Chồng mất, mẹ chồng đuổi tôi và con gái ra khỏi nhà không thương tiếc
Nỗi đau quá lớn khiến tôi phờ phạc người đi chẳng thiết gì ăn uống. Những tưởng lúc này mẹ chồng sẽ là chỗ dựa cho mẹ con tôi thì bà lại quay sang chì chiết tôi là đồ sao chổi ám hại con trai bà. Bà gào khóc đánh đấm tôi đến khi hàng xóm chạy sang can ngăn bà mới chịu dừng.
Có lẽ so với các chị em ở đây, tôi là một người phụ nữ bất hạnh và đau khổ nhất. Tôi phải chịu nỗi đau quá lớn khi vừa mất chồng vừa mất cả ngôi nhà mà hai vợ chồng bao năm gây dựng lên. Giờ hai mẹ con tôi bơ vơ và thật sự không biết đi đâu về đâu.
Ngay từ ban đầu tôi vốn dĩ không được mẹ chồng yêu quí. Bà luôn coi thường tôi và gia đình nhà tôi vì hoàn cảnh nghèo khó, lại là con gái tỉnh lẻ. Tuy nhiên do tôi lỡ mang bầu trước nên bà mới cực chẳng đã chấp thuận cho con trai bà lấy tôi vì sợ mất mặt với xóm làng.
Về làm dâu trong gia đình chồng, tôi cố gắng đảm đang việc nhà để vừa lòng mẹ chồng, nhưng càng cố gắng thì càng nhận được nhiều lời chê bai, hắt hủi. Bất cứ điều gì tôi làm cũng không thể làm bà hài lòng. Thấy chồng quan tâm chăm sóc vợ, mẹ chồng càng ghét con dâu. Bà để ý, quan sát kỹ càng hơn, chỉ cần tôi sơ hở là bà sẵn sàng trút tất cả sự khó chịu, bực dọc lên tôi. Thậm chí bà còn mang tôi ra chế giễu trước mặt bạn bè, rồi chẳng ngại so sánh với con gái bà.
Thỉnh thoảng mẹ chồng lại to nhỏ kể tội tôi với chồng, chuyện hay thì không nói nhưng chuyện dở lại đầy tai. Đi làm về mệt mỏi, lại phải giải quyết chuyện gia đình nên chồng tôi trở nên cau có bẳn gắt với vợ.
Tôi sợ rằng nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì tình cảm sẽ cạn kiện nên tôi khuyên chồng ra ở riêng và anh cũng đồng ý. Biết được ý định ra giêng của vợ chồng tôi mẹ chồng tìm mọi cách ngăn cản nhưng 2 vợ chồng tôi nhất quyết nên bà cũng đành chịu.
Tuy nhiên cái khó của hai vợ chồng tôi là không có nhiều tiền nên không thể mua đất làm nhà. Thấy vậy, mẹ chồng ngon ngọt bảo sẽ nhượng lại cho chúng tôi miếng đất 80m2 gần nhà với giá 300 triệu. Tôi biết bà muốn bán đất lấy tiền giúp em chồng tôi mua nhà. Trong tình thế này, vợ chồng tôi đồng ý mua lại với điều kiện trả trước cho bà 150 triệu, sau rồi sẽ trả góp mỗi tháng 5 triệu nữa cho tới khi hết nợ.
Toàn bộ tiền tiết kiệm của vợ chồng tôi chỉ đủ trả 150 triệu đó và xây được cái móng nhà. Vì vậy chúng tôi phải đi vay thêm rất nhiều tiền mới xây được căn nhà nho nhỏ. Vất vả lại lo âu nên tôi sinh non con gái đầu lòng.
Video đang HOT
Con tôi vì thiếu tháng, cơ thể gầy gò và sức đề kháng kém nên thường xuyên ốm yếu. Vậy mà từ ngày cháu ra đời bà chẳng thèm đoái hoài quan tâm. Đến hộp sữa lúc cháu ốm thôi bà cũng chưa cho bao giờ. Nhiều lần tủi thân nói với chồng là mẹ chồng bên trọng, bên khinh khi quá yêu thương con gái và cháu ngoại, nhưng chẳng hề quan tâm mảy may đến cháu nội thì chồng lại động viên tôi cố gắng cho qua vì người già thường hay trái tính.
Hai năm trôi qua, chỉ 3 tháng nữa thôi là vợ chồng tôi sẽ trả xong số tiền đất của bố mẹ chồng. Vợ chồng tôi dự tính sau khi trả hết thì sẽ yêu cầu mẹ chồng làm giấy chuyển nhượng đất để chúng tôi làm sổ đỏ. Nhưng người tính không bằng trời tính. Chồng tôi chẳng may bị tai nạn lao động và qua đời ngay tại công trình.
Nghe tin chồng mất tôi như chết trân và không tin nổi vào tai mình. Nỗi đau quá lớn khiến tôi phờ phạc người đi chẳng thiết gì ăn uống. Những tưởng lúc này mẹ chồng sẽ là chỗ dựa cho mẹ con tôi thì bà lại quay sang chì chiết tôi là đồ sao chổi ám hại con trai bà. Bà gào khóc đánh đấm tôi đến khi hàng xóm chạy sang can ngăn bà mới chịu dừng. Rồi sau đó bà tuyên bố từ hai mẹ con tôi.
