Chồng ‘không chấm’
Không phải cố gắng “hạ” đàn ông xuống một bậc thì chúng ta sẽ có bình đẳng. Và đàn bà có thật sự hạnh phúc không khi sống với ông chồng coi mình như bà hoàng?
Sau bữa cơm tối, anh hàng xóm cùng cậu con trai cưng đang ngồi xem ti vi. Không biết câu chuyện bên đó thế nào, tôi nghe giọng anh sang sảng: “Cưới vợ về cho nó hầu hạ chứ không phải cưới vợ về để nó làm mẹ. Thay vì mướn Ôsin – phải trả tiền hằng tháng, ta cưới con vợ về, đúng hông con trai yêu?”.
Ảnh minh họa
Cậu con “dạ” một cách lễ phép, xen giữa những câu dạy bảo của anh. Không nghe vợ anh nói gì. Có chút bức bối, tôi cố rảo mắt sang phía nhà hàng xóm để tìm kiếm ánh mắt của chị, xem chị phản ứng thế nào, nhưng không thành công. Có lẽ chị đang bận dọn dẹp nên “cố tình” không nghe hoặc có thể những điều đó đã diễn ra quá lâu trong gia đình chị nên đã thành ra bình thường. Tôi nói vậy là vì đã từng chứng kiến sự im lặng của chị trong rất nhiều trường hợp tương tự.
Có những đêm “chiến đấu” cùng trái bóng mà mùa bóng thì gần như quanh năm, ngày anh phải ngủ bù. Đi làm cả ngày, chị vẫn phải cơm nước chu toàn, để anh lại sức. Vậy mà có hôm, tranh thủ giờ tan ca, tạt qua thăm cha mẹ đẻ, chị về nhà muộn, khiến mâm cơm dọn ra trễ hơn thường ngày, anh thẳng tay hất xuống thềm. Lúc đó, cũng chỉ nghe tiếng tô chén vỡ phát ra những âm thanh chát chúa chứ không hề nghe tiếng của chị. Chị cứ thế lặng lẽ dọn dẹp bãi chiến trường, rồi cứ thế đi ngủ, để sáng hôm sau lại đi làm như chưa từng có việc gì xảy ra. Chiều hôm đó, gặp tôi ngay trước cửa, chị ngại ngùng: “Chắc hôm qua em nghe hết hả? Chồng của chị xưa nay vậy đó. Nó xài tiền của chị không mà còn như thế”.
- “Chị không uất hả? Gặp em thì đừng hòng” – tôi bức xúc với vẻ bình thản của chị. “Kệ, miễn nó không quánh (đánh) mình là mừng rồi em. Mình đàn bà, quánh không lại nó đâu” – chị thở dài. “Nó” có lẽ chỉ là cách chị gọi chồng trong lúc tức giận, nhưng cũng chỉ là lén lút; trong khi chị xinh đẹp hết phần người ta, cũng chẳng phụ thuộc kinh tế ở chồng. Thế mà, tôi không hiểu tại sao chị lại nín nhịn như vậy.
Quay lại câu chuyện “lấy vợ là thuê Ôsin không tốn tiền”. Thời gian gần đây, nghe đài báo nói nhiều về cách mạng 4.0, tôi chợt nghĩ: thời đại công nghệ số, xã hội hướng tới bình đẳng, dân chủ, sao lại có những người vẫn khư khư giữ lấy cái tư tưởng cũ rích như vậy. Đã vậy còn tiêm nhiễm suy nghĩ lạc hậu ấy cho con. Khổ cho thằng bé, mới mấy tuổi đầu, không biết rồi gia đình nhỏ trong tương lai của cậu bé có cơ hội mong manh nào thoát khỏi sự đeo bám của cái “ nề nếp gia phong” này hay không, trong khi xã hội cứ ra rả câu chuyện bình đẳng.
