Chồng cười mỗi khi được hỏi vì sao lại cưới người như tôi
Ở bên anh tôi luôn cảm thấy mình được che chở, anh quan tâm chăm sóc tôi từ những cái nhỏ nhặt nhất.
Tôi, một người con gái không hề có nhan sắc, thậm chí còn có thể gọi là xấu. Tôi luôn thấy tự ti về điều đó, tất cả các chi tiết trên mặt tôi không hài hòa và có phần thô kệch. Tôi không biết mình có cái mà người ta gọi là “duyên ngầm” không nhưng vẫn có nhiều mối tình qua tay, nhiều người theo đuổi, trong đó có anh. Anh hơn tôi 5 tuổi, lúc quen anh tôi chưa hề nghĩ tới chuyện lấy chồng bởi vẫn còn