Chồng khai bị “úp sọt”
Có kết quả ADN, chồng tôi mới thừa nhận đứa trẻ đó là con mình. Nhưng lại không thừa nhận là đã có tình cảm với mẹ đứa trẻ mà “thanh minh” rằng bị cô ta “úp sọt”.
Chào các chị. Năm nay tôi đã gần 50 tuổi rồi. Tôi là một người phụ nữ cả đời chỉ biết hết lòng lo cho chồng con, cứ nghĩ với sự hy sinh ấy chồng tôi sẽ hiểu và yêu thương tôi nhiều hơn. Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Nên mặc dù đã có đủ trai, gái, chồng tôi vẫn lén lút có bồ nhí bên ngoài và sinh ra một đứa con trai.
Có kết quả ADN, chồng tôi mới thừa nhận đứa trẻ đó là con mình. Nhưng lại không thừa nhận là đã có tình cảm với mẹ đứa trẻ mà “thanh minh” rằng bị cô ta “úp sọt”.
Chồng tôi làm cấp phó của một cơ quan nhà nước, năm nay anh đã ngoài 50 tuổi nhưng vẫn còn phong độ. Anh cũng là một người đàn ông hiền lành và không có biểu hiện thói trăng hoa, vì thế mà tôi rất tin tưởng chồng mình. Nhưng dường như tôi đã lầm.
Video đang HOT
Cách đây chừng 2 tháng, tôi nhận được điện thoại của một người phụ nữ trẻ, cô ấy năm nay chưa đầy 30 tuổi và tự nhận là cấp dưới của chồng tôi. Cô ấy bảo có chuyện muốn tâm sự với tôi, liên quan đến chồng mình. Không hiểu rõ đầu đuôi như thế nào nên tôi đồng ý hẹn gặp cô ấy ở một quán cà phê.
Tại đây, cô ấy đã kể với tôi rằng cô ấy và chồng tôi đã lén lút quan hệ với nhau 4 năm nay. Hai người đã có một đứa con riêng, hiện đang sống cùng cô ấy. Sở dĩ cô ấy nói ra chuyện này với tôi là bởi vì từ khi mới quen cô ấy chồng tôi đã hứa sẽ bỏ vợ để cưới cô ấy, nhưng đến nay con hai người đã được 3 tuổi mà chồng tôi vẫn không thực hiện lời hứa của mình. Biết mình bị phụ bạc, biết chồng tôi có ý định “bắt cá hai tay” nên cô ấy đã chủ động đến nói cho tôi biết hòng vạch bộ mặt đạo đức giả của chồng tôi và xin tôi tha thứ.
Tôi không tin vào câu chuyện của cô gái ấy, nên đã điện thoại hỏi chồng ngay lúc đó nhưng chồng tôi đã không thừa nhận. Những ngày sau đó, tôi bảo với chồng nếu anh thực sự không có gì với cô ta thì cùng tôi đi gặp cô ấy để nói cho ra nhẽ, nhưng chồng tôi nhất quyết không đi gặp cô ta để ba mặt một lời, vì cho rằng mình không làm gì nên không việc gì phải đối chứng như thế cả. Anh còn cho rằng tôi thiếu tin tưởng ở chồng.
Trong khi đó, người phụ nữ kia cứ liên tục điện thoại cho tôi. Cô ấy còn “gợi ý” tôi lấy mấy cái tóc của con cô ấy để xét nghiệm ADN, như vậy sẽ biết được điều cô ấy nói là thật hay giả. Thấy cũng có lý, nên tôi cũng đến tận nhà cô ấy, gặp con cô ấy, không thấy có nét giống chồng tôi. Nhưng tôi vẫn lấy mấy sợi tóc trên đầu đứa trẻ đó về xét nghiệm ADN và kết quả là đứa trẻ chính là con của chồng tôi.
Sau khi đưa kết quả xét nghiệm ra, chồng tôi mới chịu thừa nhận đứa trẻ đó là con của anh ấy. Nhưng anh ấy lại không thừa nhận là đã có tình cảm với mẹ đứa trẻ mà lại “thanh minh” rằng bị cô ta “úp sọt”. Vì hồi ấy cô ta mới vào làm ở cơ quan anh, anh là cấp phó nên cô ta đã lừa anh ấy để được thuận lợi hơn trong công việc. Chứ không có chuyện hai người có quan hệ tình cảm và lén lút quan hệ bất chính 4 năm nay. Cũng không có chuyện anh ấy hứa với người tình là sẽ bỏ vợ để cưới cô ấy. Rồi anh ấy cầu mong tôi tha thứ để gia đình yên ấm, cho các con yên tâm học hành.
Đã gần 50 tuổi, con cái đề huề, tôi cũng muốn gia đình yên ấm để các con yên tâm học hành, có điều mỗi lần nghĩ đến chuyện anh ta đã phản bội lại mình, có con với người đàn bà khác rồi lại không dám thừa nhận mà tôi cảm thấy ghê tởm và coi thường người đàn ông ấy. Tôi không biết mình có nên tha thứ cho chồng mình hay không, hoặc nên giải quyết như thế nào?. Mong độc giả cho tôi một lời khuyên. Cảm ơn các anh chị.
Theo Ngoisao
Không cưới thì chỉ còn cách "úp sọt"
Tôi biết khả năng thành công của việc "úp sọt" này khá cao.
Năm lần bảy lượt tôi gợi ý chuyện cưới nhưng đều bị anh "đánh trống lảng". Thế nên tôi quyết định "giăng bẫy" để có thể hợp thức hóa mối quan hệ đã kéo dài 6 năm này.
