Chồng mang gái về nhà khi tôi chăm mẹ chồng ốm ở viện
Về đến nhà mới hơn 8 giờ tối, tôi ngạc nhiên vô cùng khi thấy đèn điện trong nhà đã tắt tối om om, chỉ còn ánh đèn ngủ mờ ảo hắt ánh sáng yếu ớt trước cánh cửa phòng ngủ của vợ chồng tôi.
ảnh minh họa
Mẹ chồng tôi dù chưa tới 50 tuổi nhưng bệnh tật đầy người. Lần này bà mắc chứng huyết áp cao và rối loạn nhịp tim nên phải nhập viện để điều trị. Gửi đứa con gái mới hơn 2 tuổi về nhờ bà ngoại trông, tôi thu xếp công việc để vào bệnh viện chăm mẹ chồng.
Tôi quen chồng tôi khi vừa tròn 20 tuổi, anh hơn tôi 4 tuổi, cả hai chúng tôi đều là công nhân của khu công nghiệp gần nhà. Cưới được đúng một năm thì tôi sinh con gái đầu lòng, vợ chồng đều còn trẻ, kinh tế gia đình lại cũng chưa vững vàng gì nên hai vợ chồng thống nhất để bé được độ 5 – 7 tuổi mới sinh tiếp bé thứ hai.
Từ khi sinh con, sau thời gian thai sản, tôi đi làm trở lại và hoàn toàn yên tâm khi gửi cháu cho bà nội trông nom. Nhà neo người, một bà một cháu nhưng bà nội thu vén rất khéo để vừa trông được cháu, vừa cơm nước đỡ đần vợ chồng tôi.
Giờ bà nằm bệnh viện, tôi phải nghỉ phép, hết phép lại tiếp tục nghỉ không lương để chăm bà bởi nhà chồng tôi chỉ có hai anh em, cô út lấy chồng tận miền Nam, bố chồng tôi mất sớm từ khi tôi chưa về làm dâu nhà anh.
Nghĩ dâu cũng như con gái, tôi chẳng nề hà gì việc chăm sóc mẹ chồng ở bệnh viện. Buổi sáng, cứ đến giờ bác sỹ làm thuốc, thăm khám, tôi lại tranh thủ chạy ra chợ rồi về nhà dọn dẹp, cơm nước cho cả nhà. Phần cơm cho chồng xong, tôi ăn vội vàng bát cơm rồi lại tất tả mang cặp lồng cơm vào bệnh viện cho mẹ chồng.
Video đang HOT
Đêm tôi cũng ngủ lại bệnh viện trên chiếc ghế xếp bé tẹo vì sợ đêm hôm bà có cần gì còn có người nhà trợ giúp, phục vụ. Tuy vất vả nhưng tôi không muốn đổi ca cho chồng vì ý nghĩ chồng tôi đi làm lương cao hơn, anh nghỉ sẽ ảnh hưởng lớn đến kinh tế gia đình. Vả lại tôi là phụ nữ, chăm sóc mẹ chồng chu đáo và hợp lý hơn cánh đàn ông con trai.
Chăm mẹ chồng ở viện khá lâu, tôi cũng hiểu chuyện vợ chồng trẻ, xa nhau lâu ngày dễ nảy sinh những chuyện không hay nên thỉnh thoảng chiều tối, tôi lại nhờ cô bạn có mẹ nằm cạnh mẹ chồng tôi trông đỡ hộ tôi vài tiếng đồng hồ. Lần nào “tranh thủ” về với chồng, tôi cũng điện thoại báo trước và anh rất vui, rất háo hức để chờ đợi vợ về…
Tối chủ nhật vừa rồi, nhân có bà dì ruột của chồng ở quê ra thăm chị ốm. Ngại điều tiếng con dâu thấy có dì ra, “san việc” cho dì trông mẹ nên điện thoại báo với chồng mình không về nhà được. Thế nhưng chị em lâu ngày gặp nhau, dì cứ nằng nặc bắt tôi về nhà để dì ở lại trông mẹ một đêm, chị em còn hàn huyên tâm sự.
