Chồng đưa bồ có bầu về nhà, ép vợ ly hôn
Hạnh cay đắng, chua chát, không nuốt nổi một miếng cơm. Làm sao cô có thể bình tĩnh mà ngồi ăn cùng cả nhà chồng được.
Lấy chồng 4 năm chưa có con
Mới có 5 tháng nay mà Hạnh gầy đi trông thấy. Phần vì những áp lực từ phía nhà chồng khi chưa có con, phần vì chuyện nghe phong thanh tin chồng có bồ bên ngoài. Hạnh mệt mỏi và đau khổ lắm, chuyện này chưa qua, chuyện khác đã đến. Mọi thứ cứ dồn lên đầu Hạnh khiến cô cảm thấy bất an và mệt mỏi vô cùng.
Lấy chồng, ở chung với bố mẹ chồng và cả cô em chồng, đó đã là điều khó khăn với Hạnh rồi. Bởi bố mẹ cô không dễ tính, cô em chồng thì càng tác oai, tác quái. Hạnh cảm thấy mệt mỏi khi ngày ngày cứ phải nghe những lời xì xào xung quanh về chuyện con cái. Ai nhìn thấy Hạnh cũng hỏi, dạo này có gì chưa? Câu hỏi ấy đã gắn với cô suốtmấy năm đầu. Và giờ đã 4 năm làm dâu nhà chồng, người ta cũng không còn hỏi nhiều nữa, có lẽ, trong đầu họ nghĩ, Hạnh vô sinh.
4 năm qua, ngày nào Hạnh cũng làm lụng vất vả như ô-sin. Bố mẹ chồng thì khó chịu, em chồng thì hách dịch, Hạnh chỉ biết trốn ở công ty, đến giờ về thì nấu cơm, xong rồi lại lên giường đi ngủ. Chồng Hạnh thích làm gì thì làm, cô cũng không bận tâm nữa. Anh đi chơi, nhậu nhẹt tối ngày, đi làm rồi lại đi đủ thứ cũng không báo với vợ một tiếng. Ban đầu thì Hạnh chán nhưng rồi cũng thành quen. Nói ra thì anh bảo, không sinh được con ở nhà rảnh rỗi rồi lại lắm chuyện. Nghe những lời sỉ nhục cay độc của chồng, Hạnh phiền muộn lắm.
Hạnh đã nín nhịn, chấp nhận làm con dâu mà như người giúp việc trong nhà chồng. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Chạy chữa khắp nơi, bác sĩ nói có hi vọng mà mãi chưa có kết quả. Hạnh cũng cố gắng nhiều để chồng được yên tâm, hi vọng là mình sẽ có tin vui. Nhưng càng hi vọng thì càng thất vọng. Thất vọng vì không có con bao nhiêu thì thất vọng vì thái độ của chồng bấy nhiêu.
Chồng cặp bồ, ép vợ ly hôn
Hạnh đã nín nhịn, chấp nhận làm con dâu mà như người giúp việc trong nhà chồng. Biết mình khó sinh con là một tội lỗi nên Hạnh đâu dám ca thán gì, chỉ căm lặng sống và phục vụ nhà chồng mọi thứ. Nhưng gia đình chồng càng ngày càng khó chịu với Hạnh, thậm chí họ còn coi cô không ra gì. Cô cũng biết, cái ngày mình phải rời khỏi ra đình này không còn bao lâu nữa, chỉ là chuyện sớm chiều thôi.
Nhưng Hạnh không ngờ, mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy. 6 tháng cô cố gắng chạy chữa để sinh con thì cũng là thời gian chồng cô đi cặp kè bên ngoài. Những ngày chồng về muộn, người đầy mùi rượu và mùi gái gú, Hạnh biết chứ nhưng cô mặc kệ. Chuyện ân ái vợ chồng cũng không còn như trước nữa, cô đành câm nín, chấp nhận tất cả.
Hạnh đau lắm, trái tim nhói lên mỗi khi đọc được tin nhắn của ai đó dành cho chồng. Hạnh không thể cấm chồng chơi bời được, vì bây giờ có cấm, anh ta cũng coi cô như người dưng, làm sao mà anh ta nghe lời. Chỉ có sinh đứa con ra thì may ra lời nói còn có sức nặng.
