Chồng làm mệt đến mức phải vào viện truyền nước, chị dâu vẫn đi “quẩy” tới bến lúc trách thì chị cười nhạt bật mí điều này
Sốc về những lời chị dâu nói, tôi quay sang hỏi anh trai. Anh cúi mặt im lặng không nói gì nhưng như vậy có nghĩa là chị đã đúng.
Vì nhà có 2 anh em nên chúng tôi tôi thân nhau lắm. Tôi lấy chồng thành phố, bận con cái nên chẳng mấy khi có thời gian về quê chơi thăm anh chị. Vợ chồng anh ở quê người buôn bán, người đi làm công nhân. Anh tôi làm kỹ thuật trong khu công nghiệp, còn chị mở shop quần áo bán túc tắc. Khác với tôi, chị dâu chưng diện, điệu đà và thích tụ tập.
Anh tôi chiều vợ lắm, chẳng can thiệp hay cấm cản vợ làm gì cả. Anh bảo, lấy anh là chị thiệt rồi, để kệ cho chị được thoải mái. Vậy mà chị nhiều lúc không biết sướng, cứ chê anh là vô dụng, nghèo, không có chí tiến thủ rồi so sánh với cả người yêu cũ của chị. Tôi chẳng hiểu sao chị lại có tư tưởng đó, chị chấp nhận lấy anh trai tôi rồi lại còn đứng núi này trông núi nọ.
(Ảnh minh họa)
Không dám can thiệp sâu vào chuyện tình cảm gia đình anh trai, tôi cũng chỉ dặn anh phải trông chừng vợ. Tôi không có niềm tin chị sẽ là một người phụ nữ thủy chung, hết lòng vì chồng. Vậy mà anh cứ mặc kệ, bảo tôi đừng nghĩ không tốt về chị. Với anh chị lúc nào cũng tuyệt vời nhất.
Video đang HOT
Bận công việc, dịch bệnh nên giờ tôi mới về quê được. Lần này về nghe hàng xóm nói anh ốm vào viện truyền nước rồi. Hoang mang khi anh trai ốm, phải nằm viện mà chị dâu không nói với tôi một tiếng. Tôi chạy vội đến đó xem anh thế nào. Một mình anh nằm viện, không có ai chăm sóc, chị dâu thì không thấy mặt. Anh bảo do làm cả ngày lẫn đêm, kiệt sức ngất đi phải vào viện. Sáng mai anh được về rồi.
Xót anh, tham việc mà không lo sức khỏe bản thân. Tôi không cho anh được làm như thế nữa, anh ham kiếm tiền nhưng vợ anh có ngó ngàng gì đâu. Tối qua, thằng lớn nhà anh bảo mẹ đi sinh nhật đến hơn 10h đêm chưa về. Thật không thể chấp nhận một bà chị dâu như thế.
(Ảnh minh họa)
Đưa anh về nhà, 8h sáng chị vẫn chưa dậy. Tôi tức mình vào gọi làm ầm lên rằng chồng ốm nằm viện mà chị vẫn có tâm trạng đi quẩy hết đêm, về nhà không thèm quan tâm gì chồng. Tôi nói chị nặng lời, xả hết bức xúc trong lòng nhưng anh trai cứ cản lại. Chị dâu nhìn tôi cười nhạt bảo: “Anh cô không lô đề, thua đến 500 triệu thì sao phải còng lưng làm trả nợ. Anh cô gây chuyện thì tự chịu, đừng trách tôi. Chắc cô chưa biết cái nhà này anh cô cũng mang sổ đỏ đi cầm rồi nhỉ?” .
Sốc về những lời chị dâu nói, tôi quay sang hỏi anh trai. Anh cúi mặt im lặng không nói gì nhưng như vậy có nghĩa là chị nói đúng. Người anh hiền lành, chịu khó làm ăn của tôi sao giờ lại đổ đổ ra thế này? Mãi chiều tối anh mới tâm sự, vì vợ cứ so sánh, chê bai anh vô dụng nghèo nên anh chơi mấy trò đỏ đen này để đổi đời, ai ngờ…
Lỗi ở anh, nhưng chị cũng có lỗi. Gia đình anh chị như thế này tôi chẳng biết khuyên thế nào, trách ai bây giờ. Còn chị dâu cũng nói thẳng với tôi: “Chuyện nhà tôi không cần cô xen vào!” . Chị nói như vậy, tôi nên làm gì đây?
