Chồng đòi ly hôn vì vợ… không giỏi nội trợ
Đối với chị việc đi chợ và nấu ăn cho gia đình trở thành nỗi ám ảnh khủng khiếp, ngày nào trước khi đi làm về chị cũng phải suy nghĩ nát óc xem chiều này ăn gì, nấu món gì cho mọi người.
Chị và anh có một tình yêu đẹp từ thời sinh viên, ra trường 2 năm thì hai người có một lễ cưới hạnh phúc. Chị cứ tưởng cuộc sống sẽ mãi vui vẻ, tràn ngập yêu thương như vậy, nhưng cuộc đời không như là mơ, khi những mâu thuẫn nhỏ dần thành dai dẳng và bùng phát anh đã đòi li dị với chị chỉ vì chuyện ăn uống.
Trong gia đình chị được ba mẹ hết mực cưng chiều nên không phải làm gì cả từ nấu nướng đến giặt giũ, nên khi chị chuẩn bị cưới, mẹ đã khuyên đi học một lớp nội trợ. Chị cũng đăng ký và học hành khá chăm chỉ, nấu và chế biến được nhiều món ăn ngon làm hành trang cho cuộc sống gia đình. Chị đã rất tự tin rằng mình có đủ kiến thức và sự đảm đang để chăm lo cho bữa ăn gia đình.
Chồng chị là người rất yêu thương vợ, hiếu thảo với cha mẹ, hàng tháng đi làm anh đều đưa hết tiền lương cho chị, anh mong muốn chị chăm lo thật tốt cho gia đình, chỉ duy nhất một điều ở anh sau khi cưới về là anh cực kỳ khó tính trong chuyện ăn uống.
Sau khi cưới, cuộc sống vui vẻ chưa được bao lâu thì chị rơi vào trạng thái mệt mỏi, căng thẳng vì khả năng nội trợ của mình. Mẹ chồng chị sợ béo lại bị tiểu đường nên ăn uống rất khó tính, còn anh thì từ khi cưới xong trở lại là một chàng công tử thứ thiệt, anh không lăng xăng nhặt rau hay làm việc gì liên quan đến nội trợ giúp chị như ngày còn yêu nhau. Anh và mẹ luôn cho rằng đó là công việc của đàn bà con gái, mẹ anh thì bênh con trai chằm chặp, bà luôn quan sát xem chị nấu những gì, nhiều hôm đi chợ về đến nhà, bà giật luôn giỏ thức ăn trên tay chị rồi lôi từng thứ ra hỏi giá cả kiểm tra xem chị có biết trả giá, mua bán không, sau đó thì bà cầm từng mớ rau, miếng thịt lên săm soi, ngửi rồi chê thịt, cá không tươi ngon, rau không được xanh…
Chị bị stress vì việc nội trợ. Ảnh minh họa
Có hôm chị làm về muộn, chợ chiều chỉ còn lác đác, nhưng cũng gắng chọn lựa rồi mua đồ ăn về nấu, mẹ chồng chị cầm miếng thịt tôi mua trên tay rồi quát ầm lên “Cô mua bán thế này à, thịt thà gì mà bèo nhèo, loại này chỉ có nấu cho chó, mèo, chứ nhà này làm sao mà nuốt”. Rồi chẳng kịp để chị phản ứng, bà ném luôn miếng thịt vào sọt rác, sau đó cả nhà ra tiệm ăn.
Video đang HOT
Tối đó chị ấm ức, công việc hàng ngày đã quá mệt mỏi, chiều đến bước chân ra khỏi công ty là chị chỉ muốn lao ngay về lên giường và ngủ một giấc, chẳng thiết ăn uống gì nữa.
Chiều nào đi làm về chị cũng tạt ra chợ, lượn xe ngược xuôi mãi, mong muốn mua cho chồng và gia đình bữa ăn thật ngon thì về nhà toàn bắt gặp ánh mắt soi mói của mẹ chồng. Đã thế bữa ăn của bà lại cần phải cân bằng dinh dưỡng, không được quá nhiều chất tinh bột.
Nhưng chồng chị giờ bỗng dưng thay đổi thái độ đến khó tin, mỗi bữa cơm anh chỉ chọc đũa qua loa rồi chê đồ ăn không tươi, không ngon, rau thì nát, canh nấu nhạt… Mỗi khi chồng chê thì mẹ chồng lại chêm vào mấy câu khó chịu, làm không khí bữa ăn trở nên nặng nề hơn, ai cũng chỉ muốn ăn qua quýt rồi đứng dậy.