Ảnh minh họa
Tôi chợt nhớ thời sinh viên, trong một bài giảng về bình đẳng giới, cô tôi nói, ở phương Tây, khi lên xe buýt hay xếp hàng ở bất kỳ nơi công cộng nào, những đối tượng được ưu tiên theo thứ tự luôn là: trẻ em, người già, phụ nữ, con chó, sau đó mới đến… đàn ông. Cô còn có vẻ “ganh tỵ” với nền bình đẳng của Tây phương khi so sánh: “Ở bên đó phụ nữ sướng lắm, việc nặng chồng giành làm hết. Thậm chí khi đi du lịch, ông chồng lưng đeo ba-lô, tay xách hành lý, địu em bé trước ngực cho vợ thong thả đi tay không, chẳng như mấy ông bên mình”. Nghe cô nói về những sung sướng ấy, tôi thật sự không thích, thấy có gì sai sai. Liệu đó có phải là bình đẳng? Người phụ nữ có thể thong dong mà đi trong khi ông chồng tay xách nách mang, bồng bế con cái chẳng phải là quá ích kỷ, không biết chia sẻ gánh nặng hay sao? Đó không phải là, không nên là sự bình đẳng mà xã hội hướng tới.
Từ bài giảng của cô, tôi nhận ra, tuy là một trí thức, là giảng viên đại học, nhìn nhận của cô có phần thiên lệch về chuyện “bình đẳng”. Không phải cố gắng “hạ” đàn ông xuống một bậc thì chúng ta sẽ có bình đẳng. Và đàn bà có thật sự hạnh phúc không khi sống với ông chồng coi mình như bà hoàng?
Tuy nhiên, đó là chuyện ở xứ người, không chắc lắm; còn xứ ta, có một sự kiện về bình đẳng giới diễn ra đầu tháng 12 vừa rồi, khiến không ít người bất ngờ. Một nhân vật trong sự kiện tiết lộ: mỗi sáng, sau khi ăn bữa sáng do chị nấu, chồng chị thong thả ra xe để tài xế chở đi làm; còn chị lúi húi dọn dẹp, xong xuôi, lại tất tả chở hai con đến trường rồi mới ngược đường về cơ quan mà nhiều lúc nước mắt muốn trào ra. “Gần mười năm chung sống, chưa bao giờ mình về trễ mà có cơm để ăn” – chị kể. Chị là cán bộ chuyên trách bình đẳng giới của một quận. Cũng thấy “bất bình đẳng”, nhưng chỉ dừng lại trong suy nghĩ tủi thân, chứ chưa hành động.
Vậy nên, đấu tranh vì bình đẳng giới, nếu hiểu chưa đúng tinh thần của nó, hoặc chỉ tồn tại trong suy nghĩ, chúng ta vẫn không thể nào bớt đi những ông chồng “không chấm” giữa thời 4.0.
Thu Lê
Theo phunuonline.com.vn
Người tình của anh rể (Phần 18)
Bộ dáng ấy giống hệt với hôm anh đuổi cô ra khỏi công ty. Hồi ấy cô chỉ mặc một bộ quần áo đồng phục, da mặt trắng xanh đi vì lạnh, ngước đôi mắt ấy lên nhìn anh. Khả chưa từng thấy đôi mắt nào vừa dịu dàng lại vừa lẳng lơ như vậy. Nghe nói Hồ Ly tinh luôn quyến rũ đàn ông chỉ bởi một ánh nhìn.
Hành lang bên ngoài phòng cấp cứu chìm ngập trong một sự im lặng đáng sợ. Thư ngồi trên ghế chờ, đôi chân cô rung lên bởi căng thẳng. Trong đầu Thư giờ đây chỉ có những lời cầu xin, nhưng không rõ là cầu xin ai. Hãy để mẹ ở lại với cô, cô chỉ mới có mẹ được một lúc, cô không muốn bà lại rời bỏ cô một lần nữa.
Chị Mai và Khả hết ngồi rồi lại đứng, họ đi đi lại lại tạo ra những âm thanh trong màn đêm trống vắng. Thi thoảng lại có y tá từ trong phòng cấp cứu mở cửa chạy vụt ra, nhưng họ sẽ không bao giờ trả lời cho người nhà bệnh nhân yên tâm bởi vì chính họ cũng không thể biết được tình hình. Bỗng nhiên một buổi tối vui vẻ lại trở thành thảm kịch.
- Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi - Khả an ủi Mai.
- Em hy vọng là vậy.