Cô đã chấp nhận tất cả, quyết tâm ra đi để tìm cho mình một con đường mới. Dù là có con hay không, cô cũng không quan trọng nữa. (ảnh minh họa)
Cô cố gắng sống qua ngày ở nhà chồng này chỉ với hi vọng mong manh. Thế mà chẳng ngờ, hôm nay, trong sinh nhật của mẹ chồng cô, anh ta đã dẫn một người phụ nữ lạ về và giới thiệu đó là bồ của anh ta trước mặt Hạnh. Anh ta còn nói, cô ấy đã mang bầu nên bây giờ sẽ sống ở nhà này cùng với cả nhà. Hạnh chấp nhận thì cứ sống như vậy, vợ cả vợ hai, còn không… thì cô tự hiểu.
Hạnh cay đắng, chua chát, không nuốt nổi một miếng cơm. Làm sao cô có thể bình tĩnh mà ngồi ăn cùng cả nhà chồng được. Nhục nhã quá, ê chề quá, Hạnh đứng dậy không một giọt nước mắt chỉ vì quá đau. Cô lẳng lặng sắp xếp đồ dùng vào vali, ra đi không ngoái mặt nhìn ai, cũng không chào ai.
Cô đã chấp nhận tất cả, quyết tâm ra đi để tìm cho mình một con đường mới. Dù là có con hay không, cô cũng không quan trọng nữa. Nếu không thể, cô có thể xin con nuôi và làm mẹ đơn thân. Giờ đây, cô đang đau khổ lắm rồi, chỉ còn chờ tới ngày ra tòa và quyết định li hôn, thế là quá đủ cho một cuộc hôn nhân, với một người chồng hết tình, hết nghĩa… Thật đau khổ khi nghĩ về những ngày tháng trước kia, ngày tháng chồng Hạnh yêu cô say đắm và hứa hẹn đủ thứ, dù là sau này có chuyện gì thì cũng không xa nhau. Hạnh cảm thấy ông trời thật không công bằng với cô…
Theo VNE
Vợ khinh vì lương có 4 triệu đồng
Tôi biết em đã khinh và coi thường người chồng như tôi. Khi chưa cưới, tôi và vợ làm cùng cơ quan nhà nước. Ngày ấy, chuyện vào được cơ quan như chỗ tôi đã là một lợi thế, &'oai' hơn nhiều rồi vì dù sao đó cũng là cơ quan có tiếng. Ngày vợ xin vào, vợ là người đẹp nhất. Vì lúc nào em cũng ăn mặc sang trọng, lộng lẫy. Được cái dáng em đẹp và mặt lại xinh nên ai cũng chú ý. Trong cơ quan lúc ấy có mỗi tôi là người trẻ hợp với em nên mọi người thường xuyên ghép khéo. Ban đầu tôi không để ý nhưng dần dần lại cảm thấy em khá hấp dẫn và tôi đã thích em từ khi nào không biết.
Tôi cũng không ngờ em lại gật đầu đồng ý lấy tôi vì tôi còn tưởng tượng ra cả một quá trinh gian nan, vất vả để chinh phục em. Nhưng sau em nói, chẳng cần tìm đâu xa, người gần mình, mình đã hiểu và tin tưởng thì kết hôn càng an toàn. Hai vợ chồng cũng làm cùng cơ quan nên dễ bề đi lại. Tôi cũng lấy làm hạnh phúc và vui mừng vì lấy được em. Cả cơ quan mừng cho hai đứa.
Rồi một ngày em nói, cuộc sống gia đình khó khăn hơn em tưởng. Bố mẹ đã chạy cho em vào một công ty nước ngoài vì làm nhà nước nghèo khó, không đủ ăn. Vả lại hai vợ chồng làm cùng phòng có quá nhiều bất tiện, không phải thuận lợi như em nghĩ. Và em chuyển công tác, thế là vợ chồng không còn đi chung đường nữa, tình cảm cũng có chút xa cách.
