Chồng hờ! (Phần 7)
Hồng ngồi ngẩn người ra. Tại sao cô lại bỏ đi. Thịnh đã nói với cô, hai người kết hôn được năm năm rồi. Ai mới là người nói dối đây chứ?
Đăng cầm tờ chụp phim X quang của Hồng. Khó khăn lắm mới có thể nhờ được bác sĩ cho anh xem qua và tư vấn về vấn đề mất trí nhớ của cô.
Đăng nhăn mặt, xoay lên xoay xuống tờ phim chụp, nhưng không thể hiểu được chấn thương mà cô gặp phải là gì. Vị bác sĩ phì cười, cầm lấy tờ phim, dán lên bảng đèn ở sau lưng.
- Cậu nhìn thế thì làm sao mà nhìn được.
- Đăng cười chữa ngượng. Bác sĩ chỉ lên phần tối màu trên ảnh.
Phần đầu bị chấn thương khá nặng, do đó não bộ bị tổn thương nên cô ấy mới quên đi một khoảng thời gian như vậy. Còn lý do vì sao, tôi nghĩ là do chính bản thân cô ấy cũng muốn quên đi điều đó. Thường thì các bệnh nhân khác của tôi đều như vậy.
- Cho nên mới quên sao? Có cách nào khiến cô ấy nhớ lại không?
Vị bác sĩ ngồi xuống bàn. Ông ta tháo kính mắt xuống, day trán, rồi nhìn Đăng một cách chân thành.
- Cô ấy có thật sự cần phải nhớ lại không?
Đăng bần thần. Anh cũng không biết. Nhớ lại có khiến cô ấy đau lòng hay không? Một cô gái đơn thuần bị cả đám người lừa lọc, dắt mũi và hủy hoại cả cuộc đời. Hồng nhớ lại sẽ tốt hơn, hay là đừng nhớ gì cả thì tốt hơn đây?
Anh chỉ không muốn cô ở cạnh Thịnh. Lúc mới tìm được Hồng, anh đã nghĩ lần này anh sẽ là người bảo vệ cô, chăm sóc và yêu thương cô. Nếu nhớ lại được những chuyện đó, cô sẽ tự động rời xa Thịnh. Chẳng có cô gái nào muốn ở lại bên cạnh người không yêu thương mình, lại còn gây ra đau khổ cho mình cả. Và chẳng có cô gái nào không xứng đáng để được yêu thương.
- Tôi cũng không biết nữa.
Anh khẽ nói, cảm giác mông lung quẩn quanh khiến anh mờ mịt và cảm thấy khó chịu và bức bối. Phải làm sao mới được đây?
- Bác sĩ đặt tay lên vai anh, vỗ nhẹ như thể muốn an ủi.
Anh bạn, tôi hiểu mà. Chắc là cô ấy quên mất cậu đúng không? Cứ từ từ thôi. Để cô ấy nhớ lại cũng cần thời gian mà, không thể một sớm một chiều được.
Đăng gật đầu.
- Vậy, làm thế nào?
- Trước mắt, hãy cố gắng đưa cô ấy đến những nơi quen thuộc, gần với những sự kiện xảy ra ngay trước tai nạn. Hoặc gợi lại cho cô ấy những sự kiện nổi bật nhất.
Đăng gật đầu. Điều này làm anh khá là phân vân. Sự kiện nổi bật nhất ư? Đến bé Bin, đứa con trai mà cô hết mực yêu thương, cô cũng không nhớ nổi. Vậy thì cô còn có thể nhớ đến điều gì nữa đây?
Hồng nhíu mày, bắt được một từ nghe có vẻ khả nghi. Từ dạo mất trí nhớ, cô để ý hơn đến từng chi tiết nhỏ nhặt.
***
Bé Bin đã được đưa đến trường. Khoảng thời gian này, Hồng ở nhà, không được đi đâu. Thịnh lấy cớ là do cô chưa khỏi hẳn, ra đường dễ gặp phải nguy hiểm
Anh thuê một bà giúp việc tới chăm sóc cho cô. Hôm nay là ngày đầu tiên bà đến làm việc.
Bị nhốt ở trong nhà cả ngày, không có việc gì làm, cô chẳng biết phải làm sao. Cảm giác chán chường và buồn tẻ khiến cô phát ngấy. Hồng đứng dậy, tìm cái chổi và định quét nhà.
