tâm lắm về sự khác biệt giữa hai gia đình. Sau đó, cả hai cùng cố gắng vượt qua mọi rào cản để đến với nhau, đến giờ đã được 5 năm, có với nhau một cô công chúa nhỏ 3 tuổ.i. Từ khi cưới, tôi đã chuẩn bị tâm lý rằng tình yêu sau hôn nhân không còn màu hồng, rằng ngoài tình yêu còn phải lo cho cuộc sống gia đình, mâu thuẫn thỉnh thoảng cũng xảy ra nhưng cả hai đều giải quyết ổn thỏa, chỉ cần bỏ bớt cái tôi của mỗi bên đi một chút.
Tôi làm ngành du lịch – khách sạn, công việc đòi hỏi phải làm ca kíp, không có giờ giấc cố định. Mặc dù mức lương không cao song ít ra cũng đủ để tự lo cho bản thân và cùng chồng nuôi con. Thêm vào đó, công việc tiếp xúc với khách hàng cũng là đam mê và là công việc tôi yêu thích. Tôi thường xuyên động viên chồng chấp nhận để bản thân đi làm với giờ giấc như vậy, dù biết con sẽ buồn bởi đôi khi buổi tối không có mẹ. Tôi chấp nhận vì biết ở thành phố mình ở thật khó để kiếm được thu nhập ổn định, đừng nói gì đến thu nhập cao. Nhưng bây giờ, vì hai đêm tôi phải đi trực đêm do công ty không đủ người làm, chồng muốn đuổi tôi ra khỏi nhà, cho tôi hai lựa chọn: một là tôi phải nghỉ việc, hoặc là tôi phải ra khỏi nhà, không được gần con nữa.
Tôi chỉ muốn cân bằng giữa việc nhà và việc làm, tôi phải cố gắng nỗ lực để giữ một công việc, để có thu nhập cho bản thân, có thể tự chủ và giúp đỡ gia đình. Cả hai chúng tôi đều có một thời gian thất nghiệp, chỉ dựa vào đồng lương gia sư bấp bênh của tôi để nuôi con, hơn ai hết tôi hiểu cảm giác không có tiề.n trong thế giới vật chất như bây giờ bất hạnh biết nhường nào. Tôi muốn chồng hiểu rằng, việc làm ca chỉ 2-3 ngày/ tuần, ngoài giờ làm việc tôi cũng không la cà này kia để khiến chồng phải nghi ngờ. Nói không quá, mặc dù tôi ở thành phố nhưng hầu như không hề biết ban đêm ở phố mình có gì.
Giờ tôi cũng không biết mình nên làm gì cho đúng. Ly thân? Quá dễ, nhưng rồi con sẽ như thế nào nếu không có mẹ? Chồng và tôi thật sự yêu nhau nên việc b.ỏ chồn.g là điều tôi không muốn nghĩ tới. Tôi phải bỏ việc? Bỏ thì dễ nhưng trong thời buổi bây giờ có công ty nào chấp nhận một nhân viên làm vài ba bữa thì phải nghỉ do không sắp xếp được thời gian giữa công việc và gia đình? Tôi chọn một cái gì đó buôn bán? Ai tài trợ tiề.n để tôi làm vốn buôn bán bây giờ khi gia đình không phải là chỗ dựa? Ngân hàng nào cho một người không có thu nhập cố định như tôi vay tiề.n khi không có gì đảm bảo? Có ai đồng cảnh ngộ như tôi không? Hãy cho tôi lời khuyên. Tôi bế tắc và thật sự không muốn sống nữa.
Theo VNE
Video đang HOT
10 năm trước hùng hổ đuổi vợ ra khỏi nhà, 10 năm sau gặp lại phải ngồi lau từng gót giày cho cô ấy
Đúng lúc đó, chiếc ô tô sang trọng đỗ xịch trước cổng. Một người phụ nữ bước vào, cất giọng sang sảng: "Chị Tư sao giờ mới gọi thợ đán.h giày thế? Tôi bảo chị làm mấy ngày trước rồi mà".
