Chồng gọi nữ đồng nghiệp là ‘em iu’
Anh thường rủ cô ấy xin nghỉ phép để đi công tác chung, họ nói chuyện với nhau rất ngọt ngào, anh rất quan tâm và chăm sóc cô ấy. Những lần đi công tác anh vẫn tìm cách nhắn tin và điện thoại cho cô ấy.
ảnh minh họa
Tôi lập gia đình 8 năm, có hai con. Vợ chồng tôi đều làm cho công ty nước ngoài, thu nhập khá ổn. Chúng tôi có chung nhiều sở thích, anh rất chịu khó phụ tôi việc nhà, tuy đôi lúc do bất đồng quan điểm xảy ra tranh cãi, nhưng nói chung gia đình tạm gọi là hạnh phúc. Anh thường xuyên đi công tác xa nhà, nhưng chưa có biểu hiện gì làm cho tôi phải nghi ngờ, chỉ đến khi tôi vô tình đọc được nhật ký chat của anh với cô bạn đồng nghiệp. Anh và cô ấy gọi nhau là anh/em iu, anh thường xuyên rủ cô ấy đi ăn trưa, đi cà phê, xem phim và mua quà tặng cô ấy vào các dịp sinh nhật hoặc anh đi công tác nước ngoài về. Anh luôn nói nhớ cô ấy, mặc dù hai người làm việc chỉ cách nhau có một tầng lầu.
Tôi đã rất tin tưởng chồng, nhưng bây giờ tôi rất sốc và lòng tin của tôi đối với anh hoàn toàn sụp đổ. Việc xảy ra hơn một tuần, tôi vẫn chưa nói cho anh biết là tôi đã đọc được đoạn chat của hai người, nhưng hình như anh cảm nhận được và đã xóa toàn bộ nhật ký. Bây giờ tôi không biết phải làm gì, tâm trạng rối bời, thường xuyên mất ngủ, bệnh cũng trở nặng hơn, tôi phải làm gì đây?
Trả lời
Chào chị,
Trước khi chúng ta trao đổi với nhau, tôi sẽ đưa ra một câu hỏi để chị trả lời, được không?
Chị có hiểu tại sao một đường tàu không bao giờ chạy suốt mà cần rất nhiều barie chắn ngang? Cuộc sống của mỗi một gia đình cũng thế, đôi lúc cũng có những giai đoạn kém an toàn, cần sự chú ý tập trung và thậm chí là phải có barie chắn để đảm bảo hạnh phúc không bị ảnh hưởng.
Video đang HOT
Dù rằng trước đây con tàu gia đình của chị đang vận hành rất tốt, nhưng khi gặp phải một “tai nạn” giữa chừng nào đó mà không có barie chắn, ngay lập tức tạo ra cú sốc khiến chị bất ngờ và không kịp phản ứng. Chồng chị đã nhắn tin, hẹn hò và dành nhiều tình cảm cho cô bạn đồng nghiệp, đó là những bằng chứng không thể chối cãi về những điều anh ấy làm. Bình thường, nếu chỉ có quan hệ ở mức đồng nghiệp thì anh ấy sẽ ít khi có những lời hỏi han ân cần yêu thương, hoặc thậm chí nếu chị biết anh ấy cũng không vội vàng xóa đi những tin nhắn như một bằng chứng chứng minh anh ấy không chung thủy.
Như chị nói, chị đã im lặng để chờ phản ứng từ phía anh ấy. Và anh ấy cũng vậy, sau tất cả động thái vội vàng làm dịu đi những nghi ngờ của chị thì hiện giờ anh ấy vẫn chưa có thêm bất cứ một hành động nào. Nếu hai người cứ chờ nhau như thế này, tôi e là sẽ khó có câu trả lời nếu như chị không dứt bỏ được nỗi ám ảnh, bởi chính chồng chị cũng sẽ không biết được chắc chắn là vợ mình đã biết về mối quan hệ của mình hay chưa.
Một vấn đề rất khó khăn là chồng chị và cô bạn đồng nghiệp kia đang làm việc rất gần nhau, chính vì vậy nên việc thường xuyên tiếp xúc, gặp gỡ chia sẻ cũng dễ nảy sinh tình cảm. Tuy nhiên, chị cũng cần bình tĩnh, phản ứng một cách nóng vội hay tiêu cực thông thường sẽ làm cho mọi việc trở nên rối hơn và không có hồi kết.
Đầu tiên, chị cần chuẩn bị để nói chuyện với chồng, một cuộc nói chuyện sẵn sàng và nghiêm túc. Việc cả hai cùng dốc lòng và lắng nghe người kia nói có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Có thể bản thân sẽ có lúc giận giữ nhưng chị hãy nhắc nhở mình giữ bình tĩnh để cuộc trò chuyện trở nên sáng suốt và lắng nghe vấn đề được trung thực nhất. Ngoài ra, chị cũng nên lường trước một số các phản ứng của anh ấy để có cách chia sẻ phù hợp.