Đối với chị việc đi chợ và nấu ăn cho gia đình trở thành nỗi ám ảnh khủng khiếp, ngày nào trước khi đi làm về chị cũng phải suy nghĩ nát óc xem chiều này ăn gì, nấu món gì cho mọi người. Chị cũng thường xuyên vào các diễn đàn nhờ tư vấn, rồi hỏi các chị em nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể tốt hơn. Vì chị không thể bỏ việc về sớm đi chợ mua đồ ăn tươi ngon. Hôm nào ở công ty mà có thêm chút việc phải ở lại sau giờ làm thì y như rằng chị vừa ngồi làm việc vừa lo lắng.
Dạo này chị và chồng xích mích nhiều hơn vì anh luôn mồm chê bai chị nấu không ngon, thức ăn mỗi bữa không phong phú, vì áp lực cả ngày nên hôm qua chị đã buột miệng nói: “Có mà ăn là tốt rồi, giỏi thì anh tự về đi chợ mà mua thức ăn” thì anh nói ngay ” tôi lấy vợ về để sinh con và chăm lo việc ăn uống cho gia đình, chứ không phải lấy về làm cảnh, mỗi việc đi chợ nấu nướng mà cô lo không nổi thì còn làm cái gì nữa, hay cô muốn tôi ly hôn để lấy vợ khác?”. Chị sững sờ không ngờ chỉ vì việc đi chợ, nấu ăn mà anh lại thốt ra những lời nói ấy, những câu nói như đâm thẳng vào tim chị, anh tuyệt tình với chị thế sao.
Mẹ chồng chị cũng đứng ở đó, bà tỏ ra mãn nguyện vì con trai mình chửi thẳng mặt chị, rồi nguýt dài nói “Ai cũng đi làm cả ngày mệt mỏi rồi, bữa ăn là thời điểm để cả nhà quây quần, vui vẻ bên nhau, cô đi chợ toàn mua đồ không ngon về thì ăn uống ngon sao được”. Suốt bữa cơm chị chẳng thể nuốt nổi vì cảm giác đắng và nghẹn nơi cổ họng, cứ nghĩ đến câu nói của chồng là chị lại chực trào nước mắt.
Cuộc khẩu chiến giữa chị và chồng nhiều hơn, anh cho rằng chị không quan tâm tới sức khỏe của mẹ chồng nhưng anh đâu hiểu được chị cũng chỉ là một con người bình thường, làm sao chị có thể ba đầu sáu tay mà lo hết các công việc ở công ty rồi đến việc dọn dẹp nấu ăn ở nhà. Đi làm cả tuần vất vả, cuối tuần chỉ muốn nghỉ ngơi một chút nhưng chị đã phải cắt bỏ khoảng thời gian nghỉ của mình để dậy sớm đi chợ nấu ăn, chế biến những món lạ ngon cho gia đình, rồi lau dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo, từng đó công việc tưởng chừng như ít, nhưng nó chiếm hết cả thời gian vậy mà chồng chị không hiểu và cảm nhận được những việc chị làm thì phải.
Theo VNE
Người tình một đêm, tôi yêu em mất rồi!
Có những người vụt đi qua đời ta chỉ trong thoáng giây nhưng để lại nỗi ám ảnh, thương nhớ mãi về sau...
Hà Nội một đêm mùa thu đầy gió và ăm ắp hương hoa sữa càng khiến người ta thèm được quấn quýt bên nhau. Nỗi thèm thuồng ấy ngay lúc này đang chờn vờn trong tâm trí tôi. Tôi thèm được giang tay ôm trọn em vào lòng nhưng biết tìm em nơi đâu giữa thế gian rộng lớn này.
Em không màu mè, kiêu sa, rất ân cần và biết cách lắng nghe, em ngọt ngào từ giọng nói tới những cái vuốt ve dọc cơ thể tôi. Bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến tôi bị ảm ảnh mãi không thôi. Tôi và em đã hòa vào làm một, em đã từng ngoan ngoãn cuộn tròn trong vòng tay tôi - nhưng tất cả chỉ là những phút giây ngắn ngủi trong một đêm chuếnh choáng hơi men.