Tôi là công tử nhà giàu chính hiệu, kiểu sung sướng từ trong trứng nước. Từ nhỏ, tôi đã được bao bọc trong sự giàu sang, ai cũng phục dịch mình từng li từng tí. Không ai, kể cả bố mẹ tôi dám làm tôi phật ý.
Vậy mà khi tôi cưới vợ, cô ấy lại làm tôi phát điên. Tôi cưới Hằng vì cô ấy xinh đẹp, hiền dịu, khác hẳn cái đám con gái suốt ngày bu xung quanh tôi để đòi lên giường. Tôi cưới vợ xong vẫn ngang nhiên gái gú bên ngoài. Bố tôi có một công ty chuyên kinh doanh nội thất, làm ăn rất phát đạt, vì là con trai một nên đương nhiên, tôi sẽ thừa hưởng gia sản của bố mẹ. Nhưng thay vì suốt ngày mài mặt ở công ty, tôi giao hết việc cho cấp dưới rồi đắm mình trong những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng.
Hằng mang bầu, tôi chả để ý, tôi cứ đi cả ngày, tối về bắt vợ dọn dẹp mớ hỗn độn mà mình thải ra. Có hôm nghe vợ cằn nhằn, tôi tiện thể đạp luôn cho vợ một cái vào bụng. Đêm đó Hằng lên cơn đau bụng, phải đi viện cấp cứu. Cô ấy kêu gào khi lên xe ô tô: "Anh giế.t co.n tôi rồi. Anh là cái đồ ác độc".
Cô ấy kêu gào khi lên xe ô tô: "Anh giế.t co.n tôi rồi. Anh là cái đồ ác độc". (Ảnh minh họa)
Tôi chỉ cười gằn rồi nói với cô ấy: "Tại cô làm vợ không ra gì nên không để đức lại cho con đấy. Ai bảo cô cãi tôi làm gì?". Rồi cũng qua chuyện đó, đến khi Hằng có con lần thứ hai, tôi lại gây chuyện vì tôi thấy cả tháng rồi tôi không đụng vào người cô ấy, lẽ nào cô ấy lại đi chung chạ với thằng nào đó? Cái ý nghĩ ấy cứ liên tục giày vò tôi khiến tôi phát điên. Tôi đi ra ngoài thì thôi chứ cứ về nhà là tôi lại lôi Hằng ra hàn.h h.ạ. Tôi đán.h đậ.p cô ấy, tra hỏi cô ấy, nhốt cô ấy vào một căn phòng tối không cho ăn uống gì. Đêm hôm đó, cô giúp việc không hiểu sao lại tìm thấy chìa khóa, mở cửa cho vợ tôi. May mà lúc đó tôi đi nhậu về, thấy Hằng đang tìm quần áo trong phòng ngủ, tôi lôi cô ấy ra giữa nhà tát cho cô ấy vài cái rồi ôm đống quần áo của cô ấy ra vứt ngoài sân. Tôi hét lớn: "Cút ngay khỏi nhà tao. Mày ngủ với thằng nào có bầu rồi giờ đây lại ăn vạ tao phải không? Loại vợ như mày tao không cần".
Tôi hét lớn: "Cút ngay khỏi nhà tao. Mày ngủ với thằng nào có bầu rồi giờ đây lại ăn vạ tao phải không? Loại vợ như mày tao không cần". (Ảnh minh họa)
Tôi không ngờ rằng cú đẩy của tôi lại làm Hằng sảy thai. Đến lúc từ bệnh viện trở về, Hằng đi thẳng, không nhặt lấy bất kỳ bộ quần áo nào cả. Lúc đó, bố mẹ tôi không dám nói bất kỳ câu gì.
Hằng đi được một thời gian thì công ty của tôi cũng lụn bại dần. Không hiểu sao cứ đơn hàng nào xuất ra cũng bị lỗi trả về. Khách hàng lần lượt bỏ đi hết. Nợ ngân hàng cứ đội lên mà tiề.n thu về không có. Tôi thì suốt ngày chỉ ăn chơi bù khú với đám bạn bên ngoài. Không có vợ, tôi càng ăn chơi tợn, đến khi gia đình tôi tuyên bố phá sản, bán nhà thì tôi mới tỉnh ngộ. Nhưng đã muộn, bố mẹ tôi lâm vào cảnh đau ốm, nợ nần càng làm cho sức khỏe hai ông bà suy kiệt.