Ngoài ra, chị xem xét cách thức ứng xử của anh ấy từ trước đến nay với chị và gia đình. Như trong thư chị chia sẻ thì anh ấy cũng là người đàn ông có trách nhiệm. Có thể trong thời điểm nào đó anh ấy đã ngã lòng. Tuy nhiên để có được cuộc trao đổi thẳng thắn thì chị phải có những bằng chứng rõ ràng cho thấy anh ấy đã có những tình cảm như thế nào, hai người đã có mức độ thân mật đến đâu và hiện giờ anh ấy sẽ định làm gì với vấn đề của mình.
Chị cũng cần chú ý, trong cách nói chuyện cố gắng tránh xảy ra xung đột giữa hai người, hạn chế việc đưa ra tối hậu thư bắt anh ấy phải có sự lựa chọn hoặc những lời nói mang tính thách thức, bởi như vậy sẽ chỉ làm cuộc nói chuyện giữa hai người trở nên căng thẳng hơn mà thôi.
Chị có thể tìm thêm một ai đó để làm “đồng minh” với mình, chẳng hạn như một người bạn mà anh ấy tin tưởng, hay ai đó tin cậy trong gia đình để giúp chị có thêm con đường tháo gỡ vấn đề.
Để con tàu gia đình vận hành được tốt, cần phải có sự phối hợp ăn ý giữa người lái tàu và người gác ghi, nếu cần thì phải có tiếng còi báo hiệu thông báo cho cả hai bên để đảm bảo an toàn. Tôi tin rằng với sự thông minh khéo léo của chị, chị sẽ biết cách làm thế nào để tháo gỡ vấn đề một cách nhẹ nhàng nhất.
Theo VNE
"Đừng có nghe lời ngon ngọt của nó..."
Tôi biết chắc là mẹ nói đúng, nhưng khi cơn đau qua đi, vết bầm trên mắt đã tan thì tôi lại nhớ đến Bảo.
Đến lần thứ ba Bảo đánh tôi thì mẹ mới biết. Bà nói: "Mới quen nhau mà nó đánh như vậy, mai mốt lấy về chắc nó giết con". Tôi rất giận anh hai đã nói cho mẹ biết nhưng vẫn cố bênh vực Bảo: "Tại con nói xóc nên ảnh giận chớ đâu phải tự nhiên mà ảnh đánh con đâu mẹ? Con gái của mẹ đâu có vừa gì".
Mẹ kêu tôi đưa Bảo về nhà để mẹ nói chuyện. Nhưng từ sau hôm bị mẹ phát hiện đã đánh tôi, bảo không dám đến nhà nữa. Tôi năn nỉ cách gì, anh cũng lắc đầu: "Anh sợ mẹ chửi lắm". Tôi bảo nếu sợ như vậy, không lẽ cả đời anh không gặp ba mẹ tôi sao? Vậy thì chuyện cưới xin của chúng tôi sẽ thế nào? "Chừng nào tới đó rồi tính"- Bảo dứt khoát.
Một bữa, tôi vô tình nói cho Bảo biết tôi phải đưa ba mẹ ra phòng công chứng để làm giấy tờ nhà, nghe vậy Bảo hỏi dồn: "Ba mẹ làm di chúc cho tài sản hả? Cho ai vậy?". Tôi gật đầu: "Cho anh hai". "Sao không cho em? Em cũng là con mà?". Tôi bảo đó là tài sản của ba mẹ, ông bà muốn cho ai là quyền của họ, tôi không can thiệp. Thật ra hôm đó ba mẹ ra công chứng là để ủy quyền cho anh hai quản lý cơ sở sản xuất dầu dừa của gia đình vì ba đã yếu.
Không ngờ mấy hôm sau, Bảo chủ động bảo tôi: "Hay là... em đưa anh về thăm ba mẹ? Nói gì thì nói, mình cũng là con cái, không lẽ lại giận cha mẹ?". Tôi nghe vậy thì mừng húm. Vậy là tôi đưa anh về. Ba mẹ tôi không tỏ vẻ gì. Chỉ đến khi ăn cơm xong, ngồi uống nước nói chuyện, mẹ tôi mới hỏi: "Cháu có định đưa gia đình vô bàn chuyện của hai đứa chưa?". Bảo ấp úng: "Dạ... cũng chưa ạ. Công ăn việc làm của con chưa ổn định nên con muốn chờ thêm một thời gian nữa".
Mẹ tôi nhìn thẳng mặt Bảo: "Có tính thì tính bây giờ, sớm sủa gì nữa đâu mà lần lựa. Năm nay con Phương 26 tuổi rồi. Mà bác nói trước, con bác đẻ ra, nuôi tới lớn, cho ăn học đàng hoàng, bác chưa đánh nó một roi nào. Nếu mà cháu còn đánh nó nữa thì bác không có gả đâu". Bảo vò đầu bức tóc nói rằng tại tính mình nóng nảy, đi làm công trường với dân giang hồ tứ chiếng nên bị ảnh hưởng. "Con hứa sẽ cố gắng sửa đổi"- Bảo nói với ba mẹ tôi.