Không dừng lại ở đó, sau khi làm 49 ngày cho chồng tôi xong, bà cùng vợ chồng con gái bảo sẽ chuẩn bị bán căn nhà mà hai mẹ con tôi đang ở. Bà bảo tôi mau mau thu xếp mà tìm chỗ trước.
Khi tôi bảo đây là nhà của vợ chồng tôi thì bà cười khẩy: “Tao chưa viết giấy chuyển nhượng cho vợ chồng mày thì đó vẫn là nhà của tao”. Tôi quá ngỡ ngàng vì chồng vừa mới mất mồ còn chưa xanh cỏ mà họ đã âm mưu đuổi mẹ con tôi ra đường. Quá đau đớn và uất ức nhưng tôi chẳng thể cãi nổi. Trước đây lúc giao tiền cho bà, vợ chồng tôi tin tưởng nên không đề nghị bà viết giấy hay cam kết gì cả.
Tôi bảo bà rằng còn 150 triệu đó, dù không có giấy tờ thì bà đã từng nhận, lương tâm không thể nói trắng thành đen. Vậy là mẹ chồng tôi đem giấy bút ra viết rành mạch các khoản chi trả cho đám tang của chồng tôi, chi phí thuê đất, thuê nhà trong 3 năm qua rồi ném cho tôi 30 triệu. Bà bảo tôi đừng bao giờ mắc mớ gì với nhà bà nữa.
Chỉ còn gần 1 tháng nữa là đến Tết nhưng mẹ con tôi phải khăn đùm khăn gói ra đường. Giờ tôi và con không biết phải đi đâu về đâu nữa. Bố mẹ đẻ tôi đã già và ở xa nên tôi cũng không dám nói cho họ biết việc mình và con bị nhà chồng đuổi. Chúng tôi đành ở tạm trong căn phòng trọ cũ nát. Mỗi lần nhìn đứa con gái ngây thơ hỏi “Mẹ ơi sao mẹ con mình không được về nhà?” là tôi lại ứa nước mắt.
Giờ tôi thật sự rất mệt mỏi và đau khổ. Tôi không biết mình có thể trụ thêm được bao lâu nữa. Mọi người có thể cho tôi một lời khuyên sáng suốt vào lúc này được không?
Theo tri thuc tre
Mặc kệ đêm mưa, mẹ chồng vẫn tống cổ chồng tôi đi ra khỏi nhà
Tôi nước mắt ngắn dài vừa định quay xuống lấy bát súp khác cho chồng thì mẹ chồng tôi xuất hiện trước cửa từ bao giờ ngăn lại. Có lẽ lúc tôi xuống dưới nhà lịch kịch bật bếp nấu nướng đã làm bà tỉnh: "Con không phải đi đâu cả". Rồi bà quay sang chỉ thẳng vào mặt chồng tôi. "Anh ra khỏi nhà cho tôi. Nhà này không có cái thói chồng đối xử với vợ như thế"
Tôi kết hôn khá sớm khi vừa mới tốt nghiệp đại học. Hai đứa bằng tuổi nhau, khi yêu thì thú vị thật nhưng cưới rồi về mới thấm. Vợ chồng trẻ đều ngang bướng, chẳng ai chịu nhường ai. Mới cưới một tuần mà đã cãi nhau om sòm, chồng tôi liền bỏ đi luôn với đám bạn mặc vợ ngồi nhà khóc lóc.
Lành nhau được dăm ba bữa lại xảy ra chuyện. Chồng thì dứt khoát không chịu xuống nước, lúc nào cũng khăng khăng giữ ý kiến của mình còn tôi lại trẻ con hay tủi thân. Ở với nhau lúc giận nhiều hơn là lúc vui khiến tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Cưới nhau 6 tháng tôi đã viết đơn ly hôn đưa chồng ký chỉ vì hôm ấy là ngày 14/2 chồng chẳng một lời cũng chẳng món quà nào tặng vợ. Lại còn đi uống rượu tận khuya mới về. Lúc tôi hậm hực kể lể ngày này năm ngoái khi là người yêu anh thế nọ, thế kia chẳng ngờ chồng buông thõng một câu: "Thằng ấy nó chết rồi. Cô thích một thằng như thế thì theo nó xuống dưới kia mà tìm". Tôi uất nghẹn khóc không thành tiếng. Cả đêm bỏ ra phòng khách ngồi ôm gối nước mắt ngắn dài. Chồng say rượu ngủ chẳng biết trời đất gì hết.