Chúng tôi yêu nhau từ những năm đầu học đại học, những ngày đó tuy còn nghèo nhưng cả hai đứa đều yêu thương, đùm bọc nhau. Cùng quê, lại trưởng thành trong những gia đình trung lưu nên cả anh và tôi đều có được sự đồng cảm mà không phải ai yêu nhau cũng có được.
Cuộc tình của chúng tôi khá êm đẹp. Nhưng có thể vì yêu nhau quá lâu nên sau khi đi làm, dù đã hứa hẹn tiến hành đám cưới nhưng mãi tôi vẫn chưa nhận được lời cầu hôn từ anh.
Anh làm marketing cho một công ty liên doanh với nước ngoài, tôi làm giảng viên của một trường đại học khá có tiếng. Về kinh tế, chúng tôi được xem là đã ổn định. Hai bên bố mẹ cũng giục cưới mấy lần nhưng yêu nhau đã 6 năm mà tôi vẫn chưa được làm cô dâu.
Thế nên tôi quyết định "giăng bẫy" để có thể hợp thức hóa mối quan hệ đã kéo dài 6 năm này. (ảnh minh họa)
Chúng tôi cũng đã chung sống với nhau như vợ chồng, giờ chỉ cần một đám cưới để hợp thức hóa mọi chuyện. Tôi đã năm lần bảy lượt gợi ý anh ấy. Ngồi xem ti vi, thấy họ cưới nhau tôi cũng "đánh tiếng": "Em cũng muốn được làm cô dâu để mặc áo cưới đẹp như thế" nhưng anh chỉ cười rồi nói bâng quơ: "Cưới nhau về thì lấy gì mà ăn?".
Tôi cho rằng, có thể anh đã chán vì chúng tôi yêu nhau đã quá lâu, chuyện gì cũng đã biết hết về nhau nên anh dễ sinh nhàm chán. Anh là đàn ông thành đạt, anh chán tôi thì còn có thể đi tìm người khác, chứ tôi đã là phụ nữ 30, cũng đã dành tình yêu quá nhiều cho một người nên nếu như chúng tôi kết thúc bây giờ, tôi sẽ là người phải chịu thiệt thòi nhất.
Nghĩ thế nên tôi không thèm để ý gì đến lòng tự trọng của một cô gái. Trước đây tôi cũng từng nghĩ rằng, nếu như một ngày nào đó anh không còn yêu tôi nữa, tôi sẽ không níu kéo mà sẽ ra đi để cho anh tìm được hạnh phúc mới. Nhưng bây giờ, khi ở trong hoàn cảnh này, tôi mới thấy khó khăn. Con gái 30 tuổi, đã chung sống với người yêu như vợ chồng mà không cưới người ấy thì chỉ còn cách ở giá.
Tôi bắt đầu kế hoạch "gài bẫy" của mình. Bình thường, anh cũng ít khi đến chỗ tôi vì khi nào cũng kêu bận công chuyện. Thế nên khi xong việc, tôi thường đến luôn nhà anh, dọn dẹp rồi nấu ăn cho anh. Dạo này tôi cũng chăm và chiều chuộng anh hơn hẳn. Anh có nói gì tôi cũng không "lý sự" lại. Và điều quan trọng nhất là tôi luôn gợi ý với anh về "chuyện ấy".
Dạo này tôi cũng chăm và chiều chuộng anh hơn hẳn. Anh có nói gì tôi cũng không "lý sự" lại. (ảnh minh họa)
Anh tỏ ra rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi. Vì từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ chủ động trong chuyện yêu đương, ân ái. Cuối cùng, tôi cũng "lừa" được anh lên giường sau mấy tháng trời "ăn chay". Trước khi chuyện này xảy ra, tôi cũng đã học lỏm được một vài bí quyết phòng the để khiến anh "không biết trời đất" gì và mất hẳn lí trí.
Âm mưu của tôi đã thành công, sau lần ân ái không dùng biện pháp gì, tôi đã có thai. Khỏi phải nói, cầm tờ giấy khám thai mà tôi mừng rớt nước mắt. Tôi thông báo tin này cho anh với gương mặt lo lắng. Anh tỏ ra rất buồn thảm và còn hỏi: "Em cố tình "úp sọt" anh phải không?". Tôi đã phải đóng kịch với anh bằng một màn khóc lóc thảm thiết.
Tôi biết khả năng thành công của việc "úp sọt" này khá cao. Bởi anh rất sợ bố mẹ mình mà tôi thì lại được ông bà xem như con đẻ. Nếu tôi có con, đời nào ông bà để cho cháu mình phải bơ vơ? Ngay sau đó, tôi cũng không quên đánh tiếng cho "ông bà nội" của con biết về tình hình mang thai để các cụ tiện bề lo liệu. Kết quả, sau 6 năm đợi chờ đằng đẵng, tôi đã được mặc áo cô dâu.
Ngày cưới, mặt anh không được tươi cho lắm nhưng tôi mặc kệ. Tôi biết, anh không thích kiểu "bác sỹ bảo cưới" thế này nhưng tôi chẳng còn cách nào khác. Giờ thì tôi có thể yên tâm vì đã trói được chân anh. Thậm chí, khi được bước chân về nhà anh với tư cách là con dâu, tôi còn cảm thấy tiếc nuối, bởi nếu tôi "gài bẫy" sớm hơn thì chắc chắn, tôi đã không phải chờ đợi lâu như thế.
Theo Eva
Bị bạn gái 'úp sọt' nên phải cưới Tôi dùng mọi lời lẽ để lăng mạ, sỉ nhục em. Tôi biêt đã bị &'úp sọt'. Yêu nhau được 3 tháng, tôi say em như điếu đổ bởi cái tính ân cần, quan tâm chăm sóc người khác của em. Nhiều lần yêu nhưng chưa khi nào tôi nhận được những lời ngọt ngào, yêu thương như thế. Tôi cảm nhận đây...