Chồng đồng ý ra ở riêng nhưng khiến tôi cảm thấy như làm osin
Tôi cảm giác như chồng muốn biến vợ thành osin để lo chu toàn mọi thứ, dù cả hai quyết định sẽ sống riêng.
Lúc quyết định cưới chồng, tôi đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều ngày. Anh là người tốt, có trách nhiệm, yêu thương tôi nhưng là con trai một. Nhiều người ngăn cản, vì sợ tôi lấy con một, sau này gánh gồng vất vả trách nhiệm với gia đình trên vai.
Tuy nhiên, tình yêu đã khiến tôi quên đi tất cả. Sau khi cưới, tôi sống chung với bố mẹ chồng. Mặc dù hai bên đã cố gắng hết mức, mối quan hệ không được vui vẻ. Tôi khá ương bướng, còn mẹ chồng thường săm soi những chi tiết nhỏ. Tôi nghĩ người khổ tâm nhất là chồng vì anh phải đứng ở giữa để cân bằng vợ và mẹ đẻ.
Chồng tôi thay đổi thái độ và không muốn mua chung cư do vợ không chấp nhận yêu cầu đặt ra (Ảnh minh họa: TH).
Nhiều lần, tôi muốn ra ngoài để sống nhưng anh muốn phụng dưỡng bố mẹ. Nếu nhà đông con cái đã đành, trong trường hợp của tôi, bố mẹ trông đợi, kỳ vọng vào chồng và con dâu rất nhiều. Mặc dù tôi và mẹ chồng không hợp nhau, nhà nội thích quây quần, không muốn các cháu chuyển ra ngoài sống.
Chuyện mua nhà với vợ chồng tôi không khó khăn, nhưng suốt nhiều năm không giải quyết được chỉ vì ông xã không đồng ý. Tôi không thể bỏ chồng vì lý do không được sống riêng nên đành cam chịu.
Tôi không nói bản thân đúng hết trong mọi chuyện nhưng mẹ chồng chưa chắc đã hoàn hảo như những người khác. Khoảng cách tình cảm giữa hai chúng tôi rất lớn, khó dung hòa các quan điểm sống dù cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa. Mặc dù sống chung, tôi cố gắng hạn chế tiếp xúc với mẹ chồng để tránh những bất hòa không đáng có.
Video đang HOT
Điều tôi cảm thấy mệt mỏi nhất là mẹ chồng không tôn trọng sự riêng tư của con trai và con dâu. Mỗi khi nghe tiếng cháu khóc, bà chạy vội sang phòng của hai vợ chồng để hỏi han rồi ngồi cả tiếng đồng hồ. Mỗi khi tôi đi làm, mẹ chồng vào phòng lục lọi đồ đạc. Mặc dù mẹ chồng đã cất các món đồ gọn gàng, tôi vẫn phát hiện thói quen xấu đó.
Ngoài ra, tôi và mẹ chồng thường xuyên xích mích vì khắc khẩu. Mẹ tôi nuông chiều cháu quá mức khiến con dâu không thể rèn các thói quen theo ý mình. Những tranh cãi nhỏ nhặt đó càng dẫn đến khoảng cách trong suy nghĩ và tình cảm.
Năm vừa qua, tôi và chồng được nhận số t.iền thưởng lớn nhờ công ty có nhiều hợp đồng. Cộng t.iền thưởng và khoản tiết kiệm bấy lâu nay, chúng tôi đủ mua một căn chung cư ngay gần nhà chồng.
Nhìn căn chung cư ở khoảng cách gần, chồng tôi đồng ý ra ở riêng. Tuy nhiên, anh yêu cầu, vợ chồng và con chỉ ngủ ở chung cư, còn ăn uống và sinh hoạt vẫn chủ yếu ở nhà ông bà nội. Tôi phải về nhà để lau dọn, lo chuyện bếp núc như trước đây. Bởi anh không muốn để bố mẹ đẻ phải ăn uống trong cảnh cô đơn lúc về già.
Tôi không muốn làm theo lời anh nói. Bởi tôi muốn sống tách biệt hoàn toàn, cuối tuần về thăm bố mẹ chồng là đủ. Hàng ngày, nếu tôi phải về nhà lo chu đáo mọi việc, bản thân không khác gì osin.
Mẹ đẻ tôi biết chuyện cũng phản đối và khuyên con gái nên tỉnh táo. Tôi đề nghị chồng chấm dứt suy nghĩ đó và đừng cố bắt ép người khác phải sống theo điều anh muốn. Vì tôi không đồng ý lo chu toàn việc nhà cho bố mẹ chồng dù ở riêng, ông xã thay đổi thái độ và muốn suy nghĩ lại chuyện mua nhà.
Tôi chưa nghĩ ra cách nào để thuyết phục chồng. Bản thân không còn đủ sức chịu đựng cảnh ngột ngạt trong mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu.
Mẹ nói một câu khiến tôi muốn cho vợ ra ở riêng
Nếu coi con dâu như con của mình, hẳn mẹ phải thương yêu hơn mới đúng và bù đắp cho cô ấy những thiệt thòi, khổ tâm khó nói hết thành lời.
Tôi lấy vợ khi sự nghiệp đã khá ổn định. Các chị ở cơ quan tôi đều khuyên vợ còn trẻ nên mua nhà ở riêng ngay từ đầu cho êm ấm gia đình. Đừng đợi đến khi xảy ra xích mích mẹ chồng - nàng dâu, lúc ấy hối không kịp. Có khi hôn nhân gãy đổ chỉ vì những mâu thuẫn nhỏ không đáng có, chi bằng chủ động tính trước cho hạnh phúc vẹn toàn.
