Chồng ép quan hệ tới sảy thai
Vì ghen tuông, bất chấp tất cả, anh ép tôi quan hệ tới sảy thai.
Màu trắng trong căn phòng bệnh viện khiến tôi rùng mình sợ hãi. Những ám ảnh của cái đêm định mệnh ấy cứ bủa vây lấy tôi như thể muốn tôi chết chìm trong sự đau đớn. Đôi mắt tôi chỉ muốn nhắm nghiền lại vì không muốn đối diện với thực tại. Tôi xót xa đến cháy lòng khi mà hình hài bé bỏng của con tôi không được nhìn thấy anh mặt trời. Đau đớn hơn khi người cướp đi mạng sống của con tôi lại chính là cha nó, người chồng mà tôi đã từng yêu thương hơn mọi thứ.
Người ta nói tôi đẹp nhưng với tôi vẻ đẹp ấy là một sự nghiệt ngã mà tôi phải hứng chịu. Ngày yêu, tôi đã biết tính anh hay ghen nên cực kì hạn chế không giao du, tiếp xúc nhiều với nam giới. Dù chưa lấy anh nhưng tôi đi đâu cũng như người đeo lù lù tấm biển “Gái có chồng, cấm ai được động” vì sự hùng hổ, ghen tuông của anh.
Anh yêu tôi, điều ấy tôi biết. Và cũng chính bởi những kỉ niệm gắn bó từ thời đi học và sự chân thành trong tình cảm đã là điều níu chân tôi lại với cuộc đời anh dù cho anh cực đoan trong tình cảm. Hơn nữa, mọi người đều động viên tôi cho rằng người đàn ông nào cũng lo lắng khi có vợ đẹpi. Và vì thế tôi lấy anh mà không nghĩ quá nhiều về những điều sẽ tới từ tính ghen tuông bệnh hoạn đó.
Về làm vợ anh không lâu, anh bắt tôi nghỉ việc ở cơ quan vì sợ tôi “tằng tịu với thằng nào đó”. Anh mở một cửa hàng kinh doanh, buôn bán nhỏ ở nhà để tôi làm. Vì không muốn vợ chồng mới cưới đã lục đục tôi đành miễn cưỡng làm theo anh. Nhưng khi sự cả nể của tôi càng lớn thì sự lấn lướt của anh càng quá độ.
Vì ghen tuông, anh ép tôi quan hệ tới mức sảy thai (Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu phải đối diện với những đêm dài anh hành hạ tình dục với tôi chỉ vì ban chiều có một người khách nam đứng hỏi hơi lâu mà không mua hàng. Trong mắt anh, hành động đó là “có tình ý gì với nhau” nên mới như thế. Anh tra khảo tôi và dù tôi có nói thế nào anh cũng không tin. Tôi giận dỗi quay mặt vào tường, anh quả quyết cho rằng tôi vì trai mà lạnh nhạt với chồng. Vậy là anh bất chấp tôi như thế nào, bắt tôi phải làm “chuyện ấy.
Trong cơn tức tôi nên anh lồng lộn lên như con thú và làm tất cả những gì khiến anh có thể được thỏa mãn. Anh dày vò thể xác tôi và nếu như tôi có bất cứ một phản ứng gì thì với anh nó là sự “phải lòng trai mà thái độ với chồng”. Tôi khóc vì đau và tủi thân. Tôi quằn quại trong sự ê chề về thể xác. Xong việc, anh thậm chí không ngó ngàng gì tới tôi, để tôi nằm lõa lồ trên giường một mình như món đồ dùng xong vất bỏ.
Ngày hôm sau anh lại nịnh nọt, lại nói những lời xin lỗi và rồi sự yếu đuối của một người phụ nữ trong tôi lại bỏ qua. Những điều đó cứ lặp đi lặp lại như một vở tuồng vô vị. Bất cứ điều gì cũng có thể khiến anh biến tôi thành một món đồ chơi cho anh thỏa mãn dục vọng. Từ việc ban chiều đi đổ rác anh hàng xóm hỏi chuyện buôn bán thế nào, đến cậu bạn lớp trưởng lớp đại học thông báo cô giáo mất đi viếng hay bất kì một chuyện gì tôi dính tới đàn ông là đêm đó anh hành hạ tôi.
