Chồng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mẹ
Em lấy chồng được gần một năm nhưng không ở cùng nhau. Chồng em ở với bố mẹ. Tụi em vẫn chưa có con vì còn trẻ, chồng em 26, còn em 23 tuổi.
Em là du học sinh nên sống xa ba mẹ ruột, mọi thứ em phải tự lo từ khi qua Mỹ đã ba năm. Em gặp và yêu chồng khi học chung lớp ở Mỹ. Cuộc sống nơi xứ lạ khó khăn trăm bề, em chỉ có mình chồng bên cạnh vừa là bạn, vừa là gia đình. Nhưng khổ nỗi anh ấy là con một nên mọi thứ đều phải gánh vác.
Gọi là vợ chồng nhưng tụi em một tuần gặp mặt nhau chưa được 24 giờ, thời gian còn lại anh đều dành cho mẹ. Em nói chuyện với anh nên chia sẻ mọi thứ bình đẳng nhưng anh vẫn như vậy và dùng lý do “ba mẹ vì anh mới bỏ mọi thứ qua đây làm lại từ đầu, anh phải lo lắng cho mẹ…”. Thời gian không có anh bên cạnh, em phải làm mọi thứ một mình. Em bệnh anh cũng không lo lắng, anh ở nhà với mẹ vì lý do: “Nếu đặt em vào hoàn cảnh anh, em có bỏ mẹ em để đi chơi không?”. Anh nói anh còn có gia đình chứ không phải chỉ có mình em.
Còn về mẹ chồng, em không thường gặp hay nói chuyện nhưng vì rắc rối này em đã tìm gặp để tâm sự. Trái ngược những gì em nghĩ, mẹ chồng bênh vực chồng em. Em cảm thấy rất buồn, cô đơn và bế tắc. Em phải làm gì đây? Có phải em ích kỷ khi chỉ nghĩ cho riêng em mà không nghĩ cho chồng em không? Em rất cần lời khuyên. (Thư)
Ảnh:flickr.com
Trả lời:
Mỗi người có những tâm lý khác nhau và thể hiện qua cuộc sống cũng khác nhau, tùy vào hoàn cảnh để có thể bộc lộ thành hành vi. Về mặt tình cảm gia đình, nguồn cội của mỗi người thì có chữ Hiếu. Chữ Hiếu thể hiện trách nhiệm với cha mẹ. Ngoài chữ Hiếu còn có chữ Nghĩa. Chữ Nghĩa thể hiện tình cảm với anh em ruột, người thân. Người nào giữ được chữ Hiếu và chữ Nghĩa thì đó là công đức lớn của cuộc đời, nhờ vậy luôn gặp thuận lợi trong cuộc sống. Trái lại, nếu bất hiếu, bất nghĩa thì đời họ sẽ bị chìm nổi không có lối thoát. Sau chữ Hiếu, Nghĩa mới đến chữ Yêu. Chữ Yêu rộng mênh mông, trong đó có tình yêu đôi lứa. Như vậy tình yêu đôi lứa về mặt hệ thống trước sau thì nó đứng thứ ba nhưng lại là sự gắn kết suốt đời để đạt đến chữ Nghĩa (tình nghĩa vợ chồng) nhưng không thể sánh với chữ Hiếu.
Video đang HOT
“Bạn lấy chồng được một năm nhưng không ở chung với chồng” là một thiệt thòi và có thể sai lầm. Bạn biết đấy, việc vợ chồng gần nhau để chia sẻ, động viên, phấn đấu cho tương lai là rất cần thiết. Khi ở xa nhau, trừ hoàn cảnh chiến tranh hoặc lý do đặc biệt, người ta mới giữ gìn được hạnh phúc, còn nếu không sự xa cách sẽ ảnh hưởng đến tâm lý mà có thể tan vỡ hạnh phúc. Đặc biệt, chồng bạn “là con một nên mọi thứ đều phải gánh vác”.
Lẽ ra, bạn cần tìm hiểu kỹ trước khi đi đến kết hôn và cùng chồng lo cho ba mẹ chồng an vui, bởi “ba mẹ vì anh mới bỏ mọi thứ, qua đây làm lại từ đầu, anh phải lo lắng cho mẹ”… Đây là lý do của chữ Hiếu và là lý do chính đáng. Bạn bị bệnh, có nặng lắm không? Nếu là bệnh nhất sinh nhất tử mà chồng không có trách nhiệm thì không thể chấp nhận được, nhưng nếu chỉ là bệnh thông thường thì cũng nên để cho anh ấy tập trung lo cho mẹ. Hiện nay, một người con trai có hiếu với cha mẹ như vậy không có nhiều đâu.
Bạn cũng sai lầm khi không khéo để phụng dưỡng mẹ chồng mà lại còn “không thường gặp hay nói chuyện”. Vậy bạn chỉ thương chồng mà không chia sẻ tình cảm của chồng với gia đình nhà chồng. “Vì chuyện rắc rối này, bạn đã tìm gặp mẹ chồng để tâm sự” là một sai lầm nữa, vì thế “mẹ chồng bênh vực chồng” bạn là đúng.
