Chồng đưa lương cho mẹ vì sợ tôi không biết giữ tiền
Anh nói tôi còn trẻ, chi tiêu không biết tiết kiệm nên đưa tiền lương để mẹ giữ hộ…
Tôi 28 tuổi, vừa lấy chồng năm ngoái, chồng hơn tôi 2 tuổi. Hiện chúng tôi đang sống cùng với bố mẹ chồng, họ đều là công chức nhà nước đã về hưu.
Ảnh minh họa
Cả hai vợ chồng tôi đều có công việc khá ổn định, tuy thu nhập không quá cao, tôi mỗi tháng được hơn 10 triệu, còn anh hơn tôi một chút, được khoảng 17 triệu đồng mỗi tháng. Từ khi cưới về, vì sống với bố mẹ chồng, nên mỗi tháng tôi vẫn đưa bố mẹ chồng 7 triệu để chi tiêu ăn uống cho hai vợ chồng.
Video đang HOT
Chúng tôi có thời gian yêu nhau hơn 1 năm trước khi làm đám cưới, hồi yêu nhau, tôi và chồng cũng đã thỏa thuận, thu nhập hàng tháng của hai đứa tôi sẽ giữ, anh tiêu bao nhiêu cứ nói vii tôi, tôi sẽ đưa anh, ngoài ra tôi sẽ phụ trách chi tiêu ăn uống hàng tháng, còn đâu để tích lũy.
Sau đám cưới, anh cũng đưa tiền cho tôi đều đặn, tôi gửi tiền bố mẹ chồng ăn uống, chi tiêu vài thứ lặt vặt rồi để dành, chuẩn bị sinh con. Tất cả các khoản chi tiêu tôi đều công khai với chồng, cũng không thấy anh phàn nàn hay kê ca gì.
Nhưng mấy tháng gần đây anh không đưa tiền thu nhập hàng tháng cho tôi nữa mà nói gửi mẹ giữ, tôi hỏi anh tại sao thì lúc anh nói mẹ anh muốn như vậy, có lúc anh lại nói vì tôi còn trẻ, không biết giữ tiền, nên gửi mẹ giữ, khi nào cần nói mẹ lại đưa cho vợ chồng tôi.
Tôi hỏi mẹ chồng, thì mẹ nói anh đưa mẹ giữ vì sợ tôi tiêu linh tinh, chứ không phải mẹ muốn giữ như anh nói, thế nên tôi không biết đâu là thật, đâu là giả cả.
Chỉ biết là thấy rất buồn, vì nếu anh chủ động đưa mẹ chồng giữ thì chính tỏ anh không tin tưởng tôi, còn nếu mẹ anh nói anh đưa tiền cho mẹ, thì mẹ anh lại không tin tưởng tôi, trong khi suốt 1 năm sống với anh, tôi chẳng dám chi tiêu gì cho bản thân mình, làm được bao nhiêu tiền, hàng tháng ngoài đưa cho bố mẹ chồng tiền ăn tôi cũng chỉ gói gọn lại gửi ngân hàng để chuẩn bị sinh con, vậy mà anh vẫn nghĩ tôi không biết giữ tiền.
Bây giờ tôi chẳng biết như thế nào, cứ để anh đưa thu nhập cho mẹ giữ, hay đòi anh đưa lại cho mình?. Nếu để mẹ chồng giữ, sắp tới tôi sinh con, liệu khi cần mẹ có đưa cho tôi không?.
Ước mình không là con của mẹ vì phải trả nợ quá nhiều
Đọc bài: "Ba mẹ chỉ nghĩ đến tiền của tôi", tôi thấy mình trong đó. Tôi cũng 35 tuổi, phải gồng gánh gửi tiền về cho ba mẹ 17-18 năm nay.
Ảnh minh họa
Ba tôi ngày xưa lương khá cao nhờ làm cho công ty nước ngoài từ những năm 90, mẹ là công chức nhà nước. Khả năng tự học của chị em tôi cũng cao nên không tốn chi phí cho việc học như thế hệ bây giờ. Tuy nhiên, nhà tôi chưa bao giờ thoát cảnh "kẹt tiền" chỉ vì mẹ không biết tính toán chuyện tiền bạc, lại rất sĩ diện, thích khoe khoang và tỏ ra có nhiều tiền, nhiều đồ đạc.
Một trong những nguyên nhân chính của việc kẹt tiền là mẹ chơi hụi. Những năm cấp 3, tôi còn nhớ mẹ chơi một lần khoảng 6-7 dây hụi: từ cơ quan của mẹ, bạn bè của ba, hàng xóm, bạn cũ, họ hàng xa, kể cả những người tôi không biết làm sao mẹ quen được. Mẹ chơi hụi và luôn "hốt đầu", do đó trong tất cả các dây hụi mẹ phải trả lãi cho người ta (tôi không rõ được lãi bao nhiêu, chỉ biết rất cao). Nguyên nhân chính thứ hai là tính sĩ diện của mẹ. Mẹ luôn thích tỏ ra có nhiều đồ đạc nên mua rất nhiều, kể cả những thứ không cần thiết, làm cho căn nhà vốn không rộng rãi gì luôn chật chội. Mỗi lần mẹ về quê ngoại lại hay cho tiền các cậu, các mợ, các cháu để tỏ ra mình là người có tiền.
