Chồng đánh tôi trên bàn đẻ rồi hét lên: “Đẻ đái gì mà 2 ngày chưa xong, cô định trốn…
Đang nằm trên bàn đẻ thì chồng tôi ở đâu lao tới, nhìn dáng vẻ hấp tấp, trán đầy mồ hôi của anh, tôi đã mỉm cười vì nghĩ rằng cuối cùng anh cũng nhớ đến mẹ con tôi. Nào ngờ…
ảnh minh họa
Ngay ngày đầu về làm dâu nhà Hòa tôi đã biết cuộc đời mình sẽ khổ. Nó trái ngược với tất cả những gì anh nói với tôi từ trước đến giờ. Hòa bắt tôi nghỉ việc để ở nhà làm trọn bổn phận của một người con dâu, một người vợ. Tôi bảo đó là công việc mà tôi đã phấn đấu cả đời mới có được, tôi không muốn mất nó, thế nhưng Hòa bảo rằng, anh đủ tiền để nuôi tôi, chỉ muốn tôi ở nhà để chăm lo cho gia đình, và nếu tôi không đồng ý thì anh sẽ đâm đơn ly dị. Thấy chồng cương quyết nên tôi cũng nhượng bộ.
Kể từ ngày đó, cuộc sống của tôi gắn liền với bếp núc, quần áo, chợ búa, việc nhà. Mẹ chồng tôi năm nay đã 70, tuy bà còn khỏe mạnh nhưng lúc nào cũng chỉ muốn nằm một chỗ để cho người khác phục vụ. Thế là từ sáng đến tối, tôi cứ phải chăm bà như chăm con mọn. Thức ăn bưng vào tận giường, có khi còn phải đút cho bà, ăn xong phải bê ra rửa. Tối thì đưa bà đi tắm, quần áo, chăn chiếu của bà một tay tôi giặt giũ. Làm việc quần quật như vậy nhưng mẹ chồng tôi đâu có hài lòng? Bà khi nào cũng than thở rằng bà có một cô con dâu vụng thối vụng nát và lười chảy thây, chả có tích sự gì. Thi thoảng khái tính, mẹ chồng tôi còn chửi thẳng mặt tôi hoặc ném đồ ăn tung tóe khắp phòng rồi bắt tôi dọn.
Những lúc không phải ăn uống, bà đi lại bình thường, tám chuyện với hàng xóm. Tôi ngao ngán vô cùng, nói với chồng thì anh bảo anh chỉ có duy nhất một mẹ, nghĩa vụ của tôi là phải chăm sóc và phục vụ bà, chả có gì mà kêu ca cả.
Tôi cố cắn răng chịu đựng, đến lúc tôi mang bầu, tôi nói với chồng rằng chắc mình không cáng đáng nổi việc nhà, bảo anh thuê thêm ô sin thì anh mắng tôi sa sả: “Cô tưởng tiền dễ kiếm lắm à? Ở nhà không làm gì thì lo mà làm việc nhà đi, chả nhẽ cả thế giới này chỉ có cô mang bầu thôi à?”.
Từ đó trở đi dù bầu bí, mệt mỏi nhưng tôi vẫn phải cong lưng làm việc nhà. Hòa gọi đó là công việc của tôi, tôi không thể cứ ở nhà há miệng ra chờ anh nuôi báo cô được. Nghĩ lại những lời trước đây chồng nói mà tôi ứa nước mắt, hóa ra đó chỉ là những lời nói giả dối mà thôi.
Rồi cái khoảng thời gian mang bầu cực khổ của tôi cũng hết, hôm đó tôi thấy đau bụng nên ôm hết đồ đã chuẩn bị vào viện sinh. Tôi bắt taxi đi một mình vì biết kiểu gì Hòa cũng không quan tâm, mẹ chồng tôi thấy tôi ôm làn đi đẻ thì đay nghiến: “Cô đi thế thì tôi chết đói à?”. Nhưng lúc đó bụng tôi đã bắt đầu đau, tôi không còn tâm trí đâu mà trả lời mẹ chồng.
