Chồng gọi vợ là “cave”
Khi bị ngứa ở vùng kín, anh đổ lỗi cho tôi đi chơi với trai về lây bệnh sang cho anh
Tôi năm nay 28 tuổi, đã lập gia đình và có một bé gái rất đáng yêu. Vợ chồng tôi cũng trải qua một thời gian tìm hiểu nhau khá dài, từ khi hai đứa còn là đồng nghiệp của nhau, cho tới thời gian hẹn hò khoảng hơn một năm thì thành chồng thành vợ.
Những tưởng cuộc sống vợ chồng cứ thế bình lặng trôi đi, nào ai ngờ được hạnh phúc của gia đình tôi lại đang trên bờ vực thẳm. Hằng ngày chồng tôi đi làm từ sáng sớm đến 10 giờ tối mới về nhưng khi về đến nhà cũng chẳng thèm nói với mẹ con tôi một câu (anh ấy cố tình thực hiện chiến tranh lạnh trong gia đình). Khi tôi chủ động nói chuyện thì anh vẫn giả vờ như không nghe thấy và im lặng lên nhà tắm rửa, thay đồ đi ngủ, đôi khi anh có đáp lại nhưng chỉ nói những lời nặng nề, gay gắt.
Tôi tìm đủ các phương án để khắc phục tình trạng đó trong gia đình nhưng dường như tôi đã thực sự bất lực. Vì mọi sự cố gắng đều ở phía tôi, còn anh ấy vẫn tỏ thái độ thờ ơ, lạnh nhạt như người dưng nước lã.
Tôi cảm thấy rất đau khổ và hụt hẫng khi anh nói thẳng với tôi rằng: “Cưới nhau được hai năm nhưng chưa ngày nào tôi thấy hạnh phúc cả”. Rồi anh đi xem bói về, chỉ tay thẳng vào mặt tôi nói rằng: “Tao nói cho mày biết, tao sẽ có đến 2 đến 3 vợ, còn mày cũng phải trải qua 2 đời chồng”. Tôi đã rất ngỡ ngàng trước câu nói đó của anh và bảo rằng: “Đấy chỉ là những lời nhảm nhí, anh tin làm gì chứ? Anh nghĩ như vậy thì chỉ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng mình thôi”… nhưng chồng tôi vẫn cương quyết: “Thầy này nói gì là chuẩn câu đó”.
Tôi càng bất ngờ hơn khi chính chồng đã khuyên tôi “nên tìm cho mình những người bạn mới để tâm sự”. Tôi không hiểu tại sao chồng mình lại có suy nghĩ như vậy nữa? Tuy là vợ chồng nhưng chưa một ngày nào anh ấy quan tâm, lo lắng cho mẹ con tôi. Con tôi đau ốm cũng một mình tôi chăm sóc, còn chồng thì cứ biệt tăm biệt tích, chẳng bao giờ hỏi han con mình một câu, hay động viên, mua cho con một món quà nho nhỏ.
Có những lúc tôi chán nản nên tâm sự với mẹ chồng về chuyện gia đình thì mẹ chồng gạt phăng: “Tính nó như thế đó, chứ nó chẳng nghĩ gì đâu”. Thấy mẹ chồng không quan tâm nên tôi cũng ngại không dám chia sẻ gì thêm.
Cuộc sống gia đình tôi càng ngày càng giống địa ngục, vợ thì lầm lũi cả ngày, rồi dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc con cái, còn chồng thì ra khỏi nhà từ sáng sớm, đến tận khuya mới trở về nhà. Vừa về đến nhà thì anh đã vội vã đi ngủ, chẳng cần biết mẹ con tôi sống chết ra sao… Càng nghĩ đến chuyện gia đình, đầu óc tôi càng muốn nổ tung ra. Chưa bao giờ tôi thấy chồng chủ động chia sẻ với mình một chuyện gì, kể cả công việc lẫn quan hệ vợ chồng. Tôi có mở miệng hỏi han thì anh ấy lại lảng đi chỗ khác.
Khi mới lấy nhau, anh ấy luôn nghi ngờ tôi “đi với trai” (vì trước khi yêu anh, tôi cũng đã yêu một người và dâng hiến tất cả cho tình cũ. Người ấy cũng làm ở công ty với tôi nhưng do vì hoàn cảnh nên anh ta đã bỏ rơi tôi để về quê lập nghiệp). Dù biết đó là chuyện quá khứ nhưng chồng tôi vẫn để bụng và hễ tôi có đi đâu với bạn bè một chút là anh ấy lại nghi ngờ tôi lăng nhăng, ngoại tình.