Một nguyên nhân nữa là ba mẹ không biết tính xa. Ba mẹ nghỉ hưu đều nhận lương hưu một lần, dùng tiền đó trả nợ và tiêu xài chỉ trong phút chốc. Mẹ không bao giờ có suy nghĩ về chuyện tiết kiệm, thậm chí những dự định phải chi tiền có lịch cụ thể từ trước như giỗ lễ. Mẹ luôn nghĩ sẽ có tiền con gái gửi về nên không lo để dành gì cả.
Sau khi tốt nghiệp phổ thông, tôi may mắn có được học bổng du học, nhưng mỗi tháng luôn phải dành ra 1/3 tiền học bổng vốn chỉ đủ trang trải chi phí ăn ở để gửi về cho mẹ trả nợ và tiêu dùng. Khi vừa sang nước ngoài, tôi khóc thật nhiều vì giây phút đầu tiên gọi về được cho mẹ, mẹ không hỏi chuyện ăn uống thế nào, chỉ quan tâm khi nào tôi có học bổng. Cứ như thế mỗi tháng, đều đặn vào ngày nhận học bổng, mẹ luôn gửi email hoặc tin nhắn với nội dung: "Rất mong tin vui của con". Tiền học bổng tôi gửi về, mẹ bảo là "lương", luôn khoe với người khác rằng tôi chưa đi làm nhưng vẫn có "lương" cho mẹ. Mẹ không biết rằng để có thể nhận tiền thoải mái như thế tôi cũng phải đi làm thêm rất nhiều, thời gian làm thêm của tôi tương đương như một du học sinh tự túc.
Tôi kết thúc 7 năm du học, sau đó may mắn tìm được việc làm ở xứ người. Trước khi nhận bằng tốt nghiệp, tôi cố gắng dành dụm để có được chuyến bay về nhà. Nhưng ngay tại sân bay khi đưa tôi đi, mẹ lại nói: "Phải chi con đừng về, để tiền đó gửi cho mẹ, để mẹ trả nợ cho người ta". Khi đó, tôi chỉ ước mình không phải con là mẹ nữa. Tháng đầu tiên đi làm, tôi khá chật vật nhưng cũng đủ sống. Ngày nhận lương tháng đầu tiên, tôi chưa hết vui mừng thì nhận tin nhắn của mẹ: "Con gửi mẹ 2.000 USD để trả nợ vay nóng các bạn của ba được không"? Bầu trời như sụp đổ trên đầu tôi, lương mới ra trường khi đó cũng chỉ tầm đấy, mẹ bảo tôi gửi hết, có nghĩ đến việc tôi lấy tiền gì để sống không?
Khi tôi sắp làm đám cưới, chúng tôi gửi cho mẹ một khoản để chuẩn bị. Tôi dặn mẹ: "Không mua sắm đồ đạc gì vì nhà đã nhiều đồ, chỉ dùng tiền đó để mẹ chuẩn bị trang trí, tiêu dùng sau đó". Tuy nhiên, khi tôi về đã thấy bàn mới, tủ thờ mới, salon mới, tivi mới. Thực chất mẹ không phải chi gì nhiều, mọi chi phí máy bay, đi lại, lễ lạt, nhà chồng tôi đã lo hết, khoản tiền chúng tôi gửi có thể gọi là dư dả cho mẹ. Sau đám cưới, mẹ lại than hết tiền và còn hậm hực bảo: "Mẹ không thấy vàng cưới trong lễ của nhà trai. 10 năm sau, mẹ sẽ hỏi mẹ chồng con về chuyện này". Giữa hạnh phúc của con gái và tiền bạc, mẹ tôi đã chọn cái thứ hai.
Sau khi đi làm nhiều năm, tôi cố gắng dành dụm để trả hết nợ cho mẹ cách đây 4 năm, mẹ cũng hứa không để mắc nợ nữa. Sau đấy mỗi tháng tôi đều đặn gửi về cho mẹ 10 triệu. Những năm gần đây, tôi còn lo luôn chi phí cho chị gái đang học cao học ở nước ngoài vì chị không có học bổng. Tôi lấy hết tiền tiết kiệm của mình để lo cho gia đình. Tuy nhiên, vừa cuối năm rồi, mẹ lại bảo gửi gấp 150 triệu để trả nợ vì vay nóng lãi suất cao, mua trả góp tín dụng với lãi không phải thấp. Tôi nói nếu mẹ còn mắc nợ một lần nữa, coi như tôi đã chết, sẽ không chu cấp gì cho ba mẹ nữa.
Gần đây, một chị thân thiết trong công ty nói với tôi: "Thúy là một trong những người có lương cao nhất công ty, nhưng nhìn em lúc nào cũng khổ khổ". Tôi tự hỏi, mình cố gắng như thế vì điều gì? Hiện tại tôi chỉ còn trách nhiệm đối với ba mẹ, tình cảm thì thú thật đã không còn sau biết bao nhiêu nỗi đau, cay đắng, cô đơn mà mẹ gây ra suốt mười mấy năm qua. Tôi cảm thấy mình như đứa con mồ côi, điều này đôi lúc giúp tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Càng kiếm tiền tôi càng thấy không hạnh phúc Tôi 33 tuổi, làm công chức nhà nước được 7 năm. Vì không thích ngồi yên một chỗ nên quyết định kinh doanh thêm sau khi sinh bé đầu lòng 3 năm trước. Ảnh minh họa Tôi là người nhẹ nhàng, tháo vát, lo cho anh chị em, bố mẹ và gia đình chu đáo. Tôi yêu thích cuộc sống tự do, tận...