Ba tôi nãy giờ ngồi im, đến lúc đó mới lên tiếng: "Dù gì thì cháu cũng là người có ăn học. Kỹ sư đại học Bách khoa chớ không phải kẻ vô học, phải nói năng, hành xử cho đúng mực là người có văn hóa". "Dạ, con biết rồi"- Bảo cúi mặt.
Sau hôm đó, anh bảo tôi: "Ba mẹ em đúng là... Ông bà có ăn đời ở kiếp với em đâu mà hăm với dọa".Tôi bảo anh: "Lại chứng nào tật nấy rồi. Nhịn cha mẹ có lỗ lã gì mà không chịu làm? Anh đã hứa rồi đó. Còn đánh em thì mẹ không có gả đâu". "Không gả thì dẫn đại. Tới chừng đó coi ai lỗ?"- Bảo nhăn mặt.
Anh khóc lóc van xin tôi tha thứ và hứa không bao giờ tái phạm (Ảnh minh họa)
Được chừng 4 tháng, hôm đó Bảo đi làm công trình ở Cà Mau về, tôi phát hiện bao cao su trong quần áo của anh nên tra hỏi. Biết là không thể chối cãi, anh thú nhận: "Nhưng anh cũng biết làm sao cho an toàn. Đó cũng là thương em, giữ gìn cho em. Chớ thử hỏi một thằng đàn ông sức dài vai rộng như anh mà xa vợ cả tháng, làm sao mà chịu nổi".
Tôi tức giận nặng lời. Nói qua nói lại một hồi, Bảo lại giở thói côn đồ. Anh đánh tôi, sơ ý thế nào mà trúng ngay đuôi mắt bầm tím. Tôi giận bảo đã phản bội tôi để đi lại với những người phụ nữ khác, khi bị phát hiện lại còn đánh tôi: "Đã vậy thì từ nay đường ai nấy đi".
Tôi chạy về nhà, nằm khóc vùi. Lần này khi mẹ hỏi, tôi không cần giấu giếm. Tôi kể với mẹ tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện tôi và anh đã ăn ở với nhau như vợ chồng từ mấy năm qua. Nghe vậy, mẹ tôi lặng lẽ khóc. Lát sau bà mới nói: "Con bỏ nó đi. Thứ đàn ông như vậy, không đáng để lấy làm chồng đâu. Còn cái chuyện trai gái ăn nằm với nhau, không có người này thì có người khác, đừng vì những thứ ham muốn tầm thường đó mả hủy hoại cuộc đời mình".
Ngay lúc đó, tôi biết chắc là mẹ nói đúng, nhưng khi cơn đau qua đi, vết bầm trên mắt đã tan thì tôi lại nhớ đến Bảo. Tôi nhớ quãng thời gian 6 năm quen nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tôi gặp và yêu bảo ngay lần đầu tiên khi trường anh và trường tôi tổ chức giao lưu nhân ngày 9 tháng 1. Khi ấy, Bảo đã ôm đàn ghi-ta đệm cho bạn bè hát bài "Dậy mà đi" khiến tôi mê mẩn. Sau đó, tôi đã chủ động đi tìm anh... Trong mắt tôi Bảo là người đàn ông đích thực, lắm tài vặt, ăn nói có duyên. Sau này khi đã trao thân cho anh, tôi còn phát hiện nơi anh một người đàn ông cuồng nhiệt có thể làm đắm say tất cả những người phụ nữ nào đã lên giường với anh một lần.
Tôi nhớ tất cả những điều đó đúng lúc Bảo gọi điện thoại cho tôi. Anh khóc lóc van xin tôi tha thứ và hứa không bao giờ tái phạm. "Anh xin thề độc. Anh mà còn lăng nhăng bậy bạ, còn đánh em thì cho trời đánh anh đi". Tuy không thấy mặt nhưng chỉ nghe anh nói, tôi đã thấy xốn xang trong lòng. Anh đã thề độc như vậy thì có lẽ sẽ không dám vi phạm lời thề.
Bất giác tôi muốn chạy đến gặp anh, muốn tha thứ cho anh, muốn tiếp tục những tháng ngày hạnh phúc bên anh như chúng tôi đã từng có... Thế nhưng tôi chợt nhớ, hình như có lần anh đã nói như vậy khi tôi đòi chia tay sau một trận đòn nhừ tử. Tôi chợt nhớ lời mẹ: "Đừng có nghe lời ngon ngọt của nó. Cái tánh thằng đó như vậy là không bao giờ sửa đổi đâu con".
Thật lòng tôi đang ngổn ngang giữa thương và giận, giữa tiến và dừng... Những người ở ngoài sáng suốt, hãy nhìn vào và cho tôi biết, tôi phải làm sao khi chuông điện thoại của Bảo vẫn gióng giả từng giờ...
Theo VNE
Có nên hủy cưới sau 5 năm yêu? Liệu tôi có nên cưới anh vì tình cảm suốt 5 năm gây dựng? Hay hủy đám cưới để tránh tương lai bị bạo hành, đánh đập. Một tháng nữa thôi là đến ngày cưới, tôi cứ ngỡ hạnh phúc đã thực sự đến với mình. Thế nhưng, một cái kéo tóc, một cú đánh như trời giáng đã làm thay đổi mọi...