Chồng liên tục dằn vặt vì tôi không có việc
Đêm nằm ngủ thì anh ấy thở dài nói rằng: ‘Lại một ngày, một ngày nữa đã qua… em vẫn chưa có việc’.
ảnh minh họa
Tôi 26 tuổi, tôi mới lập gia đình cuối năm ngoái. Trước khi cưới, chúng tôi đã quen nhau được 4 năm. Do gia đình nhà trai ở xa, công ty lúc đó không cho nghỉ lâu, nên tôi quyết định nghỉ để cưới xong tôi sẽ tìm công việc khác, vốn dĩ công việc lúc đó cũng xa chỗ làm việc của chồng và lương cũng thấp. Ai ngờ đâu, đến giờ đã là nửa năm rồi mà tôi chưa kiếm được việc mới.
Chồng tôi làm nhân viên kinh doanh, tháng cũng được khoảng chục triệu, chúng tôi thuê nhà ở gần chỗ làm của chồng để tiện đi làm. Lúc mới cưới, anh bảo tôi từ từ cũng được, khi nào có thông tin tuyển dụng thì nộp hồ sơ. Ban ngày anh đi làm, đến 9 giờ tối mới về, trưa có về ăn cơm, tôi ở nhà lo giặt giũ quần áo, chuẩn bị cơm nước chồng về là ăn thôi.
Nhưng dạo gần đây, anh ấy hay bực bội với tôi, ban ngày nhìn thấy tôi thì bảo: “Anh thấy em chưa có việc thì tìm công việc tạm thời gì đó mà làm”, tôi bảo tôi sẽ tìm công việc thêm chắc cũng được 3 triệu đồng/tháng là cao rồi. Anh ấy lại bảo rằng làm 3 triệu đồng/tháng thì về quê mà ở. Rồi có lúc anh ấy bảo mấy người bạn trong công ty đánh capcha cũng khối tiền, bảo tôi đánh thử xem.
Video đang HOT
Hôm sau tôi lò mò đi tìm thì anh ấy bảo tôi là đánh một tiếng được có vài nghìn bạc thì đánh làm gì cho mệt. Đêm nằm ngủ thì anh ấy thở dài nói rằng: “Lại một ngày, một ngày nữa đã qua… em vẫn chưa có việc. Mà em không nộp hồ sơ hay sao, không thấy công ty nào gọi em đi phỏng vấn nhỉ?”. Đi phỏng vấn trượt thì anh ấy bảo tôi là em ở nhà nhiều trình độ xuống cấp hay sao mà chẳng công ty nào đỗ.
Nhớ lại thời chưa cưới, mỗi đợt anh ấy hết tiền, tôi qua chơi và bí mật nhét tiền vào ví anh ấy, anh ấy vẫn gọi tôi là “bà tiên”. Vậy mà lấy nhau chưa bao lâu, anh ấy đã nói như vậy rồi. Nhiều lúc tôi tủi thân, tự ái, mất ngủ để suy nghĩ về cuộc đời, mà vẫn không có lối thoát.
Mong bạn đọc hãy giúp tôi, cho tôi biết tôi phải làm gì bây giờ ….
Theo VNE
Chồng lạnh nhạt vì tôi bị sảy thai
Lúc đầu anh còn an ủi, động viên tôi, nhưng dần anh đã thay đổi, thường xuyên về nhà muộn trong tình trang say xỉn.
Tôi và anh cưới nhau đã được gần ba năm. Ban đầu, chúng tôi chưa hề có ý định sinh con vì còn muốn tận hưởng cuộc sống vợ chồng son lãng mạn. Nhưng cả hai bên gia đình giục quá, bố mẹ lớn tuổi muốn có một đứa cháu để bế bồng nên chúng tôi đành phải chiều lòng các cụ. Nhưng một năm, rồi hai năm trôi qua, tôi và anh vẫn sinh hoạt đều đặn mà vẫn chưa có con. Bố mẹ sốt ruột, chúng tôi bắt đầu lo lắng liền đi khám bác sĩ.
Kết quả xét nghiệm cho thấy tôi bị buồng trứng đa nang mà theo bác sĩ nói đây là một trong những căn bệnh chủ yếu gây vô sinh hiếm muộn. Khi biết mình khó mà có được thiên chức làm mẹ, tôi buồn bã và thất vọng vô cùng. Chồng tôi tuy cũng không vui vẻ gì nhưng không phải vì thế mà tỏ ra lạnh nhạt với tôi. Ngược lại, anh luôn động viên tôi chạy chữa để mong một ngày mình có thể được làm bố. Anh luôn chủ động đưa tôi đi khám ở tất cả những nơi được giới thiệu là phòng khám hàng đầu trong việc chữa vô sinh hiếm muộn. Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng, tôi đã được mang trong mình một sinh linh bé bỏng.