Khả quay mặt ra nhìn Thư, thấy cô đang ngồi run rẩy ở một chỗ. Lần đầu tiên anh thấy cô ta có dáng vẻ như thế này, bình thường cô ta hung hăng lắm cơ mà. Anh còn tưởng cô ta trời không sợ, đất không sợ và càng không sợ cái chết chứ! Khả bước đến trước mặt Thư, anh lấy đôi găng tay của mình đưa về phía cô:
- Dùng đi, trông cô có vẻ lạnh đấy.
Mai im lặng nhìn Khả, chị không ngăn anh lại mà chỉ âm thầm quan sát. Chị cũng không hiểu được cảm xúc khi Khả làm như vậy, ghen tuông, không đành, nhưng một phần đâu đó cũng lại là dửng dưng.
Thư ngước đôi mắt lên ướt át lên nhìn Khả, nếu có thể, cô muốn tựa lên vai ai đó lúc này. Nhưng cô biết mình sẽ không làm thế, bởi vì anh không thuộc về cô và đã từ lâu, cô cất đi những sự yếu đuối của mình. Thư luôn cho rằng cô không nên để người khác nhìn thấy nỗi buồn nào, họ sẽ chỉ trao cho cô một sự thương hại đấy mà thôi. Thư không cần sự thương hại.
Nhưng cuối cùng, Thư vẫn cầm lấy đôi găng tay của Khả. Cô không thèm cảm ơn anh mà rất tự nhiên xỏ bàn tay lạnh ngắt của mình vào đó. Dù sao thì cô cũng chẳng cần phải giữ ý với anh ta làm gì.
Khả nói:
- Nếu mệt thì cứ nằm xuống mà ngủ, lúc nào bác sĩ ra tôi sẽ gọi.
Video đang HOT
Cô lắc đầu đáp:
- Không có tâm trạng để ngủ.
Mai dựa người vào tường, chị không còn nhìn cả hai người nữa. Trong một khoảnh khắc, đột nhiên chị cảm thấy giữa anh và chị là một khoảng cách xa vời vợi. Giống như ngay lúc này chị không dành cho anh và anh cũng vậy. Thật đáng ghét, tại sao chị lại nghĩ như thế chứ. Đó là suy nghĩ thua cuộc. Một lần nữa trước em gái của mình. Trong Mai trào lên một đợt sóng mạnh mẽ. Chị sẽ không bao giờ để Khả rơi vào tay Thư, không bao giờ cả.
Một giờ sau thì bác sĩ mới bước ra ngoài, Thư vội vàng chạy đến giữ lấy ông ta:
- Mẹ tôi sẽ không sao chứ?
Bác sĩ đã gặp nhiều trường hợp như thế này, còn có nhiều trường hợp xấu hơn nữa, cho nên sắc mặt của ông hoàn toàn bình thản. Ông là bác sĩ cứu người, lúc nào cũng sống trong sự căng thẳng vì phải giành giật sự sống, khuôn mặt ông sớm đã bị tôi luyện đến mức khó có thể bộc lộ cảm xúc.
- Chậm một chút nữa là mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế này đâu. Ở tuổi này phải luôn để ý đến người già, mẹ cô còn có tiền sử huyết áp cao nữa nên tai biến là điều luôn rình rập.
Thư không chịu nổi áp lực, cô quỵ xuống nhưng rất nhanh chóng Khả đã đỡ lấy cô. Cô đẩy nhẹ anh ra, lắc đầu và nói:
- Tôi không sao cả.
Trong lúc này, Mai lại có vẻ bình tĩnh hơn. Chị hỏi:
- Vậy bà ấy đã qua cơn nguy kịch rồi đúng không?
- Đúng vậy, nhưng sau khi tỉnh dậy bà ấy có phản ứng hơi chậm hoặc nói không được nhanh nhạy như bình thường thì cũng đừng hốt hoảng. Đó là điều thường xảy ra với bệnh nhân tai biến.
Thư cảm thấy như mình đã có thể thở dễ dàng hơn. Phổi của cô nở ra và trái tim đang ấm dần lên. Chỉ cần mẹ còn sống là được, chỉ cần bà không bỏ cô đi một lần nữa là được. Cô sẽ luôn kiên nhẫn với mẹ dù mẹ có chậm chạp ra sao, bởi vì cô biết mình cần phải ở bên bà, yêu thương và bảo vệ bà. Điều mà ngày xưa cô đã không làm được.