Tôi biết mình có lỗi với chồng nên từ sau ngày cưới, tôi đã dồn hết tình cảm của mình để chăm sóc chồng con, vun vén cho hạnh phúc gia đình. Từ khi làm vợ anh, trong đầu tôi chưa bao giờ nghĩ đến một người đàn ông nào khác ngoài chồng mình nhưng dường như tất cả những gì tôi dành cho anh vẫn chưa thể tạo dựng được niềm tin nơi anh. Khi tôi đi đâu, mua gì anh cũng phải gọi điện thoại mấy lần để tra khảo xem đang ở đâu và đi với ai.
Video đang HOT
Có những hôm, tôi về nhà muộn khoảng 5 phút do sếp cho họp đột xuất nhưng anh ấy vẫn lấy cố tình gây sự với tôi. Anh ấy không nghe tôi giải thích một lời mà đã tìm mọi lý do để mắng nhiếc tôi “lăng nhăng, vớ vẩn”. Không những thế, suốt ngày anh ta kiểm tra điện thoại của tôi xem có số lạ nào nhắn tin không? Nếu có thì anh ta tra khảo số của ai. Khi tôi bảo của bạn, anh ấy vẫn không tin và gọi lại cho bằng được để kiểm chứng.
Khi chồng không còn yêu thương thì việc níu kéo anh liệu có còn ý nghĩa? (Ảnh minh họa)
Khi thấy danh bạ điện thoại của tôi chỉ có số chồng, chị em gái, bố mẹ thì anh ấy lại bảo: “Mày xóa hết số lạ đi rồi hả?” và tôi có giải thích thế nào thì anh ấy vẫn không tin tôi.
Có một lần, khi cả hai vợ chồng đều đã đi ngủ thì có một số máy lạ gọi đến máy tôi. Lúc tôi nghe máy thì đầu dây bên kia không nói gì mà vội vàng tắt máy. Tôi cất điện thoại định ngủ tiếp thì anh ta lại kéo tôi dậy để tra khảo xem số đó là ai? Sao gọi xong lại tắt máy? Tôi bảo: “Em không biết. Chắc là họ gọi nhầm số nên đã tắt máy” nhưng anh ấy vẫn không tin và còn lấy điện thoại của mình để gọi lại số máy đó.
Vừa gọi, anh ấy còn trừng mắt quát tôi: “Đó là thằng người yêu cũ của cô gọi, chứ còn ai nữa?”. Tôi hỏi, “Thế họ đã nói gì với anh mà anh lại bảo vậy?” thì anh ta giận dữ bỏ đi chỗ khác.
Từ ngày làm vợ anh, tôi không còn bạn bè, không còn bất cứ mối quan hệ nào với những người quen cũ, chỉ biết mỗi công việc và gia đình. Tôi chỉ có anh và con là hai người quan trọng nhất, vậy mà tại sao anh vẫn không chịu hiểu và thông cảm cho tôi mà còn nghi ngờ tôi lăng nhăng, ngoại tình bên ngoài?
Có lần, tôi bị ngứa ở vùng kín nên muốn kiêng cữ chuyện vợ chồng để khỏi lây cho anh thì anh lại chửi bới: “Chắc đi chơi với trai chán rồi nên không cần chồng nữa chứ gì?”. Thấy anh ấy nói vậy, tôi lại căn răng chịu đựng để chồng “yêu”, đến khi anh ấy bị ngứa thì lại mắng chửi tôi: “Mày là đồ cave. Mày đi ngủ với trai về lây bệnh cho tao”. Rồi anh ta tiếp tục mắng mỏ: “Thật nhục nhã khi lấy một con cave về làm vợ. Số phận tôi sao nghiệt ngã quá!”.
Tôi đau khổ, nhục nhã vô cùng khi bị chồng khinh bỉ, mắng mỏ như vậy. Nhưng dù tôi có giải thích thế nào thì anh ta cũng không chịu nghe mà còn chửi mắng tôi thậm tệ. Khi không chịu đựng được nữa, tôi đã nhờ đến sự can thiệp của bố mẹ chồng.
Trước mặt bố mẹ anh, tôi đã nói hết những gì mà tôi đã phải chịu đựng anh trong suốt thời gian qua. Tôi cũng hỏi ý kiến của anh là bây giờ muốn xử lý mọi chuyện như thế nào thì anh ta chẳng nói gì, chỉ ngồi im một chỗ như tượng vậy. Tôi cũng đề cập đến chuyện ly hôn để giải thoát cho cả hai nhưng bố mẹ chồng tôi không cho phép.