Tôi vào viện, ngày thứ nhất tôi đau đớn bò lê bò lết ở ngoài hành lang bệnh viện nhưng bác sỹ bảo vẫn chưa đến lúc. Tôi gọi cho Hòa nhưng anh ta không nghe máy, một lúc sau tôi chỉ nhận lại một tin nhắn gọn lỏn từ chồng: “Bận họp”. Nhìn những sản phụ khác có chồng và người nhà bên cạnh mà tôi thấy tủi thân vô cùng. Những người xung quanh nhìn tôi với vẻ đầy ái ngại, có người còn bảo rằng chắc tôi làm mẹ đơn thân nên mới thế.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Sang đến ngày thứ 2, tôi mới bắt đầu chuyển dạ. Đang nằm trên bàn đẻ thì chồng tôi ở đâu lao tới, nhìn dáng vẻ hấp tấp, trán đầy mồ hôi của anh, tôi đã mỉm cười vì nghĩ rằng cuối cùng anh cũng nhớ đến mẹ con tôi. Nào ngờ vừa vào tới phòng sinh, chồng tôi đã túm váy tôi rồi tát vào mặt tôi tới tấp. Anh vừa đánh vừa hét:
- Đẻ đái gì mà 2 ngày rồi chưa xong, cô định trốn vào đây để khỏi làm việc nhà chứ gì?
Tôi bất ngờ quá, không kịp phòng vệ gì nên ăn ngay mấy cái tát vào mặt. Bác sỹ cũng bất ngờ vì cứ nghĩ anh vào để động viên vợ. Họ kéo chồng tôi ra nhưng anh vẫn cố lao vào tát tôi. Lúc đó tôi vừa đau đẻ vừa sốc, bác sỹ thấy vậy thì đẩy chồng tôi ra rồi chốt cửa lại. Xong xuôi, họ quay sang bảo tôi:
- Chồng con gì mà hành động như côn đồ, sao cô còn chịu đựng được mà đẻ con cho anh ta nhỉ?
(Ảnh minh họa)
Tôi không biết nói gì, nước mắt cứ chảy ra. Tôi lấy hết sức rặn, 3 tiếng sau, con tôi chào đời an toàn.
Lúc tôi nằm trên giường, mấy người xung quanh chạy đi mua cho tôi tô cháo rồi tận tình khuyên nhủ tôi nên ly hôn với ông chồng mất nhân tính. Họ nói rằng anh ta không xứng đáng với tôi, không có ông chồng nào cạn tình cạn nghĩa như anh ta, chẳng việc gì tôi phải nai lưng ra làm ô sin cho nhà anh ta cả. Tôi còn trẻ, còn khỏe, sẽ khó khăn vài năm đầu khi nuôi con một mình nhưng như thế còn hơn là việc tôi phải chịu đựng một ông chồng bạc bẽo như thế suốt đời. Tôi cứ nghĩ mãi những lời họ nói và thấy mình nên can đảm để thực hiện nó.
Theo blogtamsu
Anh gục mặt xuống và hét lên một câu mà cả đời tôi không thể quên được...
Mắng tôi xong thì anh khăn áo ra đi. Tôi biết mấy hôm nay anh đang sống ở nhà bố mẹ anh. Không biết tôi phải làm gì để anh hiểu là tôi rất yêu anh và con. Tôi chỉ là quá áp lực thôi...
ảnh minh họa
Anh là trưởng phòng công ty thương mại, còn tôi là giáo viên cấp 3. Với mức thu nhập tương đối ổn của anh gia đình tôi đã sớm mua được nhà rồi hai đứa con xinh xắn lần lượt ra đời. Cuộc sống gia đình cứ êm đềm trôi qua thật hạnh phúc sum vầy.
Vậy mà mọi thứ tốt đẹp như một giấc mơ trôi nhanh như khi nó đến. Mấy hôm nay chồng tôi căng thẳng với giám đốc nên anh quyết định nghỉ việc.
Tôi khuyên anh cứ nghỉ ngơi thoải mái đi rồi tháng sau đi kiếm việc khác. Có anh ở nhà, tôi thật rảnh rang. Anh đảm nhận mọi việc con cái cơm nước dọn dẹp. Tôi chỉ việc đi làm về và ăn cơm rồi tắm rửa, chơi với con và đi ngủ.
