Chồng không đáp ứng được chuyện ấy, tôi đành đi cặp bồ
Nhiều lúc tôi cảm thấy tủi thân vì tôi và anh đến với nhau chỉ vì đứa con thì đúng hơn chứ chẳng còn là chuyện vợ chồng chăn gối yêu thương nhau nữa.
Tôi và anh lấy nhau được 10 năm nay. Xét về mọi mặt thì anh là một người đàn ông của gia đình, có lối sống chừng mực, có trách nhiệm với hai gia đình. Tiền lương hàng tháng anh đều đưa về cho tôi, anh chỉ giữ cho riêng mình một ít để chi tiêu những thứ cần thiết. Cuộc sống giữa tôi và anh không đến nỗi nào vì cả hai đã có công việc ổn định hơn nữa gia đình hai bên cũng có điều kiện nên cũng hỗ trợ cho hai vợ chồng một phần để mua đất xây nhà và sắm sửa đồ đạc.
Nhìn thấy cơ ngơi của gia đình tôi nhiều người đều cho rằng tôi thật hạnh phúc khi lấy được anh. Tuy nhiên tôi lại là một người phụ nữ cá tính nên khó có thể chấp nhận những gì gọi là “an phận”. Anh chịu khó kiếm tiền thì tôi cũng chẳng kém gì anh, về phần ngoại giao tôi có khả năng còn tốt hơn cả anh. Còn đối với anh, một người đàn ông ngoan ngoãn hiền lành, chịu khó ra thì anh mãi đì đẹt trên cái ghế nhân viên quèn với một mức lương cố định. Hơn nữa anh cũng chẳng khi nào lo cho bản thân mình, chẳng chịu thay đổi về ngoại hình cũng như sắm thêm cho mình một bộ quần áo mới để mặc đi làm bao giờ, thay vào đó là những bộ đồng phục bạc màu cũ kỹ mặc dù tôi cũng đã sắm cho anh những bộ quần áo mới để anh mặc nhưng anh lại không đụng đến nó.
Nhiều khi tôi cảm thấy anh hiền lành quá khiến tôi khó chịu, thà anh cứ gia trưởng hay quyết đoán thì cuộc sống của tôi và anh đỡ nhàm chán hơn rất nhiều. Đằng này anh cứ thế, chẳng thay đổi tẹo nào, cứ tẻ nhạt đến vô cùng. Nhất là chuyện giường chiếu giữa tôi và anh, tôi thấy nhàm chán vô cùng suốt 10 năm yêu anh chuyện chăn gối của chúng tôi chỉ có một tư thế không bao giờ thay đổi. Thậm chí có thời gian tôi sinh con đến gần 1 năm, anh cũng chẳng màng gì đến chuyện gần gũi của hai vợ chồng, chỉ lúc nào tôi khơi gợi thì anh mới đụng đến người tôi cho xong chuyện.
Video đang HOT
Tôi là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, chính vì thế tôi cũng tự nhận trong chuyện ấy tôi cũng rất khao khát có những lúc tôi đòi hỏi thì anh chỉ thỉnh thoảng mới đáp ứng còn lại thì anh trơ như một khúc gỗ. Nhiều lúc tôi cảm thấy tủi thân vì tôi và anh đến với nhau chỉ vì đứa con thì đúng hơn chứ chẳng còn là chuyện vợ chồng chăn gối yêu thương nhau nữa. Có những lúc thấy nhàm chán nên tôi đã gợi ý cho anh thay đổi “tư thế” mới thì anh gắt gỏng với tôi và quay lưng về phía tôi để mặc vợ nằm hụt hẫng.
Nhưng rồi mọi chuyện cũng đã thay đổi, trong một chuyến công tác tôi đã gặp được một người đàn ông, anh là đối tác của tôi. Anh là một người đàn ông đa tình nhưng cũng hết sức dịu dàng vẻ ngoài nhiệt tình của anh đã thu hút tôi. Sau buổi gặp mặt đó, cả hai đã có số liên lạc của nhau. Cứ thế tôi và anh nói chuyện thân mật qua điện thoại và cả hai đã không còn giữ được khoảng cách nữa mà cùng đưa nhau vào nhà nghỉ. Thực sự ngay lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau trong nhà nghỉ tôi đã không thể nào quên được hình ảnh mặn nồng giữa hai người. Anh mặn nồng và đầy cảm xúc, sẵn sàng cùng tôi trải nghiệm những điều mới lạ, hầu như trong chuyện ấy giữa tôi và anh đều hợp nhau, hơn nữa anh cũng rất tôn trọng tôi. Tuy nhiên tôi biết, việc tôi đang làm là có lỗi với chồng, nhưng tôi cũng chẳng thể chịu được cái cảm giác hờ hững từ anh.
Theo Tinhot360
Bi kịch chồng sắp cưới biến thành ... anh họ
Hiện tại tôi chìm trong đau khổ, trách ông trời sao mà bất công. Tôi luôn khao khát tình yêu thương của cha, nhưng khi có được cũng là lúc tôi phải từ bỏ tình yêu với anh- chồng sắp cưới của tôi.
