Chồng mất, mẹ chồng đến chăm cháu, tôi đã khóc khi đi ngang qua chợ rau sau giờ tan sở
Chồng rất yêu tôi, nhưng anh sinh ra trong gia đình không được khá giả, anh chưa có nhà riêng, trong khi bố mẹ tôi lại yêu cầu tối thiểu đối với chàng rể tương lai là cần phải có nhà mới được cưới.
Chính vì vậy, để mua được căn nhà cho con trai lấy vợ, mẹ chồng tôi đã phải vay mượn họ hàng ở quê rất nhiều. Nói thật là tôi cũng hơi áy náy về chuyện này, dù sao thì mẹ chồng tôi cũng đã có tuổi rồi nhưng bà nói không sao cả, bà còn trẻ, ở quê vẫn kiếm được tiền, miễn sao vợ chồng các con sống hạnh phúc hòa thuận là được.
Sau khi chúng tôi kết hôn, mẹ chồng tôi không chuyển từ quê lên thành phố sống với chúng tôi, bà nói rằng bố mẹ sống ở quê cũng ổn và không quen sống ở thành phố. Thực ra, sau này chồng tôi có tâm sự với tôi rằng không phải mẹ chồng tôi không muốn lên ở với chúng tôi mà chỉ sợ làm phiền vợ chồng tôi và cảm thấy hai thế hệ chắc chắn sẽ nảy sinh những điều không hài lòng khi sống chung, bà không muốn xảy ra những mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu không đáng có.
Thời gian trôi đi êm đềm tưởng như cuộc sống của chúng sẽ mãi hạnh phúc, nhưng khi con gái tôi được hai tuổi thì chồng tôi bị tai nạn qua đời. Lúc đó tôi choáng váng như trời sắp sập, tôi không thể chấp nhận sự thật, thực tế quá phũ phàng. Sau khi chồng tôi mất, dù có một khoản tiền bảo hiểm nhưng tôi và con gái không thể trông chờ vào khoản này cả đời nên tôi quyết định phải đi làm.
Đúng lúc tôi đang lúng túng không biết phải làm gì với con gái còn nhỏ của mình thì mẹ chồng đến giúp tôi chăm sóc con, điều này giải quyết được một vấn đề lớn đối với tôi. Sau khi chuyện của con gái tôi được giải quyết, tôi xin tiếp tục làm việc ở công ty cũ, tuy đã nghỉ làm hai năm nhưng cũng là việc tôi đã làm từ trước khi nghỉ nên khi đi làm lại tôi bắt đầu khá nhanh.
Video đang HOT
Mẹ chồng không chỉ giúp tôi chăm con mà còn giặt giũ, nấu nướng và quán xuyến mọi việc trong nhà. Bà rất tiết kiệm trong việc ăn uống, trên bàn ăn lúc nào cũng chỉ có một đĩa thịt để dành riêng cho tôi và con gái ăn, bà chỉ ăn cơm rau, thỉnh thoảng tôi có mời bà ăn món thịt nhưng bà từ chối. Sau khi chồng tôi mất, mẹ chồng tôi vẫn đối xử tốt với tôi như vậy, tôi rất cảm kích.
Một hôm như mọi khi, sau giờ tan sở tôi đi ngang qua chợ mua thức ăn, khi vừa bước vào khu vực bán rau, tôi đã thấy bóng dáng quen thuộc ngồi nhặt lại những ngọn rau héo mà người ta đã bỏ đi, người đó chính là mẹ chồng tôi.
Hình ảnh này khiến tôi rất bất ngờ, trong lòng bỗng cảm thấy áy náy và hơi xấu hổ. Vì vậy tôi vội bước tới, kéo mẹ chồng lên và nói: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Nhà mình không thiếu những loại rau này”. Lúc này, mẹ nhanh chóng giải thích với tôi là con đừng bận tâm, mẹ đã mua rau tươi rồi, nhưng thấy mớ rau héo họ bỏ 1 bên phí quá nên mang về, bà sẽ ăn rau héo còn rau tươi để dành cho con và cháu.