Rồi một ngày em nói, cuộc sống gia đình khó khăn hơn em tưởng. (ảnh minh họa)
Em sang công ty mới nên đi sớm về tối. Ban đầu em nói vì lý do nhân viên mới nên phải ngoại giao, chăm chỉ vả lại đi liên hoan cùng các sếp cho có mối quan hệ tốt, sau này sẽ tiến triển hơn trong công việc. Nhưng sau khi đã làm ở đó gần 1 năm, em vẫn đi như vậy, ít về nhà, ít cơm nước cho chồng và chẳng tính tới chuyện sinh con. Tôi nói bố mẹ cần có cháu bế nhưng em cứ phớt lờ, em bảo từ từ, công việc của em cần quan hệ nên giờ có bầu thì không làm ăn gì được. Công ty nước ngoài khắt khe khoản sinh đẻ nên phải khi ổn định thì em mới tính tới chuyện này.
Em đã nói thế thì tôi cũng mặc kệ. Thời gian đó em mang về nhà nhiều thứ đồ đạc đắt tiền. Em nói làm công ty nước ngoài có vất vả tí nhưng tiền gấp cả chục lần cơ quan nhà nước. Tôi thấy em vung tay sắm sửa mà xót của. Có nói ra nói vào vài câu và ngay lập tức tôi bị em bác bỏ, em nổi máu nóng lên giống như chưa bao giờ được nổi nóng.
Đồ đạc trong nhà em sắm hết, rồi những thứ đồ điện tử xịn cũng là do em sắm cho tôi. Có lần tôi cầm điện thoại của em để dùng vì em nói được cơ quan cho 2 cái giống hệt nhau và tôi tin. Nhưng thật ra em mua cho tôi và không dám nói. Sau này, khi hai vợ chồng cãi nhau em đã nói hết mọi chuyện. Em nói tôi sống nhờ vợ mà không biết điều lại còn to tiếng. "Anh đã bao giờ sắm được cái gì cho cái nhà này chưa? Lương anh 4 triệu một tháng chỉ đủ tiền uống nước chè và thuốc lá. Anh đừng có đứng ở đấy mà giương oai. Không làm thì cứ ngồi yên mà hưởng thụ. Tôi kiếm tiền nai lưng ra, vất vả là thế mà anh lại còn chỉ biết quát tháo chỉ tay năm ngón. Anh nghĩ lại đi, làm như anh thì là làm gì".
Đồ đạc trong nhà em sắm hết, rồi những thứ đồ điện tử xịn cũng là do em sắm cho tôi.(ảnh minh họa)
Nói rồi em quay mặt và đi thẳng, tới tối khuya mới về. Tôi cũng chẳng nói với em lời nào, tôi mặc kệ em thích làm gì thì làm. Thật ra, tôi buồn vì em không hiểu tôi. Tôi chính vì thương em vất vả kiếm tiền nên mới không muốn em phải tốn kém chi tiêu cho gia đình trong khi những việc đó lẽ ra kẻ làm chồng như tôi phải làm. Sao tôi không hiểu trách nhiệm của mình chứ, nhưng tôi không muốn từ bỏ công việc này. Người ta đi làm, tiền chỉ là một phần, có những người dù lương ít nhưng vẫn muốn gắn bó với công việc vì quan trọng họ yêu công việc ấy và tôi cũng vậy. Nhưng điều này em đâu có hiểu.
Tôi biết em đã khinh và coi thường người chồng như tôi. Vậy còn cách nào khác, tôi cứ mặc cho em thích làm gì thì làm thôi. Nếu em cảm thấy tiền quan trọng hơn chồng con thì cũng chẳng cần phải suy nghĩ làm gì. Tôi đâu bắt em kiếm tiền, tôi đâu bắt em phải làm giàu cho gia đình này. Chỉ là tôi chưa đủ sức để làm chuyện đó. Nhưng em đã không cho tôi thời gian. Thôi thì đành vậy, coi như vợ chồng đã hết duyên...
Theo Eva
Giá như tôi đừng phá thai! 3 năm lấy chồng, giờ tôi mới thấm thía nỗi khổ của người con gái sống buông thả, không biết dừng đúng lúc. Tôi đã từng được mệnh danh là cô gái ăn chơi, sống phóng khoáng. Vậy mà cuối cùng tôi phải chịu khổ, phải chấp nhận số phận này một cách mệt mỏi. Tôi chưa từng nghĩ tới cái ngày tôi...