Đêm ấy mưa lạnh, tôi cứ thế ngồi co ro. Mẹ chồng dậy đi vệ sinh, bật điện nhìn thấy tôi ngồi đó thì hốt hoảng lại gần hỏi han sự tình. Sẵn đang ấm ức vì chồng không quan tâm, khi mẹ chồng vừa hỏi được mấy câu tôi đã òa khóc nức nở. Mẹ cứ thế ngồi nghe tôi giãi bày và để tôi khóc. Khi tôi đã nín mẹ mới ân cần nói:
- Thằng Thành tính ngang bướng như thế chắc con cũng không lạ gì nữa. Nhưng được cái nó không phải là đứa để bụng, nói xong thì thôi. Chồng con vẫn còn trẻ tính vẫn còn ham chơi, giờ các con làm vợ chồng với nhau rồi phải vì nhau mà thay đổi. Con cố gắng mềm mỏng hơn với chồng, đừng để ý mấy lời nó nói làm gì. Mẹ tin rồi thằng Thành cũng phải nhận ra điều đó từ vợ mà thay đổi theo.
Trong cuộc sống vợ chồng không tránh khỏi những va vấp. Nếu khi nào thằng Thành có những hành động không phải với con, con cứ nói với mẹ. Hãy coi mẹ như mẹ đẻ của con vậy.
- Con cảm ơn mẹ.
Sau khi nghe những lời nói của mẹ chồng tôi tự nhiên cảm thấy không còn buồn giận chồng nữa và lên phòng nằm ngủ. Lên đến nơi thấy chồng nằm co ro, chăn tung hết xuống đất. Tôi vội vã kéo chăn đắp cho chồng nhưng khi sờ đến người thì thấy anh đã lạnh toát, miệng rên hừ hừ. Chắc lúc mới ngủ rượu say trong người nóng nên anh đã đạp chăn ra, giờ thì bị cảm lạnh. Tôi nằm xuống bên cạnh ôm lấy anh, nhưng gần về sáng chồng tôi bắt đầu lên cơn sốt rồi mê sảng.
Tôi lo lắng đánh thức chồng dậy. Anh kêu mệt, kêu đói, tôi vội vã xuống bếp nấu một bát súp nóng và mang lên cho chồng. Sợ chồng đói tôi lập cập mang lên ngay, chồng vừa đút thìa súp vào miệng liền nhả ra luôn rồi gạt đổ bát súp. Bát súp rơi xuống nền nhà, nước súp bắn tung tóe lên quần áo của tôi.
- Cô định hại chết tôi đấy à? Vợ cái kiểu gì mà súp còn nóng thế này lại đưa cho chồng ăn. Không biết tôi lấy vợ hay lấy nợ?
- Em xin lỗi. Để em lấy bát khác cho anh.
Tôi nước mắt ngắn dài vừa định quay xuống lấy bát súp khác cho chồng thì mẹ chồng tôi xuất hiện trước cửa từ bao giờ ngăn lại. Có lẽ lúc tôi xuống dưới nhà lịch kịch bật bếp nấu nướng đã làm bà tỉnh: "Con không phải đi đâu cả". Rồi bà quay sang chỉ thẳng vào mặt chồng tôi.
- Anh ra khỏi nhà cho tôi. Nhà này không có cái thói chồng đối xử với vợ như thế.
- Mẹ ơi chồng con đang ốm.
- Cho nó chừa đi. Ốm thì ráng mà chịu con không phải nhọc công chăm sóc người không biết điều như thế.
Chồng tôi lúc đó vì sĩ diện nên vùng dậy lảo đảo xuống cầu thang ra khỏi nhà. Tôi níu lại anh không nghe nên đành theo anh. 3 giờ sáng tôi ôm chồng ngồi dưới mái cổng mặc trời mưa lạnh. Ngồi một lúc thấy chồng có vẻ đuối dần tôi giục anh vào nhưng anh kiên quyết không nghe còn đẩy tôi ra. Lúc ấy anh đã yếu rồi tôi liền lấy hết sức xốc anh lên, bố chồng khi ấy cũng đã ra cùng tôi đưa anh vào nhà. Sau đó bố chồng tôi gọi điện cho một người bạn là bác sĩ ở gần đó đến khám cho anh. May mắn chồng tôi không sao cả.
Sau lần ấy, chồng tôi không lớn tiếng quát vợ và tôi cũng không còn hờn dỗi kiểu trẻ con nữa. Mẹ chồng đã dạy cho chúng tôi một bài học. Là vợ chồng thì phải hiểu và thông cảm cho nhau, phải biết vì nhau mà thay đổi, chứ cứ giữ khư khư bản tính riêng của mình thì không thể có hôn nhân lâu dài được. Có lẽ cũng vì hiểu ra được điều này mà bố mẹ chồng tôi đang có được cuộc sống hạnh phúc mà ai cũng phải ao ước và bà mong rằng con mình sẽ làm được như thế.
Theo Một Thế Giới
6 cách an ủi người khác mà không cần mở lời Những câu nói đôi khi trở nên thừa thãi khi ai đó cần được an ủi. Hãy dùng hành động để người đó nhận được sự an ủi tốt nhất của bạn nhé. Trong cuộc sống của mỗi người, khó ai có thể tránh khỏi những lúc có tâm trạng lo âu hay buồn bã. Những lúc như vậy, chắc chắn bạn sẽ...