Thấm thoắt cũng được 10 năm Hằng đi khỏi nhà tôi. Tôi bây giờ từ chỗ là một chàng công tử suốt đời chưa thấy khổ là gì, nay bỗng dưng trở thành người đàn ông không có nhà, không việc làm. Chủ nợ thì suốt ngày đeo bám, có lần tôi còn bị bọn đòi nợ thuê rượt đán.h bầm dập cả mặt mày.
Tôi sống một mình một thời gian thì cũng gặp được một phụ nữ có hoàn cảnh bi đát tương tự. Chúng tôi về ở với nhau trong căn nhà thuê ở xóm lao động nghèo. Không biết làm nghề gì, tôi đành học cách đán.h giày rồi ngày ngày đi lê la các phố.
Một buổi chiều nọ, khi tôi đang thất thểu bước đi trên vỉa hè thì nghe tiếng gọi giật từ phía sau. Tôi quay lại thì thấy một phụ nữ tầm 50 tuổ.i, chị ta gọi tôi vào căn biệt thự rất sang trọng rồi bảo: "Chú ngồi đây đợi tí, tôi mang giày ra chú đán.h giùm bà chủ của tôi nha".
Tôi khấp khởi mừng thầm khi thấy số giày mà chị giúp việc mang ra giữa sân. Phải đến 50 đôi giày da, tôi mừng lắm, kiểu gì hôm nay cũng đủ tiề.n đong gạo và còn chừa một ít cho quỹ tiết kiệm của hai vợ chồng. Nghĩ thế, tôi ngồi lau từng đôi giày rất cẩn thận.
Tôi mừng lắm, kiểu gì hôm nay cũng đủ tiề.n đong gạo và còn chừa một ít cho quỹ tiết kiệm của hai vợ chồng. Nghĩ thế, tôi ngồi lau từng đôi giày rất cẩn thận. (Ảnh minh họa)
Đúng lúc đó, chiếc ô tô sang trọng đỗ xịch trước cổng. Một người phụ nữ bước vào, cất giọng sang sảng: "Chị Tư sao giờ mới gọi thợ đán.h giày thế? Tôi bảo chị làm mấy ngày trước rồi mà". Chị giúp việc chạy ra lí nhí xin lỗi. Tôi thất thần ngẩng lên nhìn và ngớ người khi nhận ra bà chủ đó chính là Hằng.
Đứng trước mặt tôi bây giờ không phải là Hằng của ngày xưa mà là một phụ nữ sang trọng, gương mặt sắc sảo. Cả hai chúng tôi đều ngạc nhiên, nhưng sau một hồi lấy lại bình tĩnh, Hằng ngang nhiên bước vào phía trong rồi bảo giúp việc đóng cửa lại. Trước khi đi vào, Hằng còn nói vọng ra: "Tôi mà thấy còn vết bẩn nào trên đôi giày là không trả tiề.n đâu nhé". Còn tôi, đôi tay tôi run đến nỗi không thể cầm đôi giày để đán.h nữa. Có chế.t tôi cũng không ngờ mình lại gặp lại vợ cũ trong hoàn cảnh trớ trêu này. Phải chăng ông trời đang bắt tôi trả giá lại những gì mà tôi đã gây ra cho Hằng thời gian trước?
Theo Một Thế Giới
Hết hơi gây dựng cơ nghiệp, chồng đã muốn 'đá' vợ ra khỏi nhà Chúng tôi kết hôn khi anh vẫn còn là một cậu sinh viên nghèo mới ra trường và đầy ngơ ngác. Tuy nhiên, vì tình yêu toàn màu hồng của tuổ.i sinh viên nên mọi suy nghĩ của chúng tôi khi đó đều rất đơn giản... Cưới nhau xong, chúng tôi cùng nhau đi thuê trọ rồi tự tìm kiếm công việc mà...