Bà Ngọc lật đật để cái rổ rau xuống, cướp cái chổi khỏi tay cô.
- Cô cứ nghỉ ngơi đi. Người bệnh thì không nên làm việc.
- Cháu khỏi rồi mà. Bác cứ để cháu làm đi, ngồi không thì chán lắm.
Bà Ngọc dúi cô xuống ghế.
- Không. Cô cứ ngồi yên đi. Không có cậu Thịnh mà biết được lại mắng tôi. Lần trước tôi đã bị cậu ấy đuổi…
- Lại? Lần trước?
Hồng nhíu mày, bắt được một từ nghe có vẻ khả nghi. Từ dạo mất trí nhớ, cô để ý hơn đến từng chi tiết nhỏ nhặt. Cô nghĩ rằng mình có thể tìm lại được cái gì đó từ những điều ấy. Và lần này thì Hồng đã đúng. Cảm giác của cô vẫn luôn đúng.
Bà Ngọc phát hiện ra mình lỡ lời. Bà yên lặng, cầm chổi, cắm cúi quét nhà.
Hồng túm lấy tay bà, nài nỉ.
- Kìa. Bác nói cho cháu đi. Lại là sao? Có phải bác từng làm việc ở đây từ trước, bác biết cháu đúng không?
- Không. Làm gì có. Đấy là tôi đã từng làm ở đây, nhưng lúc đó không có cô.
Hồng dẩu môi. Cô phụng phịu, ngước lên nhìn bà Ngọc.
- Kể cho cháu đi mà. Cháu chẳng nhớ được gì, nên rất khó chịu.
Bà Ngọc thở dài, kéo cô ngồi xuống ghế. Kể một chút chắc không sao.
- Năm năm trước, tôi có làm giúp việc ở đây. Lúc đó cô còn trẻ lắm. Cậu Thịnh cũng cưng chiều cô lắm.
- Tận năm năm trước á? Cháu không còn nhớ gì nữa hết. Rồi sao nữa ạ? Vì sao mà bác không làm ở đây nữa?
- Vì cô bỏ đi rồi, tôi ở lại cũng có làm gì đâu?
Video đang HOT
- Cháu sao lại bỏ đi?
Bà Ngọc lắc đầu.
- Tôi cũng không biết.
Tiếng ấm đun nước sôi rít lên, bà Ngọc vội vàng chạy vào trong bếp.
- Chết rồi, ấm thuốc của tôi.
Hồng ngồi ngẩn người ra. Tại sao cô lại bỏ đi. Thịnh đã nói với cô, hai người kết hôn được năm năm rồi. Ai mới là người nói dối đây chứ?
Càng nghĩ càng rối. Cô nhất định phải đi tìm Đăng. Anh ta có vẻ như là có liên quan đến chuyện này. Bé Bin nhắc đến anh ta, lúc cô gặp tai nạn anh ta cũng ở đó.
Bà Ngọc bê một bát thuốc đi ra khỏi bếp, đưa cho Hồng.
- Thuốc của cô đây.
Hồng ngửi mùi thuốc, nhăn nhó. Lại là cái thuốc đắng ngoét này. Cô không muốn uống một chút nào. Mấy ngày liền, ngày nào Thịnh cũng tự tay đun nước thuốc này cho cô. Hiện tại Thịnh có việc bận, Hồng cứ nghĩ là cô sẽ thoát khỏi cái bát thuốc này, nào ngờ lại đến lượt bà Ngọc.
- Cháu không muốn uống đâu. Đắng lắm.
- Thuốc đắng dã tật mà. Cố lên.
Hồng ngước lên nhìn bà Ngọc, nhăn nhó, lắc đầu. Bà Ngọc thì nâng bát thuốc lên sát miệng cô.
Hồng nhắm mắt, nhắm mũi uống hết một hơi, rồi bóc ngay một viên kẹo nhét vào mồm. Vị ngọt lan tỏa trong miệng, đập tan cái đắng ngắt.
- Thuốc này để làm gì vậy bác?
- Để mau khỏi. Tôi cũng chỉ biết vậy thôi. Cậu Thịnh nói là cô sẽ nhanh chóng nhớ lại được nếu có hỗ trợ của thuốc.
