Chồng là gì mà ai cũng giục phải lấy?
Tết tưởng là vui vẻ, không ngờ đi đâu cũng thấy người giục rồi hỏi han “ Sao không đưa người yêu về giới thiệu?” làm tôi chẳng biết trả lời như thế nào. Đã có người yêu thì việc gì phải giấu!
ảnh minh họa
Gái 26 t.uổi như b.om n.ổ chậm trong nhà khi chưa thấy thằng nào đảo qua, ghé lại nhà thường xuyên. Đi đâu tôi cũng nghe loanh quanh luẩn quẩn những câu hỏi “bao giờ lấy chồng”, “đã đ.ánh bắt được con cá nào chưa?”, “chăn được con gà nào chưa?”. Không chỉ bố mẹ sốt ruột, hàng xóm ngóng chờ mà bạn bè cũng đôn đáo “săn lùng” tứ tung. Mọi sự cũng chỉ vì rốt ráo tìm chồng cho tôi.
Thấy mọi người nhốn nháo vì cái người mà sau này tôi sẽ gọi là chồng. Nhiều lúc tự hỏi chẳng hiểu chồng là cái gì mà sao ai cũng bảo là phải lấy! Nếu là phải đôi thì kiểu gì chẳng tìm được nhau. Các cụ bảo rồi, duyên số nó vồ lấy nhau đấy thôi, chứ tìm như bây giờ thì không biết đến khi nào mới “săn” được ra chồng. Mà không khéo thấy mình sốt sắng quá, người ta lại sợ chạy mất cũng nên.
Thời còn trẻ trung tôi từng tự nhủ sau này không thèm lấy chồng, mà lấy chồng làm gì nhỉ? Tự dưng lại phải về nhà người lạ, ở chung với người ta, phải nấu cơm, giặt giũ chăm sóc người dưng làm gì, thà rằng ở với bố mẹ còn sướng hơn! Mẹ chỉ cười bảo: “Sau này rồi mà chẳng mà cuống lên đòi lấy chồng. Có chồng gánh vác lo toan mà chia sẻ cuộc sống cùng. Chứ con gái mà không lấy chồng thì khổ lắm con ạ”. Tôi chỉ lắc đầu. Lấy chồng chỉ phức tạp thêm mà thôi, sống một mình đơn giản và sung sướng bao nhiêu.
Hồi học lớp 12 đã thấy trong lớp có vài đôi yêu nhau, cũng giận hờn rồi tủi thân khóc vì những lý do mà theo tôi thì đúng là “dở hơi”. Cứ nhìn vào đó tôi đ.âm chán.
Những năm học đại học, các bạn ai cũng có đôi có lứa, có người yêu khoác tay lên giảng đường, tôi cũng có một vài đối tượng tỏ tình nhưng thấy chẳng có ai đủ hấp dẫn nên thôi: “yêu đương rồi thì mất tự do, suốt ngày giận hờn, yêu cùng sinh viên thì nghèo, yêu người đi làm thì thấy họ không có tương lai…”
Video đang HOT
Thấm thoắt 4 năm đại học đã trôi qua mà tôi vẫn lẻ bóng một mình. Có lúc tôi cũng chạnh lòng, cũng tủi thân khi đi chơi chúng bạn được người yêu chăm sóc, được nũng nịu đòi nọ đòi kia… Tặc lưỡi, thôi kệ, mình tự làm mình vui, tự chăm sóc bản thân cho tốt.
Ra trường, đi làm mới thấy suy nghĩ không lấy chồng của mình chẳng giống ai, tôi mới thay đổi suy nghĩ. Ừ thì mình sẽ lấy chồng, phải lấy một tấm chồng cho giống bạn giống bè, bố mẹ cũng yên tâm là con gái có người để nương tựa. Thế nhưng lấy chồng sao mà khó thế!
Ai cũng bảo lấy chồng dễ như ăn phở! Thế nhưng chồng sao cho ra chồng, chứ có phải chỉ là người đứng bên cạnh mình trong lễ cưới, không cần biết tốt xấu, học hành nghề nghiệp như thế nào, đạo đức ra sao…
Có kiểu yêu nhau từ hồi đi học rồi lấy, có kiểu lấy vì được bất chợt gặp nhau thấy anh cần lấy vợ, em cần lấy chồng và chúng ta lấy nhau. Có đôi vì được giới thiệu mai mối qua vài người cũng bén duyên. Người ta bảo lấy chồng dễ lắm.
