Chồng làm gì không bao giờ bàn bạc với tôi
Có lần anh đi viện mổ, 10 ngày sau xuất viện thì anh cũng gọi kế toán đến trả tiền viện phí chứ tôi chẳng được biết.
Ảnh minh họa
Tôi và anh cưới nhau sau khi quen 6 tháng. Lúc đó tôi vừa ra trường, 24 tuổi, có công việc ổn định ở Sài Gòn. Thời điểm quen nhau, tôi cũng có tìm hiểu về anh nhưng không kỹ, vì bản thân thấy anh chịu làm, có chí, mọi vấn đề cá nhân tôi không biết nhiều. Sau khi sinh con, tôi về nhà mẹ ở một năm, trong thời gian đó anh làm ăn thất bại và quyết định trở về quê kiếm việc khác sinh sống. Anh quay về mà không nói một lời nào, khiến tôi có cảm giác mình bị xem thường vì thực sự công việc của tôi trên Sài Gòn rất tốt.
Video đang HOT
Hồi đó con được 2 tháng tuổi, vì không muốn vợ chồng cãi nhau hoài nên tôi chấp nhận xin nghỉ hẳn việc ở Sài Gòn để sau này ở quê cùng anh. Lúc con còn nhỏ, tôi ở nhà mẹ cách anh 100 km, một tuần anh nói sẽ về nhà một lần nhưng lần nào cũng vậy, anh về trưa chủ nhật rồi sáng thứ 2 đi sớm, dù rằng lúc này anh không có đi làm ổn định mà đang có dự tính làm ăn (việc làm này anh hoàn toàn không nói cho tôi hay), sau này tôi ra chỗ anh ở mới biết được. Đến lúc con một tuổi, tôi muốn cùng anh ra quê anh ở, cũng là để vợ chồng đoàn tụ và tập trung vào nhau thì anh không đồng ý. Tôi vì thương ba mẹ phải lo cho hai mẹ con suốt thời gian qua vất vả rồi nên kiên quyết ra nhà chồng. Trước đó tôi có nói là con một tuổi sẽ ra nhưng anh luôn ngăn cản, tự tôi nói anh tôi dẫn con ra chơi rồi tôi cố tình ở hẳn.
Ba mẹ chồng tôi ở với cô con gái nên căn nhà đó chỉ có vợ chồng tôi và vợ chồng người con trai út ở. Lúc tôi ra, anh tưởng tôi ra chơi nên cũng rất vui vẻ, đến đoạn tôi muốn ở lại thì anh một hai bắt tôi phải về. Tôi đã làm căng và nói sống chết cũng ở đây nuôi con, anh không lo được thì tôi sẽ tự lo chứ không bao giờ về nhờ vả ba mẹ nữa. Tôi nghĩ đã cưới chồng thì việc vợ chồng cùng gắn bó nuôi con là đương nhiên, thế mà anh chửi thậm tệ. Thực sự lúc đó tôi rất buồn nhưng nghĩ đến ba mẹ, càng không muốn trở về làm gánh nặng cho họ.
Một vài tháng sau tôi cho con đi trẻ và bắt đầu đi làm trở lại. Anh và tôi sống với nhau bình thường, có đôi lúc cãi vã. Tiền bạc đi làm anh chẳng đưa về cho tôi, chỉ có con đi trẻ và điện nước trong nhà anh lo. Cơm thì ăn tại chỗ làm, tôi và anh đều thế. Có một lần, tôi có hẹn với khách hàng lúc 8h tối nhưng vì anh về nhà trễ nên tầm 9h30 tôi mới nhờ anh trông con để đi gặp chị khách kia thì anh dùng dằng, làm cho con khóc. Tôi điên quá quát lên: “Anh làm cái gì vậy hả”, thì nhận được ngay cái tát như trời giáng. Tôi nhìn xuống nền nhà, thấy máu. Tôi khóc và đón xe đi bệnh viện thì anh chạy theo xin lỗi. Tôi chẳng thấy mình còn tình cảm với anh nữa.