Hồng gật gù. Vậy thì cô cũng phải cố gắng uống thôi. Sớm nhớ lại mọi thứ, cô sẽ không phải ở trong tình trạng mù mờ như thế này nữa.
***
Đăng tìm đến trường mẫu giáo của bé Bin vào buổi trưa. Chỉ có lúc này anh mới có thể gặp được thằng bé.
Hai chú cháu ngồi trên ghế đá dưới sân trường. Bé Bin vừa ăn kem, ngồi đung đưa chân trên ghế đá.
- Mẹ con khỏe không?
- Mẹ con sắp khỏe lại rồi ạ. Bố nói mẹ sẽ nhớ lại rất nhanh thôi.
Đăng ngạc nhiên. Sao Thịnh lại có thể chắc chắn như thế được cơ chứ? Cậu ta định làm gì?
- Sao lại như vậy được?
- Mẹ con đang uống thuốc mà.
Đăng đờ ra. Anh nghi ngờ Thịnh đang tìm cách trì hoãn việc cô lấy lại trí nhớ của mình.
- Chú muốn đến thăm mẹ con.
- Không được đâu. Bố không cho mẹ ra ngoài. Bố bảo ra ngoài nguy hiểm lắm.
Bé Bin chóp chép cái miệng, kể hết mọi thứ cho Đăng.
Đăng nhấp nhổm không yên. Thịnh gần như là đang giam cầm Hồng. Anh không thể để chuyện đấy tiếp diễn được.
Trang gân cổ lên cãi. Cô cười khẩy, quăng cho anh ta anh nhìn khinh bỉ.
***
Trang xuống sân bay liền đến tận nhà Thịnh. Cô cần gặp anh để giải thích về chuyện mà cô đã lỡ nói ra ngày hôm qua.
Trang cảm thấy Thịnh đã bắt đầu nghi ngờ cô có liên quan đến chuyện Hồng bỏ đi năm đó. Cô không được để lộ chuyện này ra được.
Cô bất ngờ nhìn thấy Đăng đang đứng ở cổng nhà Thịnh. Trang vội vàng núp vào một góc tường, theo dõi. Cô thấy Đăng bấm chuông, nói vài điều gì đó với bà giúp việc, sau đó bà trở vào. Cánh cổng vẫn không được mở ra. Đăng giận dữ đạp chân vào cổng sắt khiến nó rung lên bần bật.
- Chết tiệt!
Đăng gào lên.
- Từ phía xa, cô thấy bóng dáng xe của Thịnh. Trang vội vàng chạy tới, cầm tay Đăng, kéo anh ta chạy đi.
Đăng vùng tay ra khi đến một gã rẽ.
- Cô đến đây làm gì? – Đăng gắt lên.
- Tôi vừa cứu anh đấy! Thịnh đang về.
Trang gân cổ lên cãi. Cô cười khẩy, quăng cho anh ta anh nhìn khinh bỉ.
- Tôi không quan tâm. Cô đừng có xuất hiện trước mặt tôi, và Hồng nữa.
- Anh mà có tư cách để nói câu đấy sao? Năm đó Hồng phải bỏ đi, là do ai hả?
Đăng cứng miệng. Anh không thể đáp trả được. Chuyện năm đó, thật sự có liên quan đến anh.
Theo eva.vn
Chồng hờ! (Phần 8)
Hồng chạy vội khỏi căn nhà đó. Không hiểu sao cô luôn có cảm giác rằng mình không nên ở lại. Luôn có một giọng nói nào đó thôi thúc cô, rằng cô phải rời đi ngay lập tức.
Đăng lảng tránh. Anh nhìn sang hướng khác, mắt nháy lên, biểu hiện của một người đang cố gắng che giấu sự thật nào đó mà anh ta không muốn ai biết. Anh cúi đầu xuống. Đúng là chuyện xảy ra là do anh, nhưng anh không thể gánh toàn bộ trách nhiệm như vậy.- Đừng có mà nhắc đến chuyện đó trước mặt tôi. Đều đã qua rồi.