Video đang HOT
Giữa lúc tôi chán chường nhất thì tôi biết mình có thai. Đó là niềm vui khôn xiết với vợ chồng tôi. Khi nhìn thấy que thử thai báo hai vạch, anh đã ôm tôi khóc òa lên như một đứa trẻ con và nói: “Cảm ơn em nhiều nhé vợ yêu”. Tôi nghĩ rằng đứa con là bước ngoặt thay đổi cuộc sống của vợ chồng tôi. Vì nó sẽ là cầu nối để chồng tôi tin và yêu thương tôi hơn. Nhưng nào ngờ, nó chỉ là sự mở đầu cho một bi kịch nghiệt ngã phía sau.
Nỗi đau đớn quá lớn vì mất con… (Ảnh minh họa)
Tôi mang bầu. Ngoại hình của tôi trở nên sồ sề và xấu xí. Tôi cứ ngỡ điều đó sẽ mang lại cho tôi sự yên ổn để dưỡng thai. Bình thường, trong chuyện tình dục anh rất mạnh mẽ, ngay cả khi không tức tối anh ấy cũng vẫn luôn là người ham muốn rất nhiều chuyện đó. Từ khi tôi mang thai, anh ấy phải “nhịn” rất nhiều. Nhiều đêm thấy chồng bí bách tôi cũng thấy thương nhưng tôi biêt với sự mạnh bạo của anh ấy, chắc chắn sẽ khiến cái thai bị động và tôi phải dùng những lời nỉ non để khuyên giải anh ấy.
Nhưng rồi điều nghiệt ngã ấy xảy ra khi mà tôi vô tình gặp lại người anh kết nghĩa ngoài đường. Chúng tôi đứng lại và hỏi han nhau vài điều. Và chồng tôi đã nhìn thấy tất cả. Tối đó, anh hùng hổ như một kẻ điên loạn, anh chửi bới tôi là người đàn bà lăng loàn, mất nết, đã chửa vượt mặt còn đứng đong đưa trai. Tôi ức quá nói lại và bỏ về phòng. Một lúc sau, anh mở toang cửa bước vào với vẻ mặt hằm hằm: “Tôi nhịn thèm nhịn nhạt bấy lâu để giờ cô đứng mà đưa mắt đưa môi với thằng đó à. Đêm nay thì đừng có trách tôi không kiêng nể”.
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì anh ghì chặt lấy tôi bất chấp sự kháng cự yếu ớt từ phía tôi. Anh mạnh hơn bao giờ hết. Sức mạnh của một người đàn ông phải “kiêng yêu” khá lâu và sức mạnh của lòng ghen tuông mù quáng. Anh như người mất hết lí trí và chỉ còn là con thú nhục dục. Anh làm nó một cách đầy bản năng cho tới khi từ phía vùng kín của tôi chảy máu ròng ròng anh mới hốt hoảng dừng lại…
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Sự trống rỗng trong bụng đủ khiến tôi nhận biết được sự thật là đứa con đã không còn. Ngồi bên cạnh, anh nắm lấy tay tôi khóc lóc nhưng với tôi những giọt nước mắt đó thật đáng ghê tởm. Tôi chai sạn cảm xúc với người mà tôi gọi là chồng. Tôi tự nhủ với lòng mình, khi rời khỏi bệnh viện này, tôi sẽ để lại trong căn nhà của mình một tờ giấy: Đơn ly hôn!
Theo Eva
Tôi ly hôn để chồng không mất mặt
Trong thời gian một mình xoay sở chăm lo cho gia đình, tôi nợ nhiều tiền. Tôi chia tay nhưng còn rất yêu chồng và mong ngày tái hợp.
Tôi gửi đến Ngoi sao.net bài viết này khi trong lòng tôi đang hoang mang cực độ. Tôi năm nay đã qua tuổi bốn mươi và đang là cô giáo dạy tại một trường THCS. Tôi lấy chồng được 13 năm và có hai đứa con gái vô cùng xinh đẹp (mặc dù tôi không đẹp). Cách đây một năm, chúng tôi đã ly hôn vì những sai lầm trong thời gian sống chung.
Tôi là một người phụ nữ rất đàng hoàng. Tôi chỉ biết có chồng tôi trước và sau khi kết hôn. Tôi không đàn đúm hay làm việc gì cho riêng mình. Từ lúc có chồng, tôi chỉ lo lắng cho chồng và con nhưng đây là sai lầm mà ngày hôm nay tôi phải gánh chịu.