Tôi đã xin phép bố mẹ chồng cho tôi về nhà mẹ đẻ một thời gian để nghỉ ngơi, cũng như để chồng tĩnh tâm suy nghĩ lại mọi việc. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và thật lòng tôi biết mình rất yêu chồng, tôi không thể xa rời được anh ấy. Tôi nghĩ chuyện vợ chồng đi đến ngày hôm nay một phần cũng là do tôi không giữ được sự trong trắng cho đến khi lấy anh nên anh mới có phản ứng và ghen tuông như vậy.
Trước đây, khi chúng tôi chưa cưới nhau, một số bạn bè anh đã nói với anh rằng: “Mày giống như con trâu, nhau lại cỏ của người khác” hay “Có đứa được ăn ốc, còn mày phải đi đổ vỏ”. Khi biết anh phải chịu đựng những lời dè bỉu từ bạn bè, tôi rất thương anh và hận bản thân mình. Tôi cũng nói với anh rằng: “Nếu như anh không vượt qua được những điều tiếng đó và không thể tha thứ cho em thì chúng mình chia tay sẽ tốt hơn”. Nhưng anh ấy không chấp nhận và vẫn một mực muốn cưới tôi làm vợ.
Sau một tuần ở nhà mẹ đẻ suy nghĩ về mọi chuyện, tôi cảm thấy thương đứa con nhỏ dại khi chưa hiểu được mọi chuyện đã phải chịu cảnh xa bố hoặc xa mẹ. Hơn nữa, bố mẹ hai gia đình cũng khuyên nhủ hết lời nên tôi đã cho qua mọi chuyện và tha thứ cho anh.
Những tưởng anh sẽ thay đổi… nhưng tôi nào đâu ngờ được, giờ đây tôi lại phải hứng chịu một nỗi đau khác khiến tôi suy sụp hoàn toàn.
Anh không thèm nghi ngờ tôi nữa mà quay ra quan hệ với người con gái khác. Anh ấy công khai nhắn tin hẹn hò với người con gái đó, rồi còn hứa hẹn: “Khi nào anh học xong, anh sẽ bỏ cô ta để cưới em làm vợ” (hiện tại, chồng tôi đang học thêm một bằng kỹ sư nữa).
Những dòng tin nhắn sướt mướt đó như hàng ngàn nhát dao cứa vào trái tim tôi, khiến tôi cảm thấy đau đớn, tủi nhục vô cùng. Trước đây anh ấy cũng đã từng phản bội tôi nhưng tôi đã chủ động tìm cách khuyên nhủ hai người nên chấm dứt mối quan hệ để vun vén cho gia đình và họ cũng đã đồng ý. Nhưng lần này, dù tôi tìm mọi cách để khuyên nhủ và kéo chồng về bên mình thì anh ta vẫn tỏ vẻ coi thường, khinh bỉ tôi. Anh còn nói rằng: “Sau khi học xong, tôi sẽ đi làm xa. Khi đó cô sẽ được sung sướng, tự do. Vì thế nên cứ hãy tôn trọng khoảng trời riêng của tôi đi”.
Bạn trẻ cuộc sống à! Tôi phải làm sao đây? Tôi đang nhìn thấy cuộc hôn nhân của mình đang trên bờ đổ vỡ. Tôi không biết phải làm sao để bảo anh ấy quay về với gia đình nữa?
Liệu tôi có nên gặp người con gái kia để khuyên nhủ họ rời xa chồng mình không? Và nếu cô ấy yêu chồng tôi, vẫn một mực chờ anh ấy bỏ vợ để hai người lấy nhau thì tôi biết làm sao đây? Tôi đã cố gắng gìn giữ hạnh phúc gia đình, tìm mọi cách để chồng quay về với vợ con… nhưng khi anh ấy đã chán vợ, không còn sợi dây tình cảm với con thì liệu việc níu kéo chồng quay về có còn ý nghĩa nữa không?
Xin các bạn độc giả hãy cho tôi những lời khuyên sáng suốt nhất để giúp tôi vượt qua nỗi đau này!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Mẹ chỉ muốn em lấy chồng gần nhà
Mẹ nghe nhà anh ở tận miền Trung đã gạt đi ngay lập tức. Mẹ muốn em tìm hiểu những người ở gần nhà, tử tế.