Chính vì thấy có lỗi, cho nên hiện tại anh mới tìm mọi cách để bảo vệ Hồng, đưa cô tránh xa khỏi Thịnh và Trang. Hai người này, hoàn toàn có thể hợp thành một bộ đôi hành người khác. Hồng không đáng phải chịu những đau khổ mà họ gây ra. Cô chẳng có tội gì cả.
- Bây giờ anh lại muốn phủi tay một cái là xong ư?
- Cô muốn gì?
- Tôi thì còn muốn gì được nữa. Thịnh. Giúp tôi lấy được anh ấy, tôi sẽ giúp anh cướp được Hồng.
Đăng phân vân. Đôi khi anh thấy, vì những chuyện sai lầm mà tự anh đã đẩy mình vào tình huống khó xử. Anh nên làm thế nào bây giờ? Giúp cô ta ư, như anh đã từng làm vào năm năm trước? Đăng thừa nhận là anh luôn có ý định muốn đưa Hồng đi khỏi đây, nhưng lần trước anh đã phạm sai lầm. Anh không thể để điều đó xảy ra nữa, cho nên phải tính toán thật cẩn thận.
Đăng ngẩng lên nhìn Trang, ánh mắt đầy hoài nghi. Anh biết rõ cô ta là người thế nào. Đằng sau vẻ ngoài nhẹ nhàng và đằm thắm kia là cả một sự mưu tính và đầy tâm tư. Chính anh cũng có thể bị đâm sau lưng bất kỳ lúc nào.
- Cô lấy gì đảm bảo rằng Hồng sẽ không phải chịu thiệt thòi?
- Cái đó đâu phụ thuộc vào tôi?
Đăng trừng mắt, tức giận. Nhưng anh không thể đánh phụ nữ. Trang giương má về phía anh, trông đầy khiêu khích.
Trang bất ngờ đưa tay ra, kéo Đăng đứng nép sát vào tường, còn cô thì ép sát lên người anh. Đăng ngại ngùng muốn đẩy cô ra, không hiểu nổi cô muốn gì.
- Suỵt. Thịnh đang đi đâu đó. Anh ta đi về phía này. Mau làm gì đó đi.
- Để làm gì? - Đăng nổi cáu.
Anh chưa kịp làm gì thì Trang đã kiễng chân lên hôn anh, cô vòng một tay lên che mặt cả hai người. Trông họ như một đôi tình nhân lén lút hẹn hò sau lưng người khác vậy.
Xe của Thịnh phóng vụt qua.
Đăng đẩy Trang ra. Môi anh đã dính đầy son đỏ chót. Đăng nhăn mặt, chùi sạch vết son trên môi mình.
- Đừng có tỏ ra khinh bỉ thế. Ai chả dùng đến son cơ chứ? Sao nào, tôi cứu anh hai lần rồi đấy nhé. Anh nợ tôi.
Đăng cảm thấy như mình đã bị dắt mũi. Anh không nói gì, ngầm đồng ý với điều kiện của Trang. Hiện tại việc quan trọng nhất là đưa được Hồng đi, phải để Hồng rời bỏ Thịnh. Với khả năng của Thịnh, nếu anh đưa Hồng đi, Thịnh chắc chắn sẽ tìm ra cô. Phải khiến cô nhớ lại mọi thứ, để cô và Thịnh vĩnh viễn không thể quay lại với nhau được nữa.
Đăng trừng mắt, tức giận. Nhưng anh không thể đánh phụ nữ. Trang giương má về phía anh, trông đầy khiêu khích.
***
Thịnh đã ra khỏi nhà. Hồng chờ mãi giây phút này. Cô phải tìm cách trốn khỏi đây và gặp được Đăng.
Bé Bin đã nói cho cô địa chỉ cửa hành bánh ngọt của Đăng. Cô nghĩ mình nên đến đó. Chỉ có điều, nếu không cẩn thận, cô sợ sẽ gặp phải Thịnh, và thế là kế hoạch của cô sẽ đi tong.
Nhưng nếu không liều thì sẽ chẳng làm được gì.
Bà Ngọc đang đi chợ. Chìa khóa bà cũng đã cầm đi. Hồng chẳng nghĩ ra được cách gì ngoài trèo cổng. Mặc dù có vẻ khó khăn và hơi thô tục, nhưng đó không phải là điều mà cô quan tâm đến.