24 t.uổi, thấy còn trẻ lắm, còn mải chơi lắm thấy chúng bạn lên xe hoa còn kêu “trời lấy gì sớm thế, 26 t.uổi tao mới lấy chồng”. Hình như cái mốc 26 t.uổi là mục tiêu của rất nhiều cô gái.
Thấm thoắt 25 t.uổi đã qua và ngấp nghé 26 t.uổi đã tới, lại thấy vài đứa vội vã kêu gọi giới thiệu, gặp mặt rồi không hợp lại tìm mối khác. Đến t.uổi này không còn trông chờ tình yêu sét đ.ánh, không còn gặp nhau tìm hiểu yêu 1 năm, 2 năm rồi cưới.
Đám cưới ở t.uổi 26 t.uổi trở lên chóng vánh lắm, nhanh lắm …Có đôi chỉ gặp nhau, biết nhau, yêu nhau và cưới nhau vỏn vẹn 2 tháng có khi thiếu vài ngày.
Có đứa nhanh thế, có đứa vẫn mãi chả có ai để rước, hàng xóm bạn bè luôn miệng kêu ” kén lắm vào, kén quá chứ thiếu gì thằng yêu”. Nghĩ đi nghĩ lại chả hiểu người ta bảo mình kén cái gì, nếu có nhiều đối tượng để cân đo đong đếm thì kén đã đành, đằng này công việc, cuộc sống không có ai là đối tượng nam ngoài mấy thằng bạn chiến hữu, thằng có vợ, thằng sắp lấy, thằng thích gái trẻ 9x, chê gái già 8x, các anh công ty thì vợ con đuề huề.
Tự nghĩ nếu thế biết lấy ai, ai lấy? Mình có kén đâu, 23 t.uổi còn mong lấy mấy anh hơn t.uổi cho chững chạc, già dặn, có kinh tế. 25 t.uổi các anh lấy vợ hết thì tặc lưỡi bằng t.uổi cũng được, giờ cũng không còn trẻ con, và rồi có khi nào 29 t.uổi không còn ai lại bảo kém t.uổi cũng xong, cứ miễn lấy chồng.
26 t.uổi, tìm đủ các mối, vận dụng các quan hệ để được giới thiệu để lấy chồng như ai, để bố mẹ không phải lo lắng, để hàng xóm không gọi bà cô kén quá, để bản thân mình được lấy chồng nhưng sao thấy khó quá, bắt đầu từ đâu?
Gửi các cô gái đang ế, đang tìm chồng và sẽ lấy chồng… Lấy chồng khó hay dễ?
Theo VNE
Em phải làm sao khi nhớ anh?
Sau một buổi tối đi chơi cùng bạn bè và em trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi vô cùng. Em nhớ anh!
Thời gian gần đây trời cứ mưa suốt, buổi sáng ngủ dậy chỉ nghe tiếng mưa vậy mà hôm nay em nghe tiếng cuộc sống ngoài kia náo nhiệt lắm, trời xanh và nắng nhẹ nhưng lòng em rượi buồn. Đã lâu rồi em không có một ngày vui, đêm qua đi chơi với bạn bè em đã tưởng mình vui lắm, nhẹ nhàng lắm... em uống một chút, nhưng không, thứ nước uống đó trong tiếng nhạc ồn ào chỉ chỉ như một liều thuốc gây ảo giác, khiến em nhớ anh hơn, và làm chính bản thân mình tổn thương thêm anh ạ.
Đã lâu rồi em không biết chia sẻ chuyện của mình cùng ai, từ ngày anh đi, những người bạn thân của em đã không còn muốn nghe em nhắc về anh nữa. Em chịu đựng một mình tất cả, lúc nhớ anh em viết vào điện thoại, vào máy tính, vào sổ tay... tất cả mọi thứ trong cuộc sống của em vẫn còn vương vấn hình ảnh của anh nhiều lắm. 2 năm qua cứ đều đặn như vậy, để em có thể vượt qua nỗi nhớ anh hàng ngày...
Em đã cố quên anh bằng tất cả sự cố gắng của mình, từ việc lao vào công việc từ sáng tới tối, thậm chí chuyển công ty và sau đó là chuyển tới một thành phố khác để bắt đầu công việc lại từ đầu. Nhưng em thất bại với chính mình anh ạ, nên em không cố nữa, cứ để nó mặc nhiên như vậy thôi.