Về đến nhà mới hơn 8 giờ tối, tôi ngạc nhiên vô cùng khi thấy đèn điện trong nhà đã tắt tối om om, chỉ còn ánh đèn ngủ mờ ảo hắt ánh sáng yếu ớt trước cánh cửa phòng ngủ của vợ chồng tôi.
Nghĩ chồng mệt nên đi ngủ sớm, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ bước vào. Tôi như hóa đá khi phát hiện trên chiếc giường của mình, chồng tôi và một người phụ nữ khác, không một mảnh vải che thân…
Thì ra trong lúc tôi bỏ công, bỏ sức, bỏ cả công việc để ngày đêm chăm sóc mẹ chồng tôi ốm trong bệnh viện, thì chồng tôi lại thản nhiên đưa gái về nhà, mây mưa trên chính chiếc giường của vợ chồng tôi. Tôi phải làm thế nào bây giờ?
Theo TPO
Bi kịch em dâu cướp chồng
Đúng là trớ trêu, đời không mấy ai đọc được hết chữ ngờ. Cô em dâu mà tôi yêu quý, người con gái lúc nào tôi cũng thông cảm, chia sẻ, lại là người cướp mất chồng của tôi.
Tôi thật sự không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó. Không hiểu nổi, tại sao hai con người ấy lại làm ra cái việc ngu ngốc này, để người đời sỉ vả. Người ta nói, đó có thể là tình yêu đích thực, nên họ đã vượt qua dư luận để đến với nhau. Nhưng tôi không tin là thế. Vì dù sao, tình yêu cũng cần có đạo lý, không thể cứ nói yêu là yêu được. Vậy thì xã hội này loạn rồi.
Cô em dâu của tôi, trớ trêu thay, lại là cô đồng nghiệp cũ. Ngày đó, khi tôi chưa chuyển công ty, khi mới vào công ty này, cô ấy là người ân cần, hỏi han tôi nhiều nhất. Tâm lý là người mới, khi được quan tâm, gần gũi, bao giờ cũng có được cảm giác dễ chịu hơn. Thế nên, tôi gần như thấy quý mến cô ấy ngay từ những ngày gặp mặt. Và dần dần, chúng tôi thân thiết với nhau, hay đi ăn cùng nhau, vui vẻ cùng nhau.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. Cô ấy rất thoáng, không ki bo dù là cũng không phải người giàu có gì. Sinh ra ở tỉnh lẻ, lại lên thành phố bươn trải, không giống như tôi, có gia đình ở Hà Nội nên mọi thứ đều dễ dàng. Vậy mà cô ấy cũng cố gắng nhiều, vượt qua khó khăn và có công việc ổn định.
Vì quý mến co ấy nên, tôi đã chủ động giới thiệu cô ấy cho em trai của mình. Hi vọng là hai người có thể hợp nhau và yêu nhau, lấy nhau thì càng tốt. Tôi cũng hết lời ca ngợi cô ấy với em trai tôi, và họ gặp nhau. Dường như là hẹn hò được tầm 5 tháng thì hai người yêu nhau, tình cảm thắm thiết.
Sau hơn 1 năm hẹn hò, tôi mừng vì hai đứa tính chuyện cưới xin. Và gia đình tôi đã tổ chức đám cưới cho hai đứa. Tôi mừng lắm vì em mình chọn được người vợ tốt, ngoan ngoãn, chu đáo, ít ra với tôi là vậy.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. (ảnh minh họa)
Chúng tôi sống chung nhà khi em trai lấy vợ. Vì cô ấy là người tỉnh lẻ, lại chưa có điều kiện mua nhà riêng nên tạm thời sống chung nhà với cả bố mẹ tôi và chúng tôi. Chồng tôi cũng là người tỉnh lẻ nên không có nhà cửa, cả gia đình sống chung với bố mẹ tôi. Thật ra, sống như vậy cũng chưa tiện nhưng tôi đang đợi thời cơ, đợi có tiền thì mua nhà ra riêng. Nhưng thú thực là cũng chẳng biết đến bao giờ.