Em quen anh được hơn 3 năm khi lên Sài Gòn học và anh vào Sài Gòn làm. Quê em ở tận cùng của miền Nam đất nước, còn anh ở miền Trung xa xôi. Trong thời gian quen nhau chúng em xác định rõ tình cảm, sẽ tiến tới hôn nhân, cả hai đều đặt niềm tin vào đối phương. Hai đứa hiểu và chia sẻ với nhau mọi thứ, dù đôi lúc có xảy ra mâu thuẫn nhưng vẫn biết không thể sống thiếu nhau. Em trao cho anh tất cả vì nghĩ anh sẽ là người sống với em đến hết cuộc đời này.
Chưa bao giờ anh để em lo lắng hay bất an vì mọi thứ đều dành cho em, dù có bao nhiêu cô gái hơn em về tiền tài, nhan sắc anh cũng không màng tới vì khi yêu, anh chỉ muốn dành hết tình cảm cho một người. Em đã tốt nghiệp và đang học thêm Anh văn, chưa có công việc ổn định ở Sài Gòn. Tháng trước về nhà đột nhiên mẹ muốn em bắt đầu tìm hiểu ai đó vì đã học xong, con gái để lâu mất duyên mất sắc.
Em không nói với gia đình chuyện quen anh vì bố mẹ khi cho em lên Sài Gòn học không muốn em quen ai để tập trung vào việc học, em quen ai bố mẹ sẽ bắt về quê ngay. Bố mẹ rất khắt khe cũng vì sợ em hư hỏng, 22 tuổi đầu có bạn tới nhà chở đi chơi cũng phải xin, đồng ý mới được đi. Nhưng tình yêu mà, đâu phải ai cũng có may mắn gặp được người mình yêu và yêu mình nên em đã lén lút quen anh sau lưng ba mẹ. Em biết mình có lỗi, dù sao cũng đâu phải em ăn chơi hư hỏng, em và anh quen nhau một cách nghiêm túc và thật lòng.
Mẹ muốn em quen ai phải dẫn về cho xem mặt, tính cách thế nào mới được quen. Em dự định cuối tháng sẽ dẫn anh về. Anh hiền lành, tử tế, có công việc ổn định, đồng ý theo đạo của em, chịu về quê em nếu em muốn lập nghiệp ở quê nhà. Chỉ có điều em lo nhà anh ở xa và gia đình không khá giả, anh còn phải phụng dưỡng bố mẹ, em biết lấy anh sẽ phải gánh gồng nhưng nghĩ mình có thể làm được vì có anh.
Em gọi điện có ý với mẹ để báo ngày dẫn anh về thăm nhà, mẹ nghe nhà anh ở tận miền Trung đã gạt đi ngay lập tức. Dù anh có được như thế nào mẹ cũng không quan tâm. Mẹ nói không muốn em khổ, gia đình người ta ở xa mình biết thế nào mà dám gả con. Gả con đi là mất con luôn, mẹ không muốn. Còn biết bao nhiêu người ở gần nhà tử tế muốn quen em, mẹ không thể nhìn em chịu khổ được. Mặc dù em đã phân bua rằng anh sẽ về quê cùng nếu em muốn, mẹ nhất định không đồng ý. Em biết mẹ thương em, từng lời mẹ nói ra nghe rất nhẹ nhàng và lại có sức thuyết phục.
Điều em thấy khó khăn ở đây là không biết làm cách nào để thuyết phục được mẹ, mẹ nghĩ em chỉ mới biết chứ chưa yêu anh. Mẹ lo cho em tất cả mọi thứ và hy vọng về em rất nhiều. Nếu bây giờ em cứ cố chống đối, chắc mẹ sẽ rất đau khổ vì em. Anh chị của em rất nghe lời mẹ, bây giờ gia đình hạnh phúc, kinh tế ổn định vì được mẹ dẫn dắt, lo toan. Mẹ không phải người độc đoán nhưng em chẳng có lý lẽ gì để chối được với mẹ. Bây giờ thực sự em không biết phải làm thế nào? Mong anh chị cho em lời khuyên! Xin cảm ơn anh chị đã lắng nghe tâm sự của em.
Theo VNE
Đàn ông tiếp cận tôi chỉ vì sex Người chưa vợ cũng như có vợ, lớn tuổi hay kém tuổi chỉ chăm chăm vào "sex" khi làm bạn với tôi. Tôi sinh ra và sống ở Hà Nội, ăn chay trường từ nhỏ do sợ thịt cá. Học xong lớp 12, tôi học tiếp trung cấp và chơi thân với một cô bạn cùng lớp rất xinh tên Hoa. Vì bạn...