Tôi chỉ cười không phản đối nhưng trong lòng nghĩ các bà chị này suy nghĩ quá nhiều. Thực chất, tôi có dư khả năng mua nhà cưới vợ nhưng về vấn đề này, tôi đã nói chuyện với Uyên - vợ sắp cưới của tôi.
Uyên còn trẻ nhưng suy nghĩ già dặn, thấu đáo. Cô ấy đồng ý với tôi vì cũng muốn sống cùng bố mẹ chồng cho ông bà vui vẻ, có con cháu bên cạnh cho t.uổi già bớt cô đơn.
Vả lại bố mẹ tôi là cán bộ về hưu, vốn dĩ đều là người hiểu biết, tốt tính, lại quý Uyên như con nên tôi không cảm thấy trở ngại gì. Quả thực sau giai đoạn đầu quan sát, những lo lắng không đâu về mâu thuẫn có thể xảy ra giữa những người thân trong gia đình đã dần bị loại bỏ khỏi đầu tôi lúc nào không hay.
Đến một ngày, tôi phải trải qua cảm giác không mấy dễ chịu khi trực tiếp nghe mẹ gọi điện kể tội con dâu (Ảnh minh họa: ShutterStock).
Uyên dịu dàng, nữ tính, rất hợp ý mẹ tôi. Không những thế, mẹ còn thường xuyên hãnh diện khoe con dâu ngoan với họ hàng, làng xóm. Điều này khiến tôi cảm thấy không chỉ vui mừng, mà còn xen vào đôi chút tự hào kiểu thành tựu của người đàn ông biết "tề gia trị quốc".
Tuy nhiên đến một ngày, chính tôi phải trải qua cảm giác không mấy dễ chịu khi trực tiếp nghe mẹ gọi điện cho chị gái tôi kể tội Uyên. Bà chê con dâu không biết chăm con, con ốm cũng không biết còn mải đi chơi với bạn. Bà nói lúc bà phát hiện, thằng bé đã sốt trên 39 độ.
Bà còn nói vợ tôi hoang phí, tiêu t.iền của chồng không tiếc tay. Hôm trước, bà thấy phiếu thanh toán t.iền đôi giầy hơn cả triệu bạc, váy áo cũng rất đắt t.iền...
Tôi không muốn tiếp tục ngồi trong phòng giống như kẻ nghe lén nên bước ra nhẹ nhàng gọi mẹ: "Sao mẹ lại nói với chị như vậy? Chị sẽ có đ.ánh giá khác về Uyên. Nếu có điều không hài lòng, mẹ phải nói với con hoặc Uyên. Cô ấy ngoan mà, mẹ nói gì cô ấy chẳng nghe".
Mẹ tôi chống chế rằng, bà vẫn quý con dâu và những điều bà nói đâu có gì sai. Tôi hiểu mẹ không cố tình nói sai, chỉ là mẹ không chịu dùng con mắt cảm thông của người mẹ dành cho con dâu. Nếu lỗi đó không phải của Uyên mà là tôi, hẳn mẹ sẽ không kể với thái độ thiếu bao dung như vậy.
Ngày cu Bin ốm là ngày Uyên đã xin phép bố mẹ đi đón cô bạn thân ở nước ngoài về chơi, tận đến chiều cu Bin mới sốt làm sao cô ấy biết được. Mẹ để ý sẽ thấy từ ngày về làm dâu, Uyên rất hạn chế đi chơi cùng bạn bè vì sợ bố mẹ không hài lòng. Có hôm đi làm về ốm mệt, cô ấy vẫn cố nấu nướng cho xong mới dám đi nằm, vì sợ bị cho là con dâu lười biếng.
Những chuyện ấy tôi đều biết hết nhưng Uyên không khi nào kêu ca. Giờ nói chuyện lại với mẹ, tôi mới thấy thương vợ. Cô ấy đã nhún mình sống cho phù hợp với nhà chồng, chấp nhận chút thiệt thòi về mình để gia đình êm ấm và để tôi không phải nặng tâm suy nghĩ. Khi nhận ra cô ấy hầu như không mua sắm gì, tôi lâu lâu cũng mua đồ tặng vợ.
Không ngờ những thứ tôi mua cho Uyên bị mẹ lưu tâm. Tôi không cố tình bao biện hay bênh vực vợ nhưng sau buổi nói chuyện với mẹ hôm đó, tôi chợt nghĩ đến lời khuyên trước kia của mấy chị ở cơ quan. Có phải thực sự các bà mẹ chồng dù tốt đến mấy cũng không thể rộng lượng, coi con dâu như con đẻ được đúng không?
Nếu coi con dâu như con của mình dứt ruột đẻ ra, hẳn mẹ phải thương yêu cô ấy hơn mới đúng, bù đắp cho cô ấy những thiệt thòi, khổ tâm khó nói hết thành lời. Chuyện ra ở riêng lần đầu tiên tôi bắt đầu suy nghĩ đến...
Mẹ chồng tức giận khi thấy con trai tiến sĩ làm "việc của đàn bà" Tối hôm ấy, khi chúng tôi vừa ăn cơm xong, mẹ chồng và bác họ sang. Vào nhà, thấy chồng tôi đang đứng rửa bát, mẹ ném túi xách xuống ghế và vô cùng tức giận. Tôi năm nay 33 t.uổi, làm lễ tân tại một bệnh viện. Chồng tôi hơn tôi 8 t.uổi, là giảng viên của một trường đại học. Chúng...