Đúng là bạn chỉ yêu chồng mà không chia sẻ hoàn cảnh gia đình chồng. Bạn đã nhận ra “sự ích kỷ khi chỉ nghĩ cho riêng mình mà không nghĩ cho chồng”. Mong bạn sẽ điều chỉnh tình cảm và cách ứng xử để giữ được hạnh phúc.
Chúc bạn thành công.
GS.TS. Vũ Gia Hiền
Hội Khoa học Tâm lý & Giáo dục TP HCM
Theo VNE
Yêu nhầm gái đào mỏ
Tôi phát hiện sự thật em và đám bạn ăn chơi chính là hội săn Việt kiều, đại gia để được tiêu tiền, lo cho cuộc sống và đánh đổi lại bằng thân xác của chính mình.
Tôi sinh năm 1988, tốt nghiệp loại giỏi ĐH Kinh tế, làm ở phòng kinh doanh một công ty nước ngoài, lương hơn 1.000 đôla/tháng, nhận học bổng Master toàn phần ở châu Âu sắp đi du học. Năm 2013, tôi và em biết nhau vì ở chung tòa nhà. Em sinh năm 1983, học xong lớp 12 thì nghỉ vì gia đình không có điều kiện, là người Hà Nội, thông minh, học giỏi lại vào đời sớm nên rất nhanh nhạy và khôn ngoan trong cách ứng xử, đối đáp. Em học nghề tóc, từng trải qua rất nhiều mối tình với những cậu ấm, thiếu gia Hà Nội lẫn Sài Gòn bởi ngoại hình đẹp, lại có khuôn mặt của một hotgirl.
Tôi và em biết mặt nhau bằng câu chào và nụ cười xã giao trong thang máy. Rồi sau đó gặp nhau nhiều lần nên thành ra quen, vì vậy tôi dần chú ý bởi em vừa xinh đẹp lại ăn nói rất khéo, sau này mới biết em là chủ một Beauty Salon tầm trung bình. Chúng tôi yêu nhau vào một ngày trung thu, tôi đến tiệm em cắt tóc và trò chuyện đến lúc đóng cửa tiệm, rồi cả hai mời nhau đi ăn, đi chơi và trao nhau nụ hôn đầu tiên, sau đó liên lạc và hẹn hò nhiều hơn dù chưa nói yêu nhau bao giờ.
Chúng tôi đã quan hệ với nhau nhưng em chưa nhận lời yêu vì "Chờ tìm hiểu kỹ hơn đã, với em tiếng yêu rất thiêng liêng, không thể tùy tiện nói ra được". Tôi hoàn toàn hài lòng và chờ đợi thời gian sẽ trả lời. Sinh nhật em, em đi với bạn trai cũ và bạn bè mà không có tôi. Tôi gọi điện, nhắn tin em không bắt máy cũng không trả lời. Sau đó em gọi điện giải thích vì bạn trai cũ nóng tính, mất tự chủ và hay quậy phá nhà em nên em phải đi chơi như bạn bè để chiều ý (người ta tổ chức tiệc sinh nhật cho em ở nhà hàng và bar) chứ tình cảm không còn.
Lúc đầu tôi không chấp nhận, quyết định dừng chuyện tình cảm lại, em nói hãy cho thời gian để giải quyết dứt điểm với bạn trai cũ. Em yêu và không muốn để mất tôi, tôi gượng gạo chấp nhận. Chúng tôi vẫn hẹn hò nhưng lâu lâu người đó lại xuất hiện, xen vào làm tôi khó chịu. Mỗi lần như vậy em đều xin lỗi và hứa sẽ giải quyết mọi chuyện tốt đẹp sau một khoảng thời gian ngắn, có thể là một tháng.
Theo em nói thì anh này đã có vợ, không muốn bỏ vợ nên em quyết định chia tay, anh ta cũng không muốn em đến với ai khác và sẵn sàng làm tất cả để ngăn cản. Càng tìm hiểu tôi càng thấy em và người này có vẻ như là đại gia và bồ nhí, anh ta cho em tiền, lo cho em mở tiệm, mua sắm mọi thứ trong nhà và thuê nhà cho em, nói chung lo mọi thứ nên em bị phụ thuộc và sợ.
Tôi không biết chính xác đó là mối quan hệ như thế nào nhưng càng ngày em càng chứng minh rằng rất yêu tôi, muốn gắn bó lâu dài và khẳng định người bạn trai cũ chỉ là tình cảm trong quá khứ, hiện tại không ai ràng buộc ai, em cũng khẳng định mọi thứ đang có là do em làm ra, không ai giúp hay cho em cả. Tôi bán tín bán nghi nhưng không có cách nào làm sáng tỏ được vì bạn bè và người thân đều không ai biết rõ, nếu có biết chắc cũng không nói cho tôi.
