Chồng đòi ly dị khi thấy “sex toy” trong túi vợ
Anh Vinh tức giân, ném cái thứ “khỉ gió” đáng ghê tởm vê phía vợ rôi thẳng thừng tuyên bô: “Cô là đô bênh hoạn. Tôi với cô ly thân”.
Vợ nghiên “đô giả”…
Bình thường, trong cuôc sông vợ chông, anh Nam (Lạc Trung – Hà Nôi) không có điêu gì phải phàn nàn, ca thán. Bởi, hai vợ chông hòa hợp, chưa môt lân to tiêng cãi vã. Chị Liên – vợ anh, cũng rât mực biêt điêu, chăm lo chu toàn cho cuôc sông gia đình, con cái…
Người ngoài nhìn vào không ngớt lời khen ngợi, khiên anh Nam càng thêm phân hãnh diên và hạnh phúc. Chỉ có môt điêu nhỏ làm anh hơi lân cân đó là, môi khi hai vợ chông gân gũi nhau, chị Liên – vợ anh, có phân khiên cưỡng, chỉ đáp ứng chông cho xong.
Thê rôi, bâu trời như sụp đô khi buôi tôi hôm đó, anh phát hiên ra trong chiêc túi xách của vợ mình cái “của quý” sờ sờ hiên hữu trước mắt. “Tôi không biêt phải nghĩ gì vê vợ nữa. Nêu tôi là môt thằng đàn ông kém năng lực, không thê đáp ứng nhu câu của cô ây thì đã đành, đằng này…”, anh Nam buôn râu cho biêt.
Mặc dù rât sôc trước “hành đông quái đản, không thê nào hiêu nôi” của vợ nhưng anh Nam quyêt định tạm thời im lặng, theo dõi thêm “thái đô” của vợ mình. Cuôc sông vợ chông anh cũng từ đó mà trở nên căng thẳng, mêt mỏi hơn.
Video đang HOT
Cũng trong trường hợp tương tự. Sau khi đi công tác hơn hai tháng vê, anh Vinh (Giảng Võ – Hà Nôi), bông thây vợ lờ tịt chuyên chăn gôi với chông. Nêu như trước đây, chị luôn là người gợi ý thì bây giờ, hàng đêm, anh đêu phải “khêu” vợ… xin chiêu cô.
Những tưởng vợ thay đôi nôi tiêt tô, giảm bớt ham muôn khi quá căng thẳng trong công viêc nên anh cũng không mây đê tâm. “Bất chợt hôm nay, tôi mở ngăn tủ tìm giây tờ thì phát hiên có môt hôp quà. Tưởng vợ định tạo bât ngờ cho chông nên tôi tò mò mở ra thì trời đât ơi, một cái giống y hệt như “thằng nhỏ” của mình nằm ngay ngắn ở trong. Có khác thì chỉ là nó được làm bằng cao su”, anh Vinh tỏ vẻ bât mãn.
Không kìm được cơn giân, anh Vinh làm tanh bành mọi chuyên, ném cái thứ “khỉ gió” đáng ghê tởm mà vợ mê mân hơn viêc gân gũi với chông vê phía chị rôi thẳng thừng tuyên bô: “Cô là đô bênh hoạn. Tôi với cô ly thân”.
… chồng đòi ly hôn
Hàng loạt câu hỏi đã xuất hiện trong đầu anh Thắng (Nguyên Tuân – Hà Nôi) khi anh thây cảnh vợ đang hôn hên, mê mêt với cái thứ quái quỷ ở trong phòng tắm: “Lúc đó tôi thây toàn thân mình như điên dại. Tôi nghĩ rằng chỉ vì mình kém cỏi nên vợ mới phải sử dụng trò đó đê thỏa mãn”.
Theo lời anh Thắng chia sẻ thì lúc đó anh không còn biêt phải làm thê nào nữa. Anh lẳng lặng bỏ nhà đi môt tuân, ra khách sạn cô gắng tĩnh tâm suy nghĩ và lý giải xem tại sao vợ mình lại phải sử dụng cái thứ đô chơi phòng the điên rô đó… Nhưng càng nghĩ anh càng thây bê tắc, khinh thường vợ.
Lấy nhau đã được hơn 4 năm, chuyên gôi chăn giữa vợ chông anh Chiên rât xung và hợp ý. Tuy nhiên sau khi vợ sinh đứa con thứ 2 xong thì anh thây nhu câu của chị giảm xuông rõ rêt. Có khi cả tháng, chị không thèm ngó ngàng, “thăm dò, thám hiêm” chông. Thái đô của vợ phớt lờ nên anh cứ phải năn nỉ, ỉ ôi đê vợ chiêu cô. Viêc “hành sự” giữa hai vợ chông chị giờ đây cứ như kiêu “kẻ ăn xin, người bô thí”, không có chút cảm xúc nào.
Bán tin, bán nghi vợ có môi quan hê ngoài luông, nhưng khi theo dõi thì anh không phát hiên ra bằng chứng nào cho thây viêc chị ngoại tình. Vợ chông không hòa hợp chuyên gôi chăn dân đên anh chán nản, suôt ngày tìm cách gây sự, cạnh khóe chuyên chị lăng nhăng “thèm trai nên không thèm chông nữa”.