Thoáng cái đã được 2 năm, tình cảm chúng tôi vẫn rất tốt đẹp, nhất là cô em dâu, tôi thấy cô ấy lúc nào cũng ân cần, chu đáo với mọi người. Bố mẹ tôi quý mến con dâu lắm, suốt ngày khen em tôi khéo chọn vợ. Vì mọi việc trong nhà đều đến tay cô ấy. Ngay cả quần áo của chúng tôi, vợ chồng tôi, cô ấy cũng giặt, phơi và gấp. Có khi thấy cô ấy làm nhiều tôi cũng thông cảm, chia sẻ và bảo cô ấy bớt việc cho tôi. Nhưng cô ấy vẫn chịu khó làm hết.
Chồng tôi và cô ấy có vẻ rất hợp nhau. Trong bữa cơm, họ nói chuyện rất vui vẻ. Cô ấy thường hay tâm sự chuyện gia đình với chồng tôi, nhìn cách họ cười nói thoải mái với nhau, tôi cảm thấy không hài lòng lắm. Nhưng tôi không nghi ngờ gì, vì nghĩ họ cùng cảnh ngộ, sống nhờ nhà tôi nên có chung suy nghĩ, và hợp nhau như vậy.
Tôi cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường, không can thiệp cũng không nói gì. Nhưng gần đây, thấy chồng tôi cưng chiều con của cô ấy hơn con tôi, quan tâm con cô ấy nhiều, tôi mới bực mình. Tôi có góp ý thì chồng bảo tôi kĩ tính, hay nghĩ linh tinh nên đành thôi.
Giờ thì, tôi càng ngày càng khó chịu vì thái độ của hai người ấ. Ngoài mặt thì họ không tỏ ra điều gì nhưng khi tôi tinh ý để ý thì phát hiện ra, họ như kiểu có gì lén lút với nhau. Có nhiều hôm đi làm, chỉ cần chồng tôi đi trước một lúc thì cô ấy theo sau. Có hôm tôi theo dõi, thấy chồng đi và sau đó cô ấy cũng ra theo một lúc. Tôi đi theo sau, và bắt gặp, chồng tôi đợi cô ấy ở bên ngoài, cách tầm hơn 1km. Rồi hai người họ cười nói với nhau, cùng nhau đi đến công ty làm việc.
Tôi chột dạ, hay là họ có tình ý gì. Nhưng không thể có chuyện đó, vì chồng tôi nghiêm chỉnh, cô ấy cũng là người ngoan ngoãn, sao lại có thể lừa dối chúng tôi như thế chứ. Nhưng mọi chuyện đã rõ rành rành, chắc là họ đang lén lút quan hệ với nhau. Tôi đã theo dõi và phát hiện ra, buổi trưa, họ hẹn nhau đi nhà nghỉ. Vậy những gì tôi nghi ngờ là thật? Tôi choáng quá, tại sao hai con người ấy lại có thể làm ra cái chuyện động trời nay, sao họ không nghĩ đến tương lai, đến gia đình mà lại lén lút như thế. Anh không nghĩ anh đang quan hệ với ai sao? Có lớn mà không có khôn như vậy, có yêu nhau thì cũng phải cố mà kìm nén chứ. Chẳng lẽ, tôi và em tôi lại tồi tệ đến mức hai người họ chán ngấy vậy sao? Hay là bố mẹ tôi làm gì khiến họ phật ý, nên họ đã tính chuyện ngoại tình với nhau?
Lúc này, toàn thân tôi mềm nhũn, tôi không thể đứng vững, không tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy. Tại sao ông trời lại bất công, lại khiến tôi ra nông nỗi như vậy. Tôi thà là bỏ chồng, bỏ tất cả chứ không thể sống chui lủi, sống nhẫn nhịn thế này. Nhưng làm lớn chuyện này thì có lẽ, cả nhà tôi mang nỗi nhục muôn đời. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Anh chia tay vì mình đi cafe với bạn Đã chung sống với nhau và có kế hoạch kết hôn nhưng anh luôn đa nghi với mọi mối quan hệ của mình, cho rằng mình có điều gì mờ ám. Bây giờ mình mới hiểu câu "Tình ngay lý gian" làm người ta khổ đến thế nào. Bạn trai của mình lớn hơn mình nhiều tuổi nhưng cả hai rất hợp nhau....