Tôi chẳng kể sự việc này cho bất kỳ ai vì nghĩ mình đã trưởng thành, hôn nhân dù có thế nào cũng không thể làm ba mẹ hai bên buồn thêm. Cuộc sống sau lần đó tôi thấy anh có vẻ tốt hơn, ít nóng nảy và chưa đánh tôi lại lần nào. Duy chỉ có một điều trước giờ không đổi là tiền bạc và mọi vấn đề trong nhà anh không cho tôi hay. Gia đình anh cũng thế, làm gì cũng chỉ biết đến con trai họ. Tôi không mơ được gia đình chồng yêu thương như con đẻ nhưng khát khao có được sự tôn trọng. Đến cả chị giúp việc trong nhà nghỉ làm, anh cũng tự tìm người khác chứ chẳng nói tôi hay, rồi tiền phụ mẹ đi chợ nếu mẹ đến nhà chơi thời gian dài anh cũng tự tay đưa mẹ. Mua bất cứ thứ gì trong nhà anh cũng tự mua mà không bao giờ bàn qua với tôi một tiếng.
Lương anh tôi có hỏi cũng không bao giờ anh nói thật, tôi làm căng vài lần, anh hứa sẽ gửi tiền vào tài khoản cho con thì anh cũng chỉ làm cho có lệ, có tháng không gửi và nhiều lần quên như vậy. Đến lúc này, tôi vẫn đi làm bình thường, con đi học thì anh trả học phí. Tôi không so đo với anh nhưng nghĩ vợ chồng phải có cái chung, lỡ ốm đau bệnh tật hoặc việc quan trọng có tiền xoay xở, nói bao lần anh cũng ậm ừ rồi im lặng làm lơ, riết tôi chẳng buồn nói.
Có lần anh đi viện mổ, 10 ngày sau xuất viện thì anh cũng gọi kế toán đến trả tiền viện phí chứ tôi chẳng được biết. Giờ tôi thực sự không biết phải làm sao vì ngoài điều này ra tôi thấy anh rất thương con, đi làm về cũng chịu khó chơi với con. Vợ thì anh ít quan tâm nhưng tôi cũng quen rồi. Mong các anh chị cho tôi biết phải làm gì để thay đổi cách sống này của anh?
Theo VNE
Chia tay rồi, là không bao giờ quay trở lại nữa phải không anh?
Dẫu biết không bao giờ quay lại mà mỗi khi em buồn nhất, em đau nhất, em lại nhớ đến anh, em nhớ cái cách anh ôm em vào lòng, vuốt tóc em, thì thầm với em rằng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa anh sẽ luôn bên em.
Ngày mình còn bên nhau anh đưa em đi khắp mọi nơi, hai đứa lúc nào cũng trò chuyện, lúc nào cũng cười giòn tan, xua đi mọi cái nắng oi ả của Sài Gòn. Lúc nào cũng nắm tay nhau, lúc nào cũng bên nhau, anh và em đã yêu nhau như thế.
Nhiều lần anh ôm em và nói, nếu sau này không có anh em hãy thật mạnh mẽ nhé, anh tin em sẽ sống tốt, lần nào anh nói vậy em cũng giận, em bắt anh hứa không bao giờ rời xa em. Dần dần anh chịu áp lực về nhiều thứ, anh không còn thuộc về riêng mình em, mình tranh cãi nhiều hơn, giận nhau em năm lần bảy lượt đòi chia tay, em xóa số điện thoại, xóa facebook, chặn mọi thứ về anh và thường thì anh sẽ tìm em, sẽ lại ôm em vào lòng dỗ dành nhưng có một ngày anh không tìm em nữa, mình mãi mãi không về bên nhau.
Thế giới của anh và em quá khác nhau, anh nói anh không thể đem lại hạnh phúc cho em, không thể che chở cho em, cô bé của anh mạnh mẽ lắm, em nhất định phải mỉm cười đi tiếp nhé...
Vì biết không thể quay trở lại, nên mọi nhớ nhung em cất sâu vào lòng, sau một thời gian em đã tập quen được với cách sống một mình không anh, em dành thời gian cho chăm sóc bản thân, trò chuyện cùng bạn bè, làm những điều mình thích, học cách đi một mình, học cách không quan tâm đến cuộc sống của anh. Nhưng hôm nay em lại yêu đuối, lại nhớ anh, nhưng em nhớ một chút thôi, em sẽ lại giữ nỗi nhớ ấy sâu thật sâu anh nhé...
Theo Guu
Bạn cấp 3 muốn cưới để tôi giữ được cái thai của người khác Cậu ấy rất nhiệt thành, còn bảo như là duyên số vậy, nếu tôi không có chuyện chắc cậu ấy không bao giờ có hy vọng làm chồng tôi. ảnh minh họa Tôi 27 tuổi, giáo viên một trường PTTH. Năm tôi học cấp 3, có người bạn rất thích tôi, tên Nam. Tôi lúc ấy học giỏi, xinh xắn nên không đoái...