Chồng mất hơn một tháng vợ bất ngờ được ‘nhận’ căn hộ gần 4 tỷ, biết sự thật đằng sau vợ sốc phát khóc
Sau ngày chồng mất, công ty bất động sản đến trao cho tôi căn nhà 4 tỷ. Khi biết được sự thật đằng sau đó, tôi khóc ngất oán hận chồng.
Tôi và chồng đều là dân xa quê lên Sài Gòn lập nghiệp. 25 tuổi lấy chồng, tôi dành hết thanh xuân đời con gái cho anh. Chúng tôi ở nhà trọ, lương vợ lương chồng cũng chỉ 23 triệu. Lấy nhau được ba năm thì một trai một gái ra đời. Vợ chồng cứ bị cuốn vào vòng cơm áo gạo tiền với con cái như thế mà làm hoài cũng chẳng dư dôi để mua nhà ở thành phố.
Khi con trai lớn của tôi lên 4 thì chồng thất nghiệp suốt hai tháng dài. Sau đó một cô bạn cũ tên Hoa giới thiệu chỗ làm cho chồng tôi, nhưng mức lương lại thấp hơn trước rất nhiều. Một mình tôi xoay sở tiền bạc nhưng vẫn cố gắng động viên chồng. Vì vẫn còn vướng con nhỏ mới 2 tuổi nên tôi cũng không thể tăng ca để thêm tiền. Nhưng từ ngày chồng nhận việc mới làm nặng nhọc lại ít lương hơn trước thì khi về nhà lại cự cãi với vợ con.
Cuộc sống vợ chồng cũng vì thế mà trở nên mệt mỏi, ngột ngạt. Vì sợ chồng tự ái nên không bao giờ tôi nói chồng đưa thêm tiền hàng tháng. Cũng may trời tương, đến khi con lớn 7 tuổi thì tôi cũng được nhận vị trí quản lý, lương tăng gấp đôi. Ngược lại, chồng tôi vẫn là nhân viên bình thường.
Cuộc sống vợ chồng cũng vì thế mà trở nên mệt mỏi, ngột ngạt – Ảnh minh họa: Internet
Thấy chồng làm ở chỗ này không thể thăng tiến, tôi nói khéo với chồng thử tìm chỗ khác tốt hơn. Nhưng anh nghe thế lại giận đùng đùng, cho rằng tôi cư xử vô ơn. Anh còn bảo cô bạn Hoa kia giúp anh khi khốn khó, giờ công ty cô ấy khó khăn sao lại bỏ đi được? Vì muốn nhà cửa ấm êm, tôi cũng nhẫn nhịn không tranh cãi với chồng nữa.
Video đang HOT
Mấy năm sau đó tôi cũng ráng dành được 400 triệu, bàn tính với chồng mua trả góp một căn chung cư ở thành phố. Nhưng vừa nghe qua thì chồng lại đòi dùng tiền đó để làm ăn. Tranh cãi qua lại, tôi đưa 300 triệu cho chồng, đành hoãn lại kế hoạch mua nhà.
Chẳng ngờ, biến cố đổ ập xuống gia đình, chồng tôi qua đời vì tai nạn giao thông. Tôi đau thấu ruột gan, khóc cạn nước mắt trong ngày chồng mất. Tôi cũng không biết số tiền chồng mang đi làm ăn ở đâu. Vì trước kia dù tôi có hỏi chồng cũng một mực không nói.
Sau ngày chồng mất khoảng 1 tháng, điện thoại của chồng bỗng đổ chuông. Đó là cuộc gọi từ công ty bất động sản, họ thông báo giao căn họ chung cư gần 4 tỷ đã hoàn thành. Tôi vừa ngỡ ngàng vừa vui mừng, chẳng lẽ bao lâu nay chồng làm ăn lời lãi nên mua nhà làm quà tặng mẹ con tôi?
Tôi vừa ngỡ ngàng vừa vui mừng, chẳng lẽ bao lâu nay chồng làm ăn lời lãi nên mua nhà làm quà tặng mẹ con tôi? – Ảnh minh họa: Internet
Nhưng đến khi nghe tên chủ căn nhà, tôi sốc ngất. Căn hộ xinh đẹp sang xịn ấy lại đứng tên chồng tôi và một người phụ nữ khác, cũng chính là người bạn cũ ngày trước đã cho chồng tôi việc làm.
Đến khi gặp cô Hoa ấy thì tôi càng chết lặng khi biết cô ta có một con trai 2 tuổi với người chồng phản bội của mình. Từ sau khi cho chồng tôi vào công ty mình làm, cô ta cũng dần trở thành người thứ ba, còn sinh con cho anh ta.
Buổi gặp hôm ấy, lòng tôi đầy căm hận khi thấy dáng vẻ khinh khỉnh của ả nhân tình kia. Cô ta nói cũng là do tôi không biết giữ chồng, còn căn hộ này là tiền hai người họ làm ăn chung mà có. Trước mặt nhân tình của chồng, bàn tay tôi siết chặt đến chảy máu, nước mắt phải nuốt vào trong khi biết chồng dành tiền cho bồ, lừa vợ con 300 triệu để xây nhà riêng với bồ. Tôi chẳng làm được gì để đòi lại tiền của mình, đành cay đắng ra về.
Đến khi gặp cô Hoa ấy thì càng chết lặng khi biết cô ta có một con trai 3 tuổi với người chồng phản bội của mình – Ảnh minh họa: Internet
Về đến nhà, tôi đem hết đồ đạc của chồng vứt hết. Nỗi đau lớn nhất với phụ nữ chính là khi biết mình bị lừa dối về cả tình cảm và vật chất suốt bao năm cũng không hề biết. Nếu chồng tôi không mất, thì sự phản bội này sẽ càng kéo dài tới chừng nào?
