Chồng đã y.ếu s.inh l.ý còn đi n.goại t.ình
Tôi cũng thường xuyên kích thích những ham muốn gối chăn của chồng, để khiến anh cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn.
Lấy chồng được 2 năm, tôi bắt đầu nghi ngờ mọi hành động của anh. Thứ nhất, vì anh hay ra ngoài muộn, ít khi về nhà ăn cơm với vợ, làm tôi lo lắng vô cùng. Thứ hai, anh hay ấp úng khi trả lời các câu hỏi của tôi. Tôi chẳng hiểu sao anh lại thay đổi nhiều như thế, trong khi tôi đã cố gắng mọi thứ để vun vén cho anh và gia đình này.
Tôi có thể tự hào vì mình đã làm một người vợ tốt, một người con dâu ngoan, không có gì phải suy nghĩ cả. Tôi chưa làm gì khiến bố mẹ chồng phật ý, cũng không bao giờ đòi hỏi ở anh quá đáng. Ngay cả chuyện anh bị y.ếu s.inh l.ý, chẳng thể chiều tôi ở trên giường theo yêu cầu, cũng không thể làm tôi thỏa mãn chuyện gối chăn, nhưng tôi vẫn cứ không bận tâm, chỉ vì tôi rất yêu anh và quan tâm tới anh.
Khi lấy anh, tôi biết chồng mình đã bị y.ếu s.inh l.ý, nhưng vì anh nói tôi hãy giấu chuyện này nên tôi cũng đồng ý. Với lại, chuyện có hay ho gì mà nói ra, chỉ tổ người khác cười cho mà thôi. Tôi đã chịu đựng, không được hưởng sự hạnh phúc của người vợ. Lúc nào yêu anh cũng nhanh nhanh vội vội, hoặc là một tí đã xong, hoặc là anh sợ không dám làm gì.
Khi lấy anh, tôi biết chồng mình đã bị y.ếu s.inh l.ý, nhưng vì anh nói tôi hãy giấu chuyện này nên tôi cũng đồng ý. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Vì yêu và thương anh nên tôi đã ra sức tìm thuốc chữa trị, tìm các món ăn bổ cho sức khỏe của đàn ông trong chuyện ấy để thúc giục anh ăn. Tôi cũng thường xuyên kích thích những ham muốn gối chăn của chồng, để khiến anh cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn.
Những tưởng, khi tôi chăm sóc và yêu thương anh như vậy, anh sẽ bù đắp cho tôi, sẽ là một người chồng tuyệt vời. Nào ngờ, anh không biết thân biết phận, nghĩ mình yếu chăn gối như vậy chính là do vợ, mình chỉ là một phần. Thế nên anh đã tính chuyện đi cặp bồ với người đàn bà khác, người mà anh cho là, nhìn cô ta có vẻ có thể chiều được anh hơn vợ anh. Tất nhiên anh chọn tiêu chí vòng một khủng, mong cong để n.goại t.ình, vì người đó theo anh là có thể khiến anh được thỏa mãn. Anh vẫn cố chấp và đổ tội cho tôi khi bản thân mình không thấy được thoải mái.
Nếu như người đàn bà ấy không gọi đến nhà, không hỏi tôi có phải vợ của anh không, đến đón anh về thì có lẽ, tôi không thể biết anh đi n.goại t.ình. Người đó chê anh yếu kém, thế mà cũng đòi đi n.goại t.ình. Cô ta còn cười vào mặt tôi vì người chồng như thế cũng không giữ được. Cô ta còn nói, có ý định n.goại t.ình với chồng tôi nhưng người y.ếu s.inh l.ý như thế thì cô ta chẳng thiết, xin trả về cho tôi.
Nghe những lời ấy mà tôi chua xót vô cùng. Phần vì giận mình, giận chồng, phần vì thương hại người chồng đó. Tại sao anh lại suy nghĩ nông cạn như vậy, y.ếu s.inh l.ý lại còn đòi đi n.goại t.ình và nhất định không chịu nhận lỗi về mình. Tôi chán nản quá, đã hi sinh nhiều vì chồng mà anh còn như vậy, không biết tình trạng này từ bao giờ, liệu anh có phải đã chơi bời quá nhiều rồi không? Tôi quá đau khổ rồi, chẳng biết nên làm gì nữa…
Theo VNE
Ngày tình đầu của con tan vỡ!
Con sẽ đứng lên bằng chính đôi chân của mình, và tin là con làm được mẹ nhỉ? Mẹ! Con gái mẹ hôm nay lại khóc rồi, và thức trắng đêm nữa. Cuộc sống không được như mong muốn mẹ nhỉ, không ai đoán trước được điều gì phải không mẹ?
Con buồn, tự nhiên con lại nghĩ đến bố mẹ mà con không dám gọi điện cho mẹ, con sợ đang nói chuyện với mẹ mà con khóc, mẹ lại nghĩ hai chị bắt nạt con. Con tự mỉm cười, rồi con lại nhắn tin than vãn với anh hai mẹ ạ, con chỉ nói sơ sơ tình hình của con hiện tại, vậy mà anh hai hiểu và an ủi con rất nhiều đấy mẹ. Con bật cười vì cái cách anh an ủi con sao mà dễ thương đến thế. Nhưng nước mắt không nghe lời con, nó cứ rơi ấy mẹ ạ, con càng tự lau, nó càng rơi nhiều, rơi nhiều đến nỗi làm con phát bực, con mặc kệ cho nó tuôn trào, để rồi nơi trái tim có một cảm giác gì đó đau nhói!