Tôi và chồng học cùng với nhau từ thời phổ thông. Lúc đó, chồng tôi đã biết thích tôi nhưng tôi không thích anh vì tính anh rất ngang bướng. Rồi chúng tôi ra trường nhưng khi vào học chuyên ngành, chúng tôi gặp lại nhau và tôi lúc này lại thích anh vì tính cách ngang tàng đó. Có lẽ sau những biến động của cuộc đời, tôi có những cái nhìn khác đi về chuyện tình cảm. Chúng tôi dần đến với nhau và yêu thương nhau, mặc dù cho tới bây giờ, anh vẫn chưa bao giờ nói lời thương nhớ tôi nhưng tôi hiểu, chồng tôi cũng thương tôi rất nhiều.
Tôi đã sai lầm từ đầu khi chọn cách sống và hậu quả ngày hôm nay tôi phải trả còn hơn cả cái chết. Ngày anh yêu tôi, gia đình anh không chấp thuận vì hoàn cảnh gia đình tôi rất khó khăn. Chị em chúng tôi phải cố gắng kiếm việc làm để học và ai cũng học xong đại học hoặc cao đẳng. Trong bảy năm yêu nhau cũng có nhiều sóng gió, vì biết gia đình anh không thích tôi nên tôi đã đôi lần dao động với những thanh niên khác.
Thật ra tôi không đẹp nhưng rất dễ thương. Tôi nhỏ nhắn và trắng trẻo. Thời tôi quen anh, rất nhiều người có địa vị và tiền bạc tán tỉnh nhưng tôi không thấy thích. Khi tôi muốn quyết định chấm dứt mối quan hệ này thì cũng là lúc gia đình anh sụp đổ, vậy là tôi lại quay về bên anh. Tôi không muốn gia đình anh nghĩ tôi là người thích tiền, thấy họ phá sản nên bỏ rơi anh. Chúng tôi lấy nhau, khi đó, anh còn làm ở xa. Tiền anh làm được lo cho mấy đứa em còn đang học dở dang. Tôi gần như một mình nuôi con và lo nhiều khoản chi cho gia đình anh, gia đình tôi.
Từ một đứa con gái không biết gì ngoài việc đi dạy, tôi bắt đầu buôn bán để lo cho gia đình mình. Tôi đã làm điều đó một mình rất khó khăn nhưng không dám nói với chồng vì anh còn lo lắng cho các em. Cả sau này, khi đã ly hôn, tôi cũng không biết lương hàng tháng của anh được bao nhiêu.
Tôi gần như một mình nuôi con và lo nhiều khoản chi cho gia đình anh, gia đình tôi. Ảnh minh họa: Inmagine.
Sau những năm làm xa, anh chuyển về làm gần nhà. Lúc này, chúng tôi về nhà nội ở (trước đó, tôi ở bên ngoại). Rồi anh lên chức trưởng phòng nhưng hầu hết mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều tôi lo. Cách đây hai năm, tôi làm ăn và thâm nợ, nội ngoại đã cho tôi mượn một phần để trả nhưng phần còn lại tự tôi phải loay hoay. Anh biết rõ số nợ này nhưng không trách móc hay nói tới nói lui nhiều lần. Có lẽ anh nghĩ tôi sẽ xoay sở được và không quan tâm đến. Lúc này, anh đưa lương về nhiều hơn nhưng không thể nào đủ chi phí của gia đình.
Số nợ của tôi bắt đầu cao lên qua hàng tháng. Vì không muốn để chồng mất mặt, tôi phải loay hoay chỗ này chỗ kia. Nếu ở riêng thì tôi có thể nói với chồng và cùng nhau bàn bạc nhưng chúng tôi lại ở chung, tôi không muốn gia đình chồng nghe chuyện nợ nần của tôi. Vì tôi thấy mình có lỗi hoàn toàn nên chuyện nợ nần tôi ôm một mình.
Tôi đã cố làm nhiều, đã viết được vài quyển tiểu thuyết và được xuất bản nhưng không trả nổi số nợ. Khi biết không thể cứ như vậy nữa, tôi nói với chồng và vợ chồng tôi quyết định ly hôn. Tôi ly hôn vì yêu chồng. Tôi muốn khi sự việc vỡ lở, mọi người chỉ nhắm vào tôi và anh có thể không dính dáng gì. Anh chấp nhận ngay vì lý do còn một người để nuôi con.