Tôi người đàn ông bị cắm sừng gặp em trong một buồng hát karaoke tối tăm vùng ngoại thành. Khi ấy, tôi chẳng còn gì trong tay, công việc làm ăn đổ bể, vốn liếng mất sạch, cô người yêu sắc sảo, thành đạt một thời cũng bước vội lên xe hoa với gã đàn ông giàu có từng là đối tác làm ăn của tôi. Chán chường, tuyệt vọng, tôi không còn tin vào những điều tốt đẹp tồn tại quanh mình và trở nên căm phẫn tất thảy đàn bà trên đời này.
(Ảnh minh họa)
Những cơn say giúp tôi tạm quên đi hoàn cảnh bi đát của mình vì thế mà tôi uống nhiều rượu bia hơn, lê lết với đám bạn từ bàn nhậu này sang bàn nhậu khác, từ nhà hàng này sang nhà hàng khác. Những nơi tôi đến hầu hết đều nồng nặc hơi men, mùi nước hoa, xà phòng khét lẹt quyện lẫn mùi mồ hôi ở chốn ấy dễ khiến con người ta tưởng tượng đến những cảnh ăn chơi nhày nhụa, chớp nhoáng.
Những cô gái tôi thấy ở đó thật chẳng giống với những quý cô từng tiếp xúc trước đây. Cô nào cũng ăn diện chỉn chu, quần áo toàn những hàng hiệu, nước hoa cũng phải loại xách tay từ nước ngoài về mới chịu dùng. Toàn là những gương mặt quý phái, nhưng tôi không dám chắc tâm hồn các cô có được như vẻ bề ngoài sạch sẽ, thơm tho kia nữa không. Gái ở quán nhậu, nhà hàng thì ngược lại, ít học, lả lơi, có cái gì đó rẻ tiền mà tôi không thể gọi tên chính xác.
Và em cũng thế, nhìn qua đúng là ít học, đúng là lả lơi. Chẳng ít học sao phải đi làm tiếp viên nhà hàng, làm kèo làm cột cho chúng tôi vịn trong những buổi ăn chơi được tưới đẫm bằng thứ dung dịch đầy cồn, đầy ga. Còn lả lơi thì đương nhiên, gái nhà hàng mà thục nữ, đoan trang thì chỉ có nước nhừ đòn.
Nhưng khi chỉ còn lại tôi và em giữa bốn bức tường nhà nghỉ, em chẳng giống như những cô gái "yêu nghề" khác. Tôi còn nhớ rõ tiếng mình than thở trong mơ hồ men say bên cạnh em, bàn tay em dịu dàng vỗ về, lời dỗ dành nhẹ nhàng em dành cho tôi...
Em kiên trì nghe hết những lời thở than, những tiếng lòng đau buồn của người đàn ông thất bại nằm chung giường với vẻ mặt bình thản nhưng đầy cảm thông. Giây phút ấy, tôi cảm nhận thấy cuộc đời em cũng phải hứng không ít giông gió.
Như bao gã đàn ông vào nhà nghỉ với gái bao, tôi mải miết... cùng em. Tôi và em hòa vào nhau làm một, em ngọt ngào và ngoan ngoãn đến lạ.
Sáng sớm hôm sau, khi cả hai thức giấc, tôi không quên dúi vào tay em khoản tiền công cho đêm hôm trước. Em nhét lại túi áo ngực của tôi, cười hiền lành và vội vàng bước ra cửa. Tôi sững người vài phút rồi cũng lao ra ngoài đuổi theo tìm em. Đường phố ngoại thành rộng thênh thang nhưng nhiều khúc rẽ quá, em rời khỏi tôi chỉ trong phút chốc.
Người đời gọi em là gái bao, còn theo thanh niên bây giờ em là người tình một đêm của tôi. Tôi không quan tâm em là ai, đã làm gì để duy trì cái cuộc sống buồn tẻ, cơ cực này, chỉ biết rằng em đang ám ảnh tôi từng phút, từng giây. Tôi đặt tên cho nỗi ám ảnh ấy là tình yêu... Người tình một đêm, tôi yêu em mất rồi!
Theo VNE
Sợ 'chuyện ấy', có phải tôi vô tính? Tôi 22 tuổi, vẫn còn trinh và rất sợ "chuyện ấy". Tôi từng có hai mối tình và đều đổ vỡ do sự lạnh lùng của mình. Tôi luôn cảm thấy không thoải mái với bất cứ sự đụng chạm xác thịt nào. Nắm tay, vuốt ve, hôn hay sex đều chỉ khiến tôi thấy sợ hãi. Tôi chỉ thích những đụng chạm...