Mẹ ơi, con lớn rồi mẹ nhỉ? Con không còn là một con nhỏ với mái tóc tomboy, đi phá khắp xóm, suốt ngày theo mấy anh với mấy thằng con trai thả diều, b.ắn bi để mỗi lần như thế, mẹ lại lôi con về nhà, bắt con nằm xuống " Lần này chịu mấy roi?", con vừa ấp úng, vừa khóc nấc " Một roi, nhẹ thôi ạ". Lên cấp 3, con cũng thướt tha với áo dài, với mái tóc lá, dài dài một tẹo mà dễ thương mẹ nhỉ? Chả thế mà con cũng làm ít nhất là 3 cậu bạn chao đảo vì mình, mặc dù con chả giống một đứa con gái gì cả, nói to, lại còn phá phách nữa. Nhưng mà con lớn thật rồi đấy mẹ ạ, con không còn quá bé để bố mẹ, anh hai và hai chị che chở cho con mãi được. Năm 12, con lên TP học, con đã trưởng thành lên rất nhiều, và con đã biết yêu từ cái ngày đấy, con nhớ đó là một ngày SG lác đác mưa, mà trùng hợp là, hôm nay, khi mọi thứ sụp đổ trong con, SG cũng "khóc" mẹ ạ.
Người ta cứ nói mối tình đầu mong manh lắm, nhất là nó lại bắt nguồn khi đó là tình yêu t.uổi học trò. Con không tin điều đó, con đã muốn tự mình chứng minh điều người ta nói là không đúng, con ngốc mẹ nhỉ? Con dành tình cảm cho cậu ấy thật nhiều. Ngày cậu ấy tỏ tình với con, con vui đến mất ngủ, khiibg phải vì con cũng thích cậu ấy, mà chỉ là vì cậu ấy ít nói, ít biểu lộ cảm xúc, lại hay bắt nạt con, thế mà... con bất ngờ quá mẹ ạ. Thế rồi con đồng ý, ít nhiều thì dần dần con cũng dành hết tình cảm cho người ta. Rồi con cũng biết thế nào là yêu, là nhớ, là cố gắng, là mạnh mẽ, là nghị lực, là kìm lòng, là khóc vì đau, là "tự nâng lên thì có thể tự bỏ xuống", con đứng lên được sau tất cả, chứng tỏ con lớn rồi mẹ nhỉ?
Con đành phải đổ cái lỗi này cho hai từ "số phận" (Ảnh minh họa)
Thất tình, con khóc muốn ngập lụt cả SG, nhưng sau gần 2 tiếng đồng hồ đ.ánh mất mình ấy, con lại cười nhiều hơn, nói nhiều hơn và bỗng thấy mình lạnh lùng, vô cảm đến đáng sợ. Con nói với hai chị là con sẽ cắt tóc, con ngốc thật mẹ nhỉ? Sao con lại có một phút yếu lòng suy nghĩ như thế để đ.ánh mất mình? Ai cũng khen con dễ thương, nên thôi mẹ ạ, con từ bỏ cái mơ ước cắt tóc tomboy cho một cuộc tình đã không như con mong đợi.
Người ta bảo, vết thương là ta đ.au đ.ớn như thế thì đừng cố tỏ ra mạnh mẽ và kiên cường nhưng khóc nức nở để cầu mong sự thương hại của người khác không phải là bản chất của con. Níu kéo người khác càng không phải tính cách của con. Tại sao con phải nhìn về phía sau khi đôi mắt mẹ sinh con ra đã ở đằng trước mẹ nhỉ? Con tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường là đúng mẹ nhỉ? Con không sai mẹ nhỉ?
Con sẽ cố gắng mẹ ạ, con muốn nhà mình và bạn bè an tâm về con, và cả cậu ấy nữa. Con không muốn cậu ấy bận tâm về con, con không muốn cậu ấy đau lòng x.ót x.a cho con, con thấy mình đã từng khiến cậu ấy mệt mỏi, là gánh nặng cho cậu ấy. Chắc con tàn nhẫn với cậu ấy lắm mẹ nhỉ. Nhưng biết sao được, con đành phải đổ cái lỗi này cho hai từ "số phận".
Rồi con cũng sẽ đứng lên được phải không mẹ? Chẳng có yêu thương nào là mãi mãi, chỉ có khoảnh khắc bên nhau là trường tồn vĩnh cửu. Không phải trên bờ cát thời gian mà trong nhưng ngách sâu của hồi ức mỗi khi con nhớ về... đau đáu và khôn nguôi. Con sẽ chấp nhận đâu phải người nào cũng có thể thương yêu nhau cả đời. Đôi khi vai trò người này trong cuộc đời người kia chỉ đơn giản là đi chung một đoạn đường, ngắn hay dài sau đó đều phải nói lời tạm biệt.
Bạn ấy và con không còn chung một con đường, con cũng chả biết sau này đâu sẽ là yêu thương rất thật nhưng hãy cứ nhớ là con đã dành tình cảm hết cho cậu ấy là được phải không mẹ? "YÊU KHÔNG HỐI TIẾC" mẹ nhỉ?
Con sẽ đứng lên bằng chính đôi chân của mình, và tin là con làm được mẹ nhỉ?
Theo 24h
Anh chỉ là một gã nghèo Giờ đây anh nhận ra một điều rằng "Em không thể bên một thằng nghèo mãi được". Vậy là đã gần 4 năm mình yêu nhau rồi em nhỉ! Chỉ còn vài tháng nữa là khoảnh khắc giao mùa sẽ đến. Những cơn mưa bắt đầu với bao nhiêu kỉ niệm của chúng mình thay phiên nhau lướt qua trong tâm trí của...