Tuy nhiên, chị Thúy – vợ anh, đáp lại chỉ bằng tiêng thở dài rôi im lặng. Điêu đó khiên anh càng bực dọc. “Cho đên môt hôm, hai vợ chông cự cãi, tôi nằng nặc đòi ly hôn thì cô ây mang cái &’đồ chơi’ đê chứng minh mình không ngoại tình. Tôi càng chêt đứng hơn khi vợ vừa khóc, vừa nói tôi vô tâm, chỉ thích ép vợ làm theo ý mình, không đê ý đên cảm giác của cô ây nên…”, anh Chiên cho biêt.
Mât môt thời thời gian dài, anh Chiên mới lây lại cân bằng và hai vợ chông đưa nhau đên gặp bác sỹ tâm lý nhờ trợ giúp. Lúc này, anh mới hiểu “chuyện ấy” cũng cần nghệ thuật, văn hoá thì mới có thể kéo dài được lâu.
Theo VNE
"Con yêu bố rất nhiều"
Vợ chồng chị ly hôn được ngót nửa năm. Thằng nhỏ bắt đầu vào lớp 1. Chị đưa con tới một khu vực khác, cách biệt hẳn với bố.
Chị thực lòng không có ý ngăn cản tình cảm cha con, nhưng trong thâm tâm, chị muốn tạo một thế giới riêng để rèn giũa con theo khuôn khổ cuộc sống mới với những hoạch định cụ thể mà giờ đây chị là người chịu trách nhiệm chèo lái.
Có những điều mà dù đọc trăm nghìn cuốn sách về nó, người ta cũng không thể hiểu đến nơi đến chốn nếu không thực sự vào cuộc và trải nghiệm. Cuộc sống đơn thân dạy chị nhiều điều hơn bất cứ cuốn cẩm nang tổ chức gia đình nào dành cho các bà mẹ một mình nuôi con. Càng ngày chị càng hiểu, việc gánh một lúc trên hai vai trách nhiệm vừa là bố vừa là mẹ của con không bao giờ dễ chịu và đơn giản. Nỗi lo tài chính là chuyện đương nhiên và dường như ai cũng biết, nhưng những dằn vặt tinh thần thì lại là chuyện chị phải đương đầu mỗi ngày và trong muôn vàn tình huống khác nhau, không thể lường trước. Như chuyện chiều nay chẳng hạn.
Thằng nhỏ đã biết tập tành đôi ba chữ viết. Đi học về, nó nhất quyết kéo mẹ ngồi vào bàn để nhờ mẹ hướng dẫn viết dòng chữ "con yêu bố rất nhiều". Nó bảo, con muốn gửi thư cho bố, mẹ phải dạy con. Chị ngỡ ngàng nhìn nó. Có phải nó không đây? Cái đứa suốt ngày chỉ chực tìm cớ để được chơi và xem ti vi, không muốn ngồi vào bàn học, không muốn cầm phấn cầm bút đây ư? Cái đứa mà cứ mỗi sáng mở mắt dậy lại hỏi mẹ một câu không đổi, lắm lúc khiến chị điên đầu, hôm nay con đã được nghỉ học chưa hả mẹ. Thế mà lại cũng chính nó hôm nay lại nhờ mẹ dạy cho cách viết dòng chữ dài và khó hơn bình thường rất nhiều chỉ để cặm cụi viết theo và có được bức thư gửi về cho bố. Tận thẳm sâu nào đó trong tiềm thức, dòng chảy nóng bỏng của huyết thống vẫn là thứ thật vô hình mà lại rất cụ thể, mãnh liệt.
Trẻ con vẫn sẽ là trẻ con, chẳng bao giờ hiểu (và dường như chúng cũng không có nhu cầu phải hiểu) chuyện của người lớn. Cũng như thế, dù cố gắng đến mấy, người lớn cũng không thể trở lại thời thơ bé xa xôi để hiểu trẻ con, để thấu cho hết và chia sẻ được với chúng những khát khao cháy bỏng trong lòng. Dòng chữ "con yêu bố rất nhiều" còn vụng về, non nớt của thằng nhỏ làm chị day dứt. Nó là tình cảm của thằng bé với bố, và cũng là lời trách cứ một cách vô tình với chị. Đến bao giờ con mới đủ trưởng thành để hiểu một sự thật, không có người mẹ nào trên đời muốn con mình mất đi quyền có bố, nếu không phải vì những điều vạn bất đắc dĩ. Chắc chắn chị sẽ sẽ giúp con gửi "lá thư" cho bố. Nhưng làm thế nào để giúp con đủ mạnh mẽ vượt qua những thiếu thốn tình cảm của người cha, chuyện đó thực khó với chị. Và chắc chắn rồi, chị biết, thể nào ngày mai, ngày kia, rồi những ngày tiếp sau nữa, thằng bé sẽ lại nhờ chị dạy viết nhiều hơn nữa cho mà xem!
Theo VNE
Chuyện cái roi tre Mất cả tháng trời chị không sao tìm được cái roi tre để treo "làm phép" trên tường nhà cho thằng nhỏ biết sợ mẹ. Cái chuyện tưởng như quá đơn giản và vặt vãnh, ấy thế mà làm chị điên cả đầu. Ở thành phố lớn vào loại nhất nước này, tưởng như không thiếu cái gì vì bước ra cửa là...