Thư luôn cho rằng cô không nên để người khác nhìn thấy nỗi buồn nào, họ sẽ chỉ trao cho cô một sự thương hại đấy mà thôi. (Ảnh minh hoạ)
Mẹ vẫn chưa tỉnh lại, khắp người bà cắm vài dây dợ như thể bà là một người máy đang cần sạc điện. Tiếng của điện tâm đồ kêu tít tít liên hồi, nhưng điều đó chỉ khiến cho căn phòng nhỏ càng thêm vắng lặng. Thư nắm chặt bàn tay mẹ, cô gục đầu xuống bàn tay đó.
Bên cạnh cô là chị Mai và Khả, Mai cũng cảm thấy rất sợ hãi. Chị đã từng ghét mẹ, và điều ấy khiến chị xa cách với bà. Nhưng khi nhìn thấy bà nằm sõng soài trên nền đất, chị đã tưởng như trái tim mình nổ tung. Trong khoảng thời gian mẹ rời đi, có lần chị còn cầu nguyện ông trời đừng bao giờ để mẹ trở lại. Bởi chị sợ lúc mẹ trở về. Thà là chị đừng có mẹ, còn hơn có mẹ mà căm giận bà.
Khả im lặng nhìn cả hai chị em, anh ra một cái ghế ngay đằng sau ngồi, ánh mắt anh dừng lại ở chỗ Thư. Chính anh cũng không ngờ được Thư lại là một người yếu lòng như thế, vừa rồi nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô lại giống như một con mèo ướt mưa. Bộ dáng ấy giống hệt với hôm anh đuổi cô ra khỏi công ty. Hồi ấy cô chỉ mặc một bộ quần áo đồng phục, da mặt trắng xanh đi vì lạnh, ngước đôi mắt ấy lên nhìn anh. Khả chưa từng thấy đôi mắt nào vừa dịu dàng lại vừa lẳng lơ như vậy. Nghe nói Hồ Ly tinh luôn quyến rũ đàn ông chỉ bởi một ánh nhìn.
Mai đột nhiên quay đầu lại, chị phát hiện ra Khả đang nhìn Thư. Khả vội vàng chuyển hướng nhìn, điều ấy khiến lòng chị thốt lên một tiếng. Anh đang nhìn nó sao? Ngay lúc này, anh lại đang nhìn trộm đứa em gái của chị. Chẳng lẽ anh phải lòng nó rồi ư? Mai tự phủ nhận điều đó. Mới chiều anh còn nói anh yêu chị, chắc đó chỉ là một khoảnh khắc lơ đãng của anh thôi.
- Anh về đi, mai còn đi làm nữa. - Mai nhắc.
- Anh muốn ở đây cùng em.
Khi hai người ra ngoài, Khả lại tỏ ra nũng nịu như đứa trẻ. Mai đã định nói ra sự hồ nghi vừa rồi trong lòng mình nhưng nghĩ sao lại thôi:
- Anh không thể ở đây cả đêm được, em với Thư sẽ lo cho mẹ.
Khả nhìn vào bên trong, thấy Thư đang vuốt lại tóc cho mẹ. Thôi vậy, có lẽ anh ở đây cũng chỉ làm vướng chân họ thôi. Khả thở dài, anh nắm lấy tay Mai và nói:
- Nếu có gì khó khăn cứ bảo anh nhé, anh muốn được giúp em.
Mai mỉm cười, gật đầu:
- Được, anh là chỗ dựa của em mà.
Câu nói này của Mai không giống như một lời bình thường, hình như nó còn có một ý nhắc nhở nào đó khác, nhưng Khả không thể nào phát hiện ra được.
Mai tiễn Khả đến tận khi dáng anh không còn trong tầm mắt nữa, nụ cười trên môi chị tắt dần, chị quay gót đi vào bên trong. Thật ra chị không muốn anh ở lại cũng một phần vì có Thư ở đây. Ánh mắt vừa rồi của anh nhìn Thư chị vẫn nhớ, hình như anh đang thương hại cho con bé.
- Chị cũng về nghỉ đi, giờ đây chỉ có em là dỗi việc thôi. Em sẽ chăm sóc cho mẹ chu đáo.