Em nhớ rõ lắm, ngày chúng mình còn yêu nhau, đi đâu anh cũng dẫn em theo cùng, anh luôn tự hào khi ai đó hỏi về em và luôn nhắc đến em trong niềm hạnh phúc. Anh có nhớ ngày em mua cho anh cái áo mới không? Anh mặc ra sân bay và bạn anh chọc em rằng cẩn thận mất anh đó, hôm nay anh mặc đồ đẹp ai cũng nhìn cả. Rồi cũng ngày hôm đó anh đứng đó kể với đồng nghiệp về dự định đám cưới của chúng mình, anh nhắn tin cho em là anh hạnh phúc lắm khi nói về điều đó.
Những ngày anh đến công ty em làm việc, phải nhìn trước ngó sau chờ mọi người không để ý anh mới vội vàng nói nhớ em, và hai đứa mình cười thật hạnh phúc, thậm chí làm việc với nhau mà chỉ lén nhìn vì bạn bè em mà thấy là xúm vào chọc em không chống đỡ nổi. Rồi những khi anh đi làm về tiện ghé đón em, hai đứa ngồi sau xe anh cứ lén cầm tay em còn em thì rút lại vì sợ anh tài xế nhìn thấy, vậy là anh giả bộ giận hờn mà trong lòng hai đứa thì ngập tràn hạnh phúc.
2 năm đã qua rồi em vẫn chưa thể quên anh để yêu thương một người khác (Ảnh minh họa)
Rồi hai đứa mình lên kế hoạch cho đám cưới, mọi thứ cũng đâu vào đó rồi anh nhỉ, khi chúng mình chắc chắn sẽ thành vợ chồng rồi thì những chuyện không đâu lại xảy ra, và chúng mình xa nhau thật. Không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết những đau khổ trong em cả. Em đã vượt qua 2 năm không có anh như thế, cho đến tận bây giờ, chưa ngày nào em thôi nghĩ về anh.
Anh bảo anh hài lòng về con người em nên em không cần thay đổi gì cả, chỉ cần cố gắng học nấu ăn, chỉ cần em nấu thì có dở mấy anh cũng ăn được. Rồi lần đầu tiên em nấu cho anh ăn, em chiên trứng và nấu món canh gì đó, anh bảo em làm như vậy là tốt lắm rồi chứ cứ tưởng em không biết làm gì cả. Em nghĩ lại những chuyện đó và bật cười một mình, em thật sự rất nhớ anh.
Em tự tin rằng mình có thể mang lại cho anh hạnh phúc, và anh cũng đã rất hài lòng về tình yêu của em đúng không anh? Nhưng em đã không có may mắn để được ở bên anh. Anh là sự ao ước của nhiều người nhưng anh chỉ biết đến em, chưa bao giờ em phải lo lắng về tình yêu của anh cả. Em cũng vậy, yêu anh tuyệt đối. Vậy mà một sự hiểu lầm đáng tiếc đã xảy ra kéo theo tất cả những sự việc khác, anh quyết định xa em, xa em mãi vì anh bảo anh cần một người vợ tạo cho anh sự tin tưởng để anh yên tâm làm việc, anh đã mất niềm tin ở em rồi. Anh hận em, vì anh đã yêu em đến vậy mà tại sao em...
Em đau lòng biết mấy, oan ức biết mấy biết không anh? Em yêu anh còn hơn yêu chính mình, luôn chỉ biết yêu anh và nghĩ về anh nhưng chúng mình xa nhau vì một tin nhắn. Nếu tình yêu của anh không đủ lớn để tìm hiểu kĩ vấn đề thì em phải chấp nhận để anh đi, nhưng việc khiến em đau khổ vô hạn là em chỉ biết yêu anh mà cả gia đình anh, bạn bè anh đều không còn coi em ra gì cả. Tại sao bỗng dưng em biến thành con người tồi tệ như thế hả anh?
Em không trách gì anh cả, chỉ thấy mình không có được may mắn để cùng anh đi đến cuối con đường, và một sự không may mắn nữa là 2 năm đã qua rồi em vẫn chưa thể quên anh để yêu thương một người khác. Giờ em sống ở thành phố này một mình, không có gia đình và không có cả anh. Em biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ đến đây, vậy mà em vẫn không thôi tìm kiếm bóng hình anh trên phố. Em phải làm sao bây giờ...
Theo VNE
Thư gửi ba mẹ chồng Con đã làm tất cả vì anh, con chỉ đổi lấy sự thực phũ phàng của ngày hôm nay sao? Kính gửi "Ba Mẹ" của con! Con xin phép hai bác cho con gọi hai bác là ba mẹ, mong ba mẹ đừng buồn con vì sự bất ngờ này. Chắc ba mẹ không biết con là ai? Là người như thế nào?...