Khi ly hôn, theo quyết định, tôi nuôi đứa lớn, chồng tôi nuôi đứa nhỏ nhưng tôi không muốn con tôi xa nhau sẽ mất dần tình cảm nên tôi thống nhất với anh là cả hai sẽ ở với nội đến thứ 6 rồi về ngoại ở tới sáng thứ hai (anh không chấp nhận cho tôi nuôi hai đứa). Tôi rất thương anh và hy vọng chúng tôi sẽ quay lại khi tôi đã trả xong nợ.
Tôi ly dị và trong tay có một mảnh đất trị giá bằng nửa số nợ mà tôi đang mắc phải. Tôi về mẹ ở và thông báo bán miếng đất để trả nợ nhưng hơn nửa năm, tôi vẫn không bán được. Nhiều người bạn bảo tôi làm nhà trọ vì chỗ đó rất thuận lợi. Tôi vay ngân hàng và xây xong được một tháng thì mọi chuyện bắt đầu rùm beng. Số là những người vẫn còn thiếu không kiên nhẫn chờ tôi thêm nữa và một cô bạn thân thấy tôi làm ăn được nên muốn mua căn nhà của tôi. Khi biết tôi đang vay ngân hàng, cô bạn ấy đã xúi giục người viết đơn kiện tôi mắc nợ. Mặt khác, cô lại nói với tôi là nếu có đơn kiện thì ngân hàng sẽ phát mãi.
Tôi thề với lòng sẽ níu kéo anh nếu như tôi có thể trở lại từ đầu nhưng khi mọi thứ mất dần thì tôi không dám nghĩ về được bên anh nữa. Ảnh minh họa: Inmagine.
Tôi lo lắng và tìm người bạn hứa cho tôi mượn tiền đáo hạn ngân hàng để vay lại. Người bạn đó biết tôi đang kẹt nên đã quyết định mua lại căn nhà của tôi. Nhà hơn một tỷ đồng nhưng tôi chỉ bán được với giá mấy trăm triệu đồng. Tôi đã mất tất cả, chỉ còn có nợ. Tôi đã định bỏ xứ ra đi (tôi đi được hai ngày) nhưng vì con tôi không làm được. "Cuộc sống này chết có đem theo được gì đâu" tôi nghĩ vậy và quay về đi dạy lại để trả nợ từ từ nhưng chẳng có mấy ai thông cảm. Tôi lại một mình đối mặt với hậu quả mà mình đã gây ra.
Tôi thề với lòng sẽ níu kéo anh nếu như tôi có thể trở lại từ đầu nhưng khi mọi thứ mất dần thì tôi không dám nghĩ về được bên anh nữa. Lúc này, nghe hai con nói anh đã có bạn gái rồi. Tôi rất đau đớn nhưng mọi lỗi lầm là do tôi gây ra. Bây giờ, tôi đang sống với khoản nợ phải trả dần vài năm mới hết. Danh dự và mọi thứ không còn thì hy vọng gì để về bên anh!
Tôi càng thương anh thì tôi lại yêu quý gia đình của mình hơn. Từ lúc ly hôn, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lấy ai và ai đó có thể hơn được chồng mình. Có những đêm nằm một mình, tôi chỉ muốn chết. Tôi không biết sai lầm của tôi sẽ sửa chữa như thế nào đây? Tôi đã làm cho nhiều người thân của tôi phải xấu hổ vì suy nghĩ nông cạn của mình.
Thật lòng tôi vẫn rất thương chồng nhưng trong thâm tâm, tôi cầu mong sao anh ấy có người khác và người này sẽ đem lại cho anh ấy nhiều niềm vui. Thật ra, nếu đã sai lầm thì phải chấp nhận trả giá và cái giá tôi trả có thể là quá đắt. Tôi không biết những ngày sắp tới tôi sẽ phải đối mặt với cuộc sống này ra sao. Tôi thật sự hoang mang...
Theo VNE
Yêu vợ nhưng tôi lại 'trót dại' bên ngoài Sau nhiều lần gặp mặt và tiếp xúc hơn với em ngoài cuộc sống, chúng tôi đã đi quá 'giới hạn'. Tôi 25 tuổi, là một người đàn ông không có gì đặc biệt, không đẹp cũng không xấu. Cũng giống như bao người đàn ông khác tôi có một công việc ổn định, một gia đình nhỏ và có một cậu con...