Tôi cố tin và yêu em, xây dựng một tình yêu đẹp vì cả hai đều thấy hạnh phúc khi ở bên nhau. Tôi sẵn sàng bỏ qua quá khứ của em dù nó là gì đi nữa, chỉ mong những chuyện trong quá khứ không ảnh hưởng xấu đến hiện tại và tương lai của chúng tôi, em đồng ý và hứa sẽ làm được. Chúng tôi ngày đi làm, tối đi ăn và đi chơi cùng nhau, lúc đi ăn uống với bạn bè, lúc đi bar, lúc karaoke, tiệc tùng sinh nhật, du lịch, ai cũng thấy hai đứa hạnh phúc đến mức phải ghen tỵ.
Trước đây em đã phá thai hai lần nên khả năng mang thai là rất thấp, cần phải nhờ sự can thiệp của y học, thụ tinh trong ống nghiệm, khả năng chúng tôi có con là có thể nhưng khá tốn kém và tỷ lệ thành công không cao. Chúng tôi đều tin tưởng sẽ có một gia đình hạnh phúc với một hoặc hai đứa con.
Chúng tôi tính qua năm sẽ cưới, khoảng tháng 6 tháng 7 trước khi tôi đi du học thạc sĩ 2 năm. Vậy mà tình cờ tôi phát hiện một bao cao su ở nhà em trong khi đó chúng tôi chưa bao giờ sử dụng bao cao su trong quan hệ tình dục. Em giải thích đó là do nhà tầng trên vứt xuống nên rơi vào nhà, em tình cờ nhặt được nên giấu đi. Lúc đầu tôi giận quá và bỏ đi nhưng sau đó tin em, lại bỏ qua vì em đã thề thốt rất nhiều.
Chuyện tình cảm hai đứa không còn mặn nồng như trước, giữa em và tôi có khoảng cách, tình cảm nguội lạnh mà không hiểu vì sao. Tôi cố gắng hâm nóng, em càng muốn nó chỉ như vậy, không được sâu đậm quá. Khi nói đến chuyện cưới xin em không muốn nữa, không khao khát cũng như không hối thúc làm đám cưới như xưa. Điều này làm tôi thấy hụt hẫng và linh cảm có chuyện không hay.
Tôi cố gắng duy trì tình cảm để tìm hiểu mọi chuyện, nhớ lại có lần em nói "Với em, có tiền là có tất cả, tiền quan trọng nhất, cái gì không mua được bằng tiền sẽ mua được bằng thật nhiều tiền", khá thực dụng nhưng cũng có phần nào đó đúng trong bối cảnh xã hội hiện nay. Tôi nghĩ con người quá khứ của em vẫn còn, nó đang hiện hữu trong lúc này, tình yêu không thể làm em thay đổi.
Chuyện gì đến cũng phải đến, đêm hôm đó em gọi tôi dậy và ngỏ ý muốn tôi ra phòng khách ngủ để gọi điện cho bạn trai cũ. Tôi hỏi có chuyện gì mà phải gọi điện vào giờ này, em nói người ta nhắn tin bắt phải gọi nếu không sẽ đến quậy phá. Tôi không nói một lời, ngồi suy nghĩ một lúc và quyết định chia tay trong im lặng. Hóa ra lâu nay em bắt cá hai tay, người đó ở nước ngoài, nửa tháng hoặc một tháng mới qua Việt Nam một lần, những lần người này qua thì giữa tôi và em lại có lục đục để không gặp nhau khoảng 4-5 ngày, thời gian đủ để em tiếp anh ta.
Khi anh ta về nước em chủ động gọi điện gặp tôi, dùng sự khéo léo trong ngôn ngữ để đánh vào tình yêu và điểm yếu để tôi tha thứ. Trong đêm tối, tôi ngồi suy nghĩ toàn bộ câu chuyện và nhận ra một sự thật em và đám bạn ăn chơi chính là hội săn Việt kiều và đại gia để được làm vợ hoặc bồ nhí của họ, được tiêu tiền, được họ lo cho cuộc sống và đánh đổi lại bằng thân xác của chính mình.
Trong nhóm của em, có một vài người cưới được Việt kiều và sắp đi Mỹ, một số khác cưới đại gia, còn em bạc phận, yêu phải một người đã có gia đình, quan hệ không an toàn nên có thai, buộc phải phá và điều kiện để em phá thai hai lần là nhà, mở tiệm làm ăn, xe và tiền. Cuộc sống phồn hoa đô hội của Sài Gòn đã biến em thành một con người thực dụng, coi việc giết chết một sinh linh bé bỏng nhẹ tựa lông hồng, không một chút mảy may hối hận. Em sống và làm mọi cách, dùng mọi thủ đoạn để kiếm tiền và thỏa mãn nhu cầu cá nhân. Lời cuối cùng tôi nói với em: Em đang đi sai đường rồi.
Theo VNE
Đừng "chôn cất" mình trước tuổi 30 Tại sao phải phí hoài quãng thời gian tươi đẹp nhất của mình để vội cầm mọi thứ cảm xúc đốt vào đủ chuyện bi quan? Tại sao chưa đi đã bỏ cuộc, chưa mệt đã buông tay? Đừng nghĩ bỏ cuộc là xong, đừng nghĩ phó mặc tất thảy cho số phận. Đừng nghĩ cứ để mọi chuyện tự diễn ra để...