Từ nhỏ tôi đã sống cùng mẹ mà chưa bao giờ được nhìn mặt cha. Khi đó tôi cũng thường thắc mắc bố tôi là ai, vì sao ngày tết chúng tôi không đi chúc tết người thân giống nhà các bạn trong lớp. Những lúc như thế mẹ tôi luôn ôm tôi khóc, luôn nói có lỗi với tôi vì đã không cho tôi một gia đình hoàn chỉnh. Khi tôi lớn lên sự thắc mắc đó vẫn còn nguyên, nhưng tôi không dám hỏi mẹ. Tôi biết đó là nỗi đau của mẹ, tôi không dám sát muối vào vết thương đó.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi xin vào làm việc tại chi nhánh một công ty có vốn đầu tư nước ngoài tại Sài Gòn. Tại đây tôi đã gặp Dũng, anh là người Bắc được tổng công ty cử đến công tác một năm. Dũng đẹp trai, ga lăng nên rất được các đồng nghiệp nữ trong công ty chào đón. Nhưng không hiểu sao anh lại để ý tới tôi- một cô gái bình thường, chẳng có gì nổi bật. Trước sự theo đuổi nhiệt tình của anh tôi cũng đã gật đầu đồng ý. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian ngọt ngào đầy hạnh phúc.
Trước ngày kết thúc công tác tại Sài Gòn và trở về Hà Nội, Dũng đã cầu hôn làm tôi thật bất ngờ, tôi cứ nghĩ khi anh trở về Hà Nội thì cuộc tình của chúng tôi sẽ kết thúc. Chúng tôi cùng thưa chuyện này với mẹ nhưng mẹ tôi lại phản đối kịch liệt. Mẹ tôi cho rằng thời gian chúng tôi quen biết quá ngắn, cũng không biết gì về gia đình anh, nói xong mẹ tôi bỏ về phòng của bà.
Dũng đã quỳ suốt đêm trước cửa phòng mẹ tôi, anh hứa sẽ mãi yêu tôi, chăm sóc tôi thật tốt. Hành động đó của anh khiến tôi khóc vì cảm động, có lẽ vì tôi thiếu tình thương nên ông trời đã ban tặng một người đàn ông yêu tôi như thế.
Cuối cùng mẹ tôi cũng đồng ý, chúng tôi quyết định đến Hà Nội để tiện việc 2 bên gia đình gặp mặt. Thế nhưng hạnh phúc của tôi như rơi vào hầm băng khi mẹ tôi gặp chú anh. Mẹ kéo tôi chạy thật nhanh ra khỏi nhà hàng trước sự ngỡ ngàng của của gia đình anh.
Khi đó mẹ tôi mới chịu nói cho tôi biết bố tôi là ai. Thì ra hồi còn trẻ bố mẹ tôi yêu nhau, khi mẹ tôi mang thai và muốn làm đám cưới thì mới biết bố tôi đã có vợ. Sau khi biết chuyện mẹ tôi rất đau khổ, bà không muốn phá hoại gia đình người khác. Cũng không có đủ dũng khí để vứt đi cái thai trong bụng. Mẹ tôi cũng không dám nói cho ông bà ngoại tôi biết, sợ họ chịu sự chỉ trích của mọi người vì gia đình nổi tiếng gia giáo mà con gái lại không chồng mà chửa. Mẹ đành để lại một lá thư cho ông bà ngoại rồi một mình đi vào Sài Gòn.
Hai mẹ con tôi chỉ còn biết ôm nhau khóc, trách ông trời sao quá trêu ngươi. Nhưng tôi vẫn âm thầm cảm thấy may mắn vì anh luôn tôn trọng tôi, cùng tôi gìn giữ cho đêm tân hôn nên chúng tôi chưa đi tới bước cuối cùng.
Hai đứa đối mặt với nhau mà không biết phải nói gì, cuối cùng anh nói cho tôi anh không chấp nhận được sự thật này
Tôi và mẹ cùng nhau trở về nhà ông ngoại, nhìn những giọt nước mắt vui mừng khi thấy mẹ con tôi trở về vết đau vì chồng sắp cưới lại là anh họ của tôi được xoa dịu đi một chút. Rồi bố tôi cũng đến tìm mẹ con tôi, ngày mẹ tôi đi thì bố tôi cũng đã ly hôn, bố tôi vẫn sống một mình đến giờ, ông hứa sẽ bù đắp tất cả những quãng thời gian tôi sống thiếu tình thương của bố. Tôi vui lắm, cuối cùng tôi cũng có một gia đình hoàn chỉnh.
Dũng hẹn gặp tôi, hai đứa đối mặt với nhau mà không biết phải nói gì, cuối cùng anh nói cho tôi anh không chấp nhận được sự thật này, anh muốn tôi là vợ anh chứ không phải là em giá họ. Anh quyết định xin đi công tác tỉnh khác dài hạn. Khi nào quên được tình cảm này, chấp nhận được sự thật đau đớn kia anh sẽ quay về.
Tôi chỉ biết nhìn bóng lưng anh dời đi mà khóc, sao ông trời trả lại cho tôi một gia đình đầy đủ nhưng lại bắt anh và tôi phải rời xa nhau.
Theo Afamily
Ly hôn vì 7 năm sống chung, tôi được chồng "yêu" 10 lần Gần 7 năm sống cùng một mái nhà với chồng nhưng chúng tôi quan hệ vợ chồng với nhau chưa đến 10 lần. Chồng tôi không có ham muốn tình dục với tôi. Tôi là một người hay đọc tâm sự. Và ngày hôm nay tôi lấy hết dũng cảm để viết những suy nghĩ của mình, mong nhận được những ý kiến...