Hồng chạy vội khỏi căn nhà đó. Không hiểu sao cô luôn có cảm giác rằng mình không nên ở lại. Luôn có một giọng nói nào đó thôi thúc cô, rằng cô phải rời đi ngay lập tức. Hồng cho rằng đó là ảo giác của não bộ sau chấn thương, nhưng điều đó cứ lặp đi lặp lại hằng ngày khiến cô không chịu nổi.
Những hình ảnh lặp lại thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô. Đăng với bộ dạng ướt nhẹp khi ở bể bơi của nhà hàng. Hình ảnh Thịnh mở mờ ảo ảo, hình ảnh một người đàn ông hiền lành, tử tế đã luôn giúp đỡ cô, mặc dù cô chẳng thể nhận diện được gương mặt anh ta. Và còn cả một cô gái lạ hoắc, với vẻ ngoài hiền lành, người luôn đuổi theo cô trong mỗi giấc mơ.
Đó là ai?
Hồng lắc đầu. Là ai, chỉ cần gặp Đăng không phải mọi chuyện sẽ rõ hay sao?
Hồng đứng trước khu tòa nhà cao cấp, nhìn thấy được cửa hàng trà bánh Daho. Cô cúi đầu, lấy ra tờ card mà bé Bin lén đưa cho mình, kiểm tra xem có đúng là cửa hàng mình cần tìm không. Khi cô định đi sang bên đó, thì một người nắm lấy tay cô, kéo giật đi, lôi cô vào trong tòa nhà công ty.
Hồng hơi hoảng. Người này là ai? Sao lại muốn đưa cô đi khỏi đây?
Trang quay lại, đưa tay lên miệng khẽ suỵt với cô. Cô ta nháy mắt, chỉ về hướng nhà trẻ. Cả hai thấy xe của Thịnh đang đỗ ở đó. Hồng thở phào khi đã lánh đi kịp thời.
- Cô là ai vậy? - Hồng hỏi, trong khi Trang đang dẫn cô vào tháng máy.
- Chúng ta từng là đồng nghiệp đó. Tôi nghe nói cô đã mất trí nhớ phải không? Có người nói muốn gặp cô.
Trang khẽ nói với cô. Cô ta bấm thang máy lên sân thượng. Cửa thang máy đóng lại, Hồng bỗng nhiên dấy lên một nỗi sợ. Thang mà đóng lại, thì nơi đây sẽ giống như một cái hộp kín mít. Hồng sợ hãi, cô nhắm chặt mắt lại.
- Này cô! Sao trông cô tái thế?
Hồng run run hé mắt ra. Cô sợ đến mức túm lấy áo Trang.
- Chỉ là, tôi có hơi sợ. Cô đưa tôi đi đâu vậy?
- Vì có người muốn gặp cô mà. Cô có nhớ anh ấy không? Đăng ấy. Anh ấy là người tình của cô.
Hồng như thể bị một tiếng sét đánh ngang tai. Người tình ư? Đúng là như vậy sao? Cô chính là người đã giữ cho mình một mối tình ngoài luồng, phản bội lại Thịnh sao? Hồng không muốn tin vào điều này, kể cả khi tự mình nghi ngờ chính mình, và được nghe Trang xác nhận.
- Tôi ư? Ngoại tình với Đăng ư?
Trang gật đầu. Hồng không hiểu sao cô ta lại biết chuyện này. Rốt cuộc cô ta có liên quan gì đến mình vậy cơ chứ?
Cửa thang máy mở ra. Trang bước ra ngoài, quay lại vẫy tay với cô.
- Anh ấy đang đợi cô trên sân thượng đó. Cô tìm anh ấy nhé. Tôi có việc rồi.
Hồng chưa kịp phản ứng gì thì cửa thang máy đã đóng lại.
- Kìa, khoan đã!
Hồng nhào đến, nhưng chỉ đập người được vào cửa. Cô sợ hãi, bấm các nút trên thang máy thì phát hiện ra không bấm được. Thang máy cứ thế đi thẳng lên sân thượng. Không gian chật hẹp khiến cô hoảng hốt. Cô ngồi thụp xuống và thở khò khè như thế một con mèo hen.