Khỏi phải nói anh sung sướng và hạnh phúc như thế nào. Khoảng thời gian mang thai những tháng đầu tiên, anh chăm sóc tôi chu đáo vô cùng. Anh chẳng để tôi đụng vào bất cứ việc nhà nào vì chỉ sợ tôi sơ suất một chút là sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Mới mang thai được hơn hai tháng, anh đã rủ tôi đi ngắm dần đồ cho em bé, từ tã lót, bình sữa, đồ chơi cho đến quần áo sơ sinh... cái nào cũng xinh xắn dễ thương vô cùng. Chúng tôi mong chờ đến ngày sinh em bé thật gần, mặc dù còn tận vài tháng nữa, vậy mà anh lúc nào cũng tỏ ra sốt ruột. Nhìn anh tất bật với việc nhà rồi lại tranh thủ hỏi han, sờ bụng tôi, thì thầm với đứa con đang dần thành hình, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nhưng niềm hạnh phúc kéo dài chưa đầy ba tháng thì tôi bị sảy thai. Hôm ấy, tôi vội vàng chuẩn bị đi làm vì dậy muộn nên không may bị trượt chân trong nhà tắm. Cú ngã không quá nghiêm trọng, nhưng cũng đủ làm cho tôi mất đi đứa con trong bụng. Kể từ sau hôm ấy, tôi trở nên buồn rầu, u uất, luôn tự dằn vặt bản thân mình.
Ảnh minh họa: Voices.
Còn anh tỏ ra rất chán nản. Mặc dù không hề trách cứ tôi, nhưng tôi biết anh thất vọng lắm. Anh đã không ngừng nhắc tôi phải cẩn thận vì khó khăn lắm chúng tôi mới có con. Vậy mà tôi lại chủ quan không nghe lời anh dặn. Tôi buồn bã, anh cũng chẳng vui vẻ gì. Anh an ủi, vỗ về tôi nhưng khuôn mặt thất thần, dường như tâm trí chẳng còn ở bên tôi nữa.
Rồi dần dần, anh bắt đầu thay đổi, đi làm về muộn hơn, và có vẻ như ngày nào anh cũng uống rượu. Có những hôm tôi chờ cơm tối đến tận 9-10h, anh đi làm về chẳng thèm ngồi vào mâm cơm mà lên tắm rửa rồi chui vào phòng ngủ luôn một mạch đến sáng hôm sau. Rồi lại đi làm, lại về muộn..., ngày này qua ngày khác. Có vẻ như việc mất đi đứa con là một cú sốc quá lớn đối với anh.
Tôi chẳng dám trách anh lạnh nhạt vì tất cả cũng là do tôi bất cẩn. Tôi chỉ biết âm thầm chịu đựng chứ không hề buông một lời trách móc nào. Anh không nói chuyện, tôi cũng chẳng dám mở lời. Là vợ chồng cùng chung sống dưới một mái nhà, vậy mà cứ như người xa lạ. Chúng tôi chẳng có lấy nổi 30 phút ngồi nói chuyện với nhau. Không khí gia đình trùng hẳn xuống. Giữa tôi và anh dường như có một bức tường vô hình ngăn cách.
Cho đến một hôm, nhìn anh vật vã bước vào nhà trong bộ dạng say xỉn, quần áo xộc xệch, tôi thực sự đã hết chịu đựng nổi. Tôi không muốn cuộc sống gia đình mình cứ mãi buồn thảm như thế này nữa. Lần đầu tiên tôi cản bước anh lên trên phòng. Tôi trách anh lạnh nhạt, không quan tâm gì đến vợ mà suốt ngày chỉ biết uống rượu, thì anh trừng mắt lên nhìn tôi, buông lời lạnh nhạt: "Thế còn cô thì sao... có mỗi đứa con mà cũng đánh mất...?"
Nói rồi anh loạng choạng đi lên phòng, bỏ mặc tôi ngỡ ngàng nhìn theo. Hóa ra tất cả sự lạnh nhạt bấy lâu nay của anh là do trách tôi không giữ nổi cái thai trong bụng. Và hơn hết, anh tuyệt vọng về khả năng có thai sau này của tôi. Tôi hiểu là anh đau khổ thế nào. Nhưng anh đau khổ đến vậy, thì tôi, người mẹ đang mang đứa con trong bụng mà vô tình đánh mất còn đau khổ đến dường nào.
Tại sao, anh không hiểu hay cố tình không hiểu. Tại sao anh không thương tôi, mà lại dằn vặt tôi như thế. Những lời anh nói như lưỡi dao cứ cứa vào trái tim tôi đau nhói. Lần đầu tiên, tôi thấy anh như thế, lần đầu tiên tôi thấy sự cay nghiệt đến tàn nhẫn trong người đàn ông mà tôi yêu thương suốt gần chục năm qua.
Dẫu biết rằng, đó chỉ là một lời nói trong lúc say, nhưng cho đến hôm nay, khi kể ra những tâm sự này, tôi vẫn chưa hết đau, chưa hết ám ảnh về ánh mắt, lời nói của anh lúc đó. Anh trở về cuộc sống bình thường, nhưng sao, tôi thấy chồng mình xa lạ quá. Tôi phải làm sao đây, tôi thật bất hạnh.
Theo VNE
Em tự dằn vặt mình vì đánh mất chữ 'trinh' Em tự trách mình đã vượt quá giới hạn với anh, lo sợ một ngày anh thay đổi và luôn tự hỏi rằng tại sao anh yêu em mà không thể chờ đợi đến phút cuối cùng. ảnh minh họa Năm nay em 21 tuổi, đã trải qua 2 mối tình. Em cũng nhận thức được tình yêu như thế nào nhưng chính...