Mai khoanh tay lại, chị ngồi xuống cái ghế cạnh đó và bảo:
- Mày có định rời khỏi đây nữa không.
Thư quay ra nhìn chị, thật không thể tin được là trong hoàn cảnh này chị ấy vẫn có thể nói ra những lời đó được. Chị không có tình người ư? Trái tim chị làm bằng sắt đá sao? Bây giờ mẹ vẫn chưa tỉnh lại, mà chị không một lời an ủi, không một lời hỏi thăm, chị chỉ quan tâm đến chuyện khi nào thì cô rời đi thôi.
Không thấy Thư trả lời, Mai nói tiếp:
- Mày đừng có nghĩ có thể lấy lý do này để ở lại.
Thư tức giận, cô đứng dậy nhìn Mai:
- Nếu chị đã không thể nói được một câu hỏi thăm mẹ thì cũng đừng có mở miệng ra nữa.
Mai cười nhạt, cô đáp lại ánh nhìn của Thư bằng một sự khiêu khích:
- Sao hả? Giờ thì mày có thể lên mặt với tao được rồi chứ gì? Mày không muốn rời đi đúng không?
Chị làm cho Thư muốn đánh chị, nhưng cô không thể làm thế. Cô chỉ có thể nói trong một sự kìm nén tột cùng:
- Tôi sẽ đi, nhưng không phải bây giờ.
- Vậy thì là lúc nào?
- Ngay khi mẹ tỉnh lại và an toàn.
- Mày yên tâm đi, tao sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.
Thư thở dài, nhiều khi cô cũng muốn hỏi chị Mai rằng vì cớ gì chị phải sợ cô cướp đi người đàn ông của chị đến vậy? Chẳng phải cô đã nói nếu đàn ông đã hết tình cảm, thì họ đâu cần lý do để ra đi hay sao?
- Nếu em yêu Khả, em sẽ không bao giờ từ bỏ như thế này, chị hiểu không? Chị không cần phải sợ hãi.
Lần đầu tiên Mai nhìn thấy sự cứng rắn thế này trong đôi mắt Thư, nó như đang muốn khẳng định quyền thế của mình trong tình yêu vậy. Nó nhìn xuống chị bằng vẻ coi thường, giống như chị không phải là yếu tố khiến nó để mắt. Người đàn ông chị đang cố giữ gìn, chính là kẻ mà nó không để vào trong mắt. Nếu như nó để ý đến người đó, chị có giữ thế nào cũng không được.
Khả chưa từng thấy đôi mắt nào vừa dịu dàng lại vừa lẳng lơ như vậy. (Ảnh minh hoạ)
Mai cười nhạt:
- Vậy sao?
Thư giữ nguyên thái độ, đáp:
- Phải, chị sẽ không bao giờ thắng em được đâu Mai. Chỉ là em muốn hay không. Nhưng chị biết đấy, em chưa bao giờ muốn cả. Chị yêu ai, và họ yêu ai, em đều không quan tâm.
- Mày nói thế có nghĩa là nếu mày cần Khả, mày sẽ khiến anh ta yêu mày được?
- Sự thật là thế.
Mai bật cười, hay thật, giờ đây nó còn thách thức cả sự kiên nhẫn và tự tôn của chị nữa. Nó không hiểu sao? Khả đã yêu chị mười năm. Nếu như anh phải lòng đó, thì ngay từ lần đầu tiên đã chạy theo nó rồi. Khả không giống với những người đàn ông khác.
Nhưng Mai không nói ra điều đó.
- Hy vọng rằng mày hiểu được thứ gì là của mình.
- Chẳng có thứ gì là của mình được đâu Mai. Con người không phải là món đồ, mong chị hiểu được điều đó.
Thư nói đúng, nhưng người chị yêu có thể không yêu chị, hoặc có thể yêu bất cứ ai. Ngoại trừ Thư.
...
Ba tuần sau mẹ xuất viện, lễ cưới của Mai và Khả cũng bắt đầu rục rịch được tổ chức. Nghe đâu mẹ của Khả không muốn anh cưới xin chớp nhoáng như vậy, bởi bà đã chọn được vị hôn phu phù hợp cho Khả. Song cuối cùng, trước sự cứng rắn của anh bà đã phải xuôi thuận.