(Xin giấu tên)
Mỗi sáng mở cửa nhà, tôi bực bội khi thấy cảnh hai đứa cháu nheo nhóc đứng đợi trước cổng
Thấy cháu đáng thương mà bỏ rơi, không quan tâm thì tôi không làm được. Mà cứ kiểu này, tôi thành bảo mẫu của tụi nhỏ thật quá.
Chị dâu tôi suốt ngày chỉ biết đi làm để kiếm tiền. Trong mắt chị ấy, tiền mới là chân ái, là giá trị của cuộc sống. Vì thế, chị ấy làm ngày làm đêm, bỏ hai đứa con, một đứa lên 5, một đứa lên 3 bơ vơ ở nhà. Có khi chị ấy tăng ca đến tận sáng hôm sau mới về, lúc đó con đã đi học, rồi chiều chị ấy lại đi làm thì hai đứa nhỏ chưa kịp về.
Thỉnh thoảng tôi cũng nhắc chị dành thời gian chăm sóc hai đứa nhỏ, đừng bỏ tụi nhỏ hoài mà tội nghiệp. Nhưng chị cứ ậm ừ cho qua chuyện chứ không muốn nghỉ làm. Có khi tôi còn nghe vợ chồng chị cãi nhau, chị mắng anh tôi là vô dụng, để vợ bươn chải kiếm tiền. Đúng là anh tôi không có việc làm ổn định nhưng ngày nào nghỉ, anh ấy đều chăm con rất tốt.
Hai tháng nay, anh tôi nhận công trình ngoại tỉnh nên đi suốt không về. Hai đứa cháu lại sang bám tôi. Bố mẹ tôi đã lớn tuổi nên không dám đi xe máy, tôi phải đưa cháu đi ăn, đi học rồi đón cháu về, tiếp tục nấu nướng cho hai đứa nhỏ ăn tối. Cứ như tôi mới là mẹ tụi nhỏ vậy.
Mỗi sáng mở cửa nhà, tôi đều phát bực khi thấy hai đứa nhỏ đã đứng trước cổng để đợi sẵn. (Ảnh minh họa)
Mỗi sáng mở cửa nhà, tôi đều phát bực khi thấy hai đứa nhỏ đã đứng trước cổng để đợi sẵn. Ngày nào tôi cũng hỏi mẹ các cháu đâu, hai đứa đều bảo đi làm rồi. Trong khi tôi cũng có chồng con chứ có phải ở một mình đâu? Rồi tiền ăn uống của hai đứa nhỏ suốt 2 tháng nay, chị dâu cũng không đưa cho tôi một đồng. Đã vậy còn bảo con có muốn uống sữa thì lấy sữa của em Su (con tôi) uống. Hỏi có bực không chứ? Chồng thấy tôi chăm hai cháu cũng bực bội, bảo tôi nói thẳng với chị dâu một lần để chị ấy khỏi ỷ lại nữa. Tôi cũng nói nhưng có thay đổi được gì đâu?
Hay tôi nên làm biện pháp mạnh, không quan tâm nữa, cho hai đứa nhỏ nghỉ học vài hôm để chị dâu "biết điều" mà nghỉ việc ở nhà lo cho con đây? Làm thế tôi có bị mang tiếng là bà cô bên chồng ác nghiệt không nhỉ? Tôi giận chị dâu khủng khiếp.
(loanmi...@gmail.com)
Ngày cưới, chị dâu tặng tôi 5 chỉ vàng, để rồi hai năm sau có việc cần, tôi lấy vàng ra bán và bàng hoàng khi phát hiện sự thật Sau ngày cưới, tôi cất cẩn thận vàng cưới của mọi người tặng vào tủ. Đến khi có việc cần dùng, tôi định lấy vàng đưa đi bán và "hóa đá" khi nhìn thấy sợi dây chuyền chị dâu tặng. Vợ chồng anh chồng tôi có công việc tốt lương cao, anh chị có nhà riêng và rất được lòng bố mẹ chồng....