Đã nhiều lần anh đi kiếm việc nhưng tất cả chỗ anh nộp hồ sơ đều lương thấp chỉ bằng 1/2 lương anh làm công ty cũ, khiến anh thấy không xứng với năng lực. Nhìn vẻ mặt của anh sau mỗi buổi phỏng vấn xin việc là tôi hiểu và thông cảm với anh.
Một năm nay anh chưa thể kiếm việc, rồi dần dà anh nản cứ ở lỳ trong nhà cho dù tôi có nói thế nào anh cũng bảo: "Anh sẽ là ô sin cao cấp cho em yên tâm đi làm". Nói không được tôi mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Nhìn chồng người ta tháng nào cũng mang về cho vợ một xấp tiền còn mình kiếm được đồng nào chi trả sinh hoạt hàng ngày cũng hết khiến tôi phải ra sức đi dạy thêm. Ngày nào anh ngửa tay xin tiền mà tôi thấy hình ảnh của chồng xấu xí mà thất vọng vô cùng.
Những cuộc cãi nhau mỗi ngày lại tăng lên, sáng mở mắt anh đã xòe tay xin tiền vợ đi chợ, tôi ngao ngán nói anh là: "Đồ ăn bám váy đàn bà mà không biết ngại". Tưởng anh sẽ nổi khùng lên đi kiếm việc vậy mà anh chỉ im lặng đi phơi quần áo.
Con mở miệng ra xin tiền tôi tức tối chửi: "Tiền tao không phải vỏ hến đâu mà ngày nào cũng thấy mày xin hết tiền bút lại tiền sách vở vậy?". Chồng thấy tôi căng với con anh nói chêm vào: "Anh thấy con có đòi hỏi gì đâu mà em ghê gớm quá vậy". Tôi nhếch mép cười: "Anh giỏi thì cho nó tiền đi". Anh im bặt không nói được gì.
Hôm đó tôi dạy có một tiết rồi về nhìn thấy chồng ngồi quán cà phê với mấy thanh niên chưa vợ chuyện vui vẻ khiến tôi lộn tiết lên, hùng hổ chạy đến quát ầm lên: "Rảnh rỗi nhỉ? Mấy giờ rồi anh không đi chợ mà ngồi buôn thế có ra được tiền không?".
Tôi muốn anh trở lại là người đàn ông chủ gia đình chứ đừng để tôi phải gánh vác mọi chuyện thế này. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi tức tối: "Em vừa vừa thôi, cái gì cũng có giới hạn của nó". Tôi điên tiết lên: "Anh mà dám lên mặt dậy tôi sao, trong gia đình ai kiếm được nhiều tiền thì làm chủ, anh không được quyền nói tôi. Về đi chợ đi, chắc để tôi đi sao".
Nghe giọng cười chế giễu của mấy thanh niên kia, chồng tôi tức tối tát cho tôi một cái rồi lồng lộn kéo tôi về nhà. Về đến nhà anh lao vào định đánh tôi nhưng tôi chẳng vừa cũng đánh trả, thấy vậy anh ôm mặt gục xuống và hét lên một câu cả đời tôi không quên được: "Cô đúng là kẻ chỉ biết yêu tiền, ngày tôi kiếm nhiều tiền thì cô đối tốt ngọt ngào với tôi, khi tôi thất thế cô lại chà đạp lên danh dự của tôi. Tôi sẽ ra đi để cho cô đỡ miệng ăn".
Nói rồi anh khăn áo ra đi. Tôi biết mấy hôm nay anh đang sống ở nhà bố mẹ anh. Các bạn ơi tôi có phải là người vợ tham lam ích kỷ quá không? Không biết tôi phải làm gì để anh hiểu là tôi rất yêu anh và con. Tôi chỉ là quá áp lực thôi, tôi muốn anh trở lại là người đàn ông chủ gia đình chứ đừng để tôi phải gánh vác mọi chuyện thế này.
Theo Afamily
Anh đánh tôi 'lên bờ xuống ruộng' trước ngày cưới chỉ 2 tuần Anh ta gương mặt sát khí khác hoàn toàn với vẻ nhân từ hiền hậu thường ngày. Thấy tôi cười nhạt, thở dài anh ta cứ thế lao vào tát tôi thêm vài cái nữa, giật tóc tôi. Anh là chàng trai rất tốt, anh 26 tuổi còn tôi 23. Anh có gương mặt phúc hậu vá sống rất tử tế, chân thành...