Đi photo tài liệu mà cô nhân viên cửa hàng cứ ôm lấy tôi gọi "chị", tôi ngẩn người rồi bàng hoàng khi kéo khẩu trang của cô bé ấy xuống
Nhìn cô bé tóc ngắn ngủn đứng trước mặt, tôi bàng hoàng vì không sao tin nổi.
Là giáo viên cấp 3, tôi luôn cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ và yêu thương học trò. Mỗi thế hệ học sinh đi qua đều để lại trong tôi những dấu ấn riêng. Hạnh phúc khi thấy các em nên người cũng có mà buồn bã khi thấy các em vì nhiều hoàn cảnh khác nhau mà phải rời bỏ ghế nhà trường cũng có. Tôi cũng giúp đỡ các em trong giới hạn nhỏ bé của mình, bởi tôi cũng còn gia đình, còn hai đứa con của riêng mình.
Có lẽ tôi sẽ chẳng viết bài này nếu không có cuộc gặp mặt với cô học trò nhỏ của mình vào một buổi chiều mưa tầm tã.
Hôm ấy, tôi đem tài liệu đi photo, dự định cho học sinh cuối cấp kiểm tra thử và rút kinh nghiệm cho các em. Đến quán, cô nhân viên mới đeo khẩu trang cứ nhìn tôi chằm chằm rồi ôm chầm lấy tôi, gọi "chị ơi". Tôi bất ngờ vì không biết cô bé ấy là ai. Sau khi nhìn kĩ, tôi mới bàng hoàng nhận ra, đó chính là cô học trò cách đây 5 năm tôi từng chủ nhiệm khi em học lớp 11. Hồi đó tôi mới vào nghề, trẻ trung, gần gũi nên các em đều gọi tôi là "chị".
Tôi đưa tay kéo khẩu trang của em xuống rồi càng sửng sốt hơn. Trên khuôn mặt em là những dấu bầm tím như bị đánh. Em gầy ốm đến thương tâm. Tôi xin phép chủ quán cho em nghỉ một lúc. Hai cô trò ra quán cà phê nói chuyện, càng nghe chuyện đời em, tôi càng xót xa và đau buồn.
Hình ảnh cô học trò bé nhỏ ngây thơ với nụ cười tươi rói ngày trước cứ ám ảnh tôi mãi. (Ảnh minh họa)
Hóa ra, sau khi tốt nghiệp cấp 3, vì hoàn cảnh gia đình quá nghèo nên em không thể theo đuổi tiếp ước mơ ngồi ghế giảng đường. Em phải đi làm công nhân kiếm sống và gửi tiền cho mẹ nuôi hai em. Rồi em gặp chồng mình ở công ty. Yêu nhau chưa được nửa năm thì em có bầu nên phải cưới.
"Từ ngày có chồng, đời em càng khổ hơn, khổ đến mức chỉ nghĩ đến cái chết". Em vừa nói vừa rơi nước mắt. Giờ con gái em được hơn 2 tuổi, chồng em vẫn đánh vợ mỗi khi có chuyện không vừa lòng. Công ty em và chồng làm bị phá sản. Anh ta cũng không đi tìm việc làm khác mà nằm nhà đợi vợ đem tiền về. Khi nào có người gọi đi thì đi làm một vài ngày rồi lại nghỉ cả tháng sau. Vì thương con, em không dám bỏ chồng.
Tôi hỏi vì sao em cắt mái tóc ngắn đến thế, ngắn như một gã đàn ông. Em cười chua chát: "Em bán lấy tiền". Em bán tóc trong một lần con bệnh mà không có tiền cho con nhập viện. Giờ cứ tóc dài ra, em lại bán đi kiếm ít tiền mua sữa cho con.
Từng lời em nói khiến trái tim tôi run lên vì thương cảm. Cô gái ngồi trước mặt tôi đây, 5 năm về trước học rất giỏi, chăm chỉ, ngoan hiền, năng nổ hoạt động phong trào và đầy ước mơ, hoài bão. Thế mà chỉ sau 5 năm, em biến thành một người phụ nữ kham khổ đến mức phải bán tóc lấy tiền. Đời đúng là không lường trước được điều gì.
Chúng tôi chia tay nhau, tôi dúi vội cho em 3 triệu đồng, gần một nửa lương của mình. Em khóc nấc lên, ôm lấy tôi mà cảm ơn. Hình ảnh cô học trò bé nhỏ ngây thơ với nụ cười tươi rói ngày trước cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi phải làm sao để giúp mẹ con em thoát khỏi người chồng vô trách nhiệm, vũ phu đây? Điều này cứ trăn trở mãi trong lòng tôi, nặng trĩu. Mong mọi người giúp tôi với.
Thấy vợ tắm lâu, tôi sốt ruột ngó qua khe cửa thì kinh ngạc khi thấy vợ đang chăm chú nhìn vào 'chỗ lạ' Nếu hôm đó không vì thấy vợ tắm lâu mà ngó qua khe cửa phòng tắm, tôi đã không kinh ngạc phát hiện bí mật của vợ che giấu bấy lâu nay... Tôi còn nhớ lúc mới cưới, vợ tôi nói nhiều lắm, than thở với tôi cũng nhiều. Nhưng vì tôi cứ đi sớm về khuya, dần dà cô ấy cũng chẳng...