Thư nhét vội đống quần áo vào trong va li, xe taxi đang đợi ở bên ngoài. Mẹ ngồi trên ghế và nhìn cô chạy đi chạy lại kiếm đồ mà cũng sốt ruột theo. Hôm nay là ngày Thư rời khỏi đây. Nghe đâu con bé xin được vào một nhà máy đóng gói thực phẩm, lương cơ bản và đủ sống, được nghỉ thứ bảy, chủ nhật.
- Con sẽ về nhà chứ? - Mẹ hỏi.
Thư dừng lại, mỉm cười với mẹ:
- Đương nhiên ạ, con sẽ về nhà vào cuối tuần mà.
- Nhưng tại sao con nhất định phải rời khỏi đây?
Thư định sẽ không trả lời mẹ, nhưng bà vẫn nhìn theo cô như đang chờ đợi. Cuối cùng cô đành phải nói:
- Vì ở đây con không thể phát triển được - Thư biết nói dối là không tốt - Mẹ biết đấy, con gái mẹ...bị coi là Hồ Ly tinh mà. Ở đây thì nhiều người ghét con lắm.
- Em nói dối, là Mai ép em đi khỏi đây.
Từ ngoài cửa, Tuấn đột nhiên xuất hiện. Anh cúi đầu chào mẹ của Thư rồi đứng dựa người vào cửa vẻ lười biếng, mặc kệ Thư đang nhíu mày vẻ không hài lòng.
Tại sao anh ta luôn tự tiện đến đây thế nhỉ? Là cô đã quá tử tế với anh ta đúng không? Thư hùng hổ đi đến, đẩy Tuấn ra ngoài và định đóng cửa lại. Nhưng từ đằng sau lưng mẹ cô đã hỏi:
- Tại sao Mai lại phải ép con đi khỏi đây và tại sao con phải làm thế?
Thư nhắm hờ mắt lại, rồi cô mở ra nhìn Tuấn đầy căm ghét. Cuộc đời cô có lỗi lầm gì mà gặp phải một kẻ nhiều chuyện như thế này chứ? Đến bao giờ anh ta mới chịu buông tha cho cô?
Tuấn nhăn nhở vén tóc mai cho Thư, anh nhìn cô nhưng lại nói chuyện với mẹ:
- Cô không biết gì sao? Cô có hai người con gái, một người thì luôn luôn chiến thắng, một người thì lại luôn luôn thất bại. Nhưng đối thủ của cả hai lại là...
- Anh đừng nói nữa được không? - Thư gắt.
- Mai đã nhờ anh đến đây. Cô ta còn muốn anh giữ chân em bên đời anh. Nhưng anh không muốn làm thế, anh chỉ muốn công khai theo đuổi em.
Thư không đáp lại, cô đang cố đoán ý đồ lần này của Tuấn. nhưng không được.
- Anh sẽ luôn theo đuổi em như thế này. Bởi sự cố chấp, cứng rắn và ghét bỏ anh của em mới khiến em si mê. Tất cả đàn ông theo đuổi em đều vậy. Em chỉ là nữ thần khi em từ chối tình cảm của người khác thôi.
Thư hơi lùi lại, Tuấn tiến thêm, anh đi qua cô và bước đến chỗ va li và đống quần áo ngổn ngang:
- Vì vậy nên anh sẽ theo em. Chúng ta sẽ luôn đi cùng với nhau. Đó là cách duy nhất để che mắt được Mai.
- Anh đang nói tôi sẽ chống đối lại chị ấy à?
- Phải! Sớm muộn gì em cũng sẽ phải vùng lên thôi. Và anh chờ đón điều đó.
Theo afamily.vn
Rồi em sẽ gặp một người, sẽ yêu em vừa đủ sự chân thành và chín chắn Người ấy sẽ yêu em nhưng sẽ chân thành hơn tất cả những người mà em đã từng gặp rồi vấp ngã vì họ... Người ấy sẽ yêu em nhưng sẽ chân thành hơn tất cả những người mà em đã từng gặp rồi vấp ngã vì họ. Người ấy không muốn em giận dỗi, vì biết tính em hay cáu gắt nên...