Lúc này tôi mới nhớ ra tại sao mỗi lần ăn cơm mẹ chồng tôi chỉ ăn đĩa rau riêng, hóa ra là bà nhặt những mớ rau đó ở đây. Mẹ nói mẹ biết nhà mình không thiếu mấy loại rau này, nhưng tình hình bây giờ đã khác, mẹ góa con côi cần phải sống tiết kiệm một chút đề phòng bất trắc. Nghe mẹ nói mà tôi bật khóc, không thể tin được rằng chồng tôi đã mất mà bà vẫn quan tâm lo lắng cho tôi như vậy.
Độc giả giấu tên
Chỉ một câu phàn nàn của mẹ, em trai chồng tức giận ném bát cơm xuống nền nhà và đuổi vợ về nhà ngoại làm tôi nóng "cháy mặt"
Cách hành xử của mọi người với em dâu làm tôi không thể im lặng được nữa.
Suốt 6 năm làm dâu, tôi chưa bị mẹ chồng chê trách hay mắng mỏ điều gì. Những lời nói của tôi rất có trọng lượng, luôn được mọi người ủng hộ. Thế nhưng từ ngày Vui về làm dâu, gia đình chồng tôi không yên ổn được ngày nào.
Bố mẹ chồng không ưa em ấy, thậm chí còn ghét bỏ ra mặt. Bà chê nhà Vui nghèo, xấu xí, chậm chạp, không lấy được ai nữa, tính kế có thai để ép em trai chồng tôi phải cưới. Lúc đầu Vui còn được chồng bảo vệ, lâu dần bị cô lập một mình trong gia đình.
Mẹ chồng thường khen tôi và chê Vui trước mặt mọi người. Tôi không thấy vui mà cảm thấy khó xử, mẹ làm thế càng khiến tình cảm chị em dâu xa cách hơn.
Tối qua, gia đình tôi đến nhà nội ăn cơm. Trong bữa ăn, mẹ chồng chê món cá của Vui rán quá nát, nhìn đã mất hết cảm tình. Em dâu thanh minh là vừa bế con, vừa nấu ăn nên mới bị vậy.
Tôi vừa nói vừa khóc thương cho em, thương cho thân phận làm dâu bị đối xử bạc bẽo. (Ảnh minh họa)
Phát, em trai chồng tôi tức giận, ném luôn bát cơm xuống nền nhà và chỉ thẳng mặt vợ đuổi về nhà ngoại. Phát nói: "Suốt ngày ở nhà ôm con, nấu bữa cơm cũng không xong, mẹ góp ý cho sửa đổi. Thế mà lúc nào cũng cho mình là đúng là giỏi, không bao giờ chịu tiếp thu lời của người khác. Cô cút đi, tôi quá mệt mỏi với người vợ đần".
Nhìn thấy Vui bế con, toàn thân run rẩy, nước mắt lã chã nép vào góc tường mà tôi nhịn hết nổi. Tôi đứng bật dậy nói ra hết ấm ức trong lòng thay cho em dâu. Tôi vừa nói vừa khóc thương cho em, thương cho thân phận làm dâu bị đối xử bạc bẽo.
Tôi bảo Vui là người phụ nữ hiền thục, tần tảo, hết lòng vì chồng con gia đình. Trong khi cả nhà ngồi ăn cơm cười nói tưng bừng, em ấy vừa bế con vừa chạy đi lấy thứ này lấy thứ khác. Nếu em ấy mà đi làm thì ai là người nấu cơm ngày 3 bữa phục vụ bố mẹ, ai là người bế con?
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, nếu mọi người cứ mắng mỏ, chê bai Vui cả ngày, em ấy sẽ bỏ đi thật, rồi liệu Phát có thể kiếm được người vợ tốt hơn không?
Tôi nói hết lời lẽ rồi mà mẹ và Phát không nghe, bảo không thiếu gì đàn bà tốt. Lấy nhầm vợ có thể lấy vợ khác. Tôi không biết nói thế nào để mọi người đối xử tốt với em dâu đây?
(oanhnguyen...@gmail.com)
Về quê ở cữ mẹ chồng bủn xỉn, nhìn em chồng hất tung mâm cơm tôi nghẹn ngào bật khóc Mẹ chồng tôi tái mặt không nói được gì. Hóa ra em trai chồng không hề nói ra miệng nhưng cậu ấy đã để ý và từng nhắc nhở mẹ phải chăm sóc tôi chu đáo hơn. Tôi bị mất việc từ khi mang thai, chỉ có mình chồng đi làm. Chính bởi vậy lúc tôi sinh thì quyết định về quê chồng...