Một vài đoạn ký ức nhập nhằng khiến cô phát sợ. Khi thang máy rung lên, cô có cảm giác như điều này đã từng xảy ra ở đâu đó. Dường như trong quá khứ, cũng đã có người nhốt cô vào thang máy như vậy.
Hồng hoảng loạn đập cửa. Cô không thể kêu lên được, hơi thở khó khăn khiến cô ngã khụy và dựa lưng vào tường.
Cho đến khi thang máy lên đến sân thượng, cửa mở ra và ánh sáng lọt vào. Đăng nhìn thấy Hồng đang nằm còng queo dưới sàn.
Anh hoảng hốt chạy đến.
- Em sao vậy?
Hồng không nói được gì, cả người run lẩy bẩy. Đăng bế cô ra chiếc ghế ở gần đó. Chờ một lúc, cho đến khi tâm tình cô bình ổn lại. Đăng đưa cho cô một chai nước. Hồng cầm lấy chai nước, nhìn anh với ánh mắt hoài nghi. Bàn tay cô lạnh ngắt.
Đăng ôm lấy tay cô, thổi phù vào đó mà mát xa tay cho nó nóng lên.
Đăng đưa cho cô một chai nước. Hồng cầm lấy chai nước, nhìn anh với ánh mắt hoài nghi. Bàn tay cô lạnh ngắt.
Hồng rụt tay về. Cô nhìn Đăng, nhíu mày, ánh nhìn như muốn xoáy sâu vào tâm hồn anh.
- Chúng ta là gì của nhau? Anh là gì của tôi?
Đăng cũng nhìn lại cô. Anh không biết nên trả lời thế nào.
- Chúng ta là người tình.
Hồng thất vọng. Chai nước trong tay cô rơi xuống, nước văng ra sàn tung tóe. Chiếc áo cô đang mặc cũng sướt sũng.
***
Thịnh đưa bé Bin về nhà thì đã thấy bà Ngọc đứng trước cổng với vẻ mặt lo lắng.
- Sao vậy? Có chuyện gì sao?
Bà Ngọc cúi đầu, lí nhí nói với anh.
- Cô Hồng lại bỏ đi rồi.
Thịnh sững người. Chuyện năm năm trước lại xảy ra một lần nữa. Anh nổi điên, khôn giữ nổi bình tĩnh mà quát tháo.
- Cái gì? Tôi bảo bà trông nom cô ấy cho cẩn thận cơ mà!
Bé Bin nghe thấy tiếng quát của Thịnh thì sợ rúm cả người lại, nhưng nó vẫn bắt được trọng tâm câu chuyện. Mẹ nó đã bỏ đi.
- Bố ơi! Mẹ bỏ Bin đi rồi à?
Mặt nó mếu máo. Thịnh nhận ra đứa nhỏ còn đang ở cạnh, anh không thể làm ầm lên được. Anh xoa đầu nó.
- Chắc mẹ con đi lạc thôi. Mẹ đang bị ốm mà, con nhớ không. Bố sẽ đi tìm mẹ, con ở nhà với bà nhé.
Thịnh giao bé Bin cho bà Ngọc, rồi vội vàng rời đi. Anh không thể nghĩ ra được là Hồng đã đi đâu, nhưng rất có khả năng là Đăng đã đưa cô đi khỏi anh. Anh ta luôn muốn như vậy. Thịnh lái xe đến thẳng của hàng bánh của Đăng.
Anh nhìn thấy Hồng đang đi cùng Đăng. Trên người cô khoác chiếc áo của anh ta. Thịnh nóng máu, anh siết chặt bàn tay lại, đỗ xe ngay bên vệ đường và lao xuống khu tòa nhà cao cấp.
- Đứng lại! - Thịnh gào lên.
Cả Đăng và Hồng quay ra nhìn anh. Trông cả hai cứ như là bị bắt gian tại trận vậy.
Theo eva.vn
Chồng hờ! (Phần 6) Hồng mở mắt khi hết sạch dưỡng khí. Cô định ngoi lên để hít lấy một hơi sâu nữa, và tiếp tục trong cái công cuộc đào bới trí nhớ của mình. Nhưng cô không còn đủ sức để ngoi lên nữa. Cả người chìm dần xuống đáy bể. Mắt cô một lần nữa mờ đi. Một chút hình ảnh trong quá khứ...