Chồng gây nợ dù không làm ra tiền
Tôi là công chức, sống ở tỉnh, thu nhập khoảng 7 triệu mỗi tháng, công tác được 11 năm rồi.
Chồng làm công nhân may, thu nhập 5 triệu một tháng, đi làm từ 6h30 sáng đến 19h40 mới về. Chúng tôi cưới được 7 năm, có một bé gái 6 tuổi, một bé trai 4 tuổi. Tôi luôn phấn đấu để có cuộc sống tốt hơn, lương thấp nên phải tìm thêm việc này việc kia để tăng thu nhập. Chồng tôi an phận, luôn bằng lòng với mức lương và mức sống đó dù chật vật. Tôi cũng tự nhủ do bản chất anh hiền lành, không năng động, không chịu làm việc vất vả, chỉ cần nhàn mà lương thấp cũng được. Cố mãi mà anh vẫn thế nên tôi chấp nhận.
Anh vô tâm, không rượu chè, không gái gú, không bạo lực, vũ phu. Tôi khá áp lực khi vừa đi làm vừa lo con cái, cơm nước, việc lớn việc nhỏ đều tự lo; chia sẻ thì chòng bảo không lo được, tôi tự xoay đi. Khu tôi ở có nhiều việc lương khá hơn thời gian lại ít hơn, mỗi tội vất vả hơn như công nhân cơ khí chẳng hạn. Tôi không muốn áp đặt nên khéo léo gợi ý mà chồng không ý kiến gì. Tôi tâm sự với bố mẹ chồng cũng bị gạt đi, bảo làm cơ khí vất vả, đen đủi anh không làm được, làm may thì mưa không đến mặt nắng không đến đầu, nhàn, có ít ăn ít (chồng tôi cao 170cm, nặng 65 kg). Tôi chán quá không nói gì nữa, đành chấp nhận.
Rồi “cây muốn lặng gió chẳng đừng” ở chỗ, chồng đã nợ vì lô đề 3 lần, lần nào cũng hứa sẽ không tái phạm, trung bình năm rưỡi lại gây ra một vụ. Tôi cũng cho cơ hội, chấp nhận trả món nợ vài trăm triệu, vậy mà mới đây lại biết anh trộm tiền của tôi đi đánh lô đề. Số tiền đó tôi phải đi vay để trả nợ nhưng người ta chưa cần nên còn để đó. Lần trước tôi đã nói là nếu có một lần nữa sẽ ly hôn. Thật ra trong lòng tôi tình cảm đã nguội lạnh từ lâu, cũng quyết ly hôn nhưng lần nào cũng vì các con, nghĩ chúng cần có đủ bố mẹ, nhất là con gái tôi nhạy cảm, bướng bỉnh, sợ con bị tổn thương thành ra cứ cố mãi.
Có chị thân thiết khuyên tôi nên ly thân vài năm, nếu anh sửa đổi thì cho quay về.
Tôi thấy chán rồi, thất vọng lắm, không còn sức mà khóc và bao dung nữa. Chồng tôi ngoài cờ bạc thì rất được lòng mọi người vì nhìn hiền lành. Tôi giấu chuyện anh bài bạc vì trước đây xác định chung sống và hy sinh vì con cái. Nên làm sao đây?
Anh thèm có người bạn đời bên cạnh
Chào em, em ổn không? Còn anh vẫn vậy. Mọi thứ trôi qua thật nhanh, phải không em?
Nhìn lại anh đã đi được 1/3 chặng đường rồi. Anh ý thức được thế nào là đủ và giờ là lúc cần tìm thứ đặc biệt nhất trong cuộc đời anh, đó là em, để cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ của riêng chúng ta.
Nhìn bạn bè, đồng nghiệp mà anh thấy thèm quá. Anh thèm có một người bạn đời để cùng chia sẻ, lắng nghe, bình tĩnh tìm hướng giải quyết những lúc khó khăn, cùng nhau đi những nơi, làm những việc mà cả hai cùng thích, ăn những món ăn mà cả hai cùng làm. Rồi còn mấy đứa nhóc của chúng mình nữa chứ. Thật tuyệt phải không em? Nghĩ đến đây thôi mà anh đã cảm thấy rạo rực rồi. Đó là một chặng đường dài cần sự chân thành và cố gắng của cả anh và em.
Quan điểm của anh về gia đình nội ngoại là luôn bình đẳng như nhau em nhé. Anh nói qua chút về bản thân: hiện anh bằng lòng với công việc là nhân viên, công ty cách nhà anh khoảng 8 km. Anh sống ở vùng nông thôn ở Hưng Yên nên yên bình lắm em. Hát thì không hay nên anh chọn chơi một số loại nhạc cụ để nguôi ngoai nỗi buồn khi không có em.
Có lẽ anh nên dừng tại đây và chờ em hồi âm. Cảm ơn em đã dành thời gian đọc và lắng nghe anh tâm sự. Chúc em có tất cả.
Vì muốn đổi đời nên tôi đã thay đổi ngoại hình, để rồi ngày phỏng vấn, trưởng phòng nhân sự đã hỏi một câu khiến tôi bật khóc tại chỗ Không chấp nhận mức lương thấp lè tè, tôi quyết định chỉnh sửa gương mặt để có tương lai tốt đẹp hơn nhưng rồi lời nói của anh trưởng phòng khiến tôi tỉnh ngộ. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã đi làm ở vài công ty nhưng chỗ nào cũng chỉ vài tháng là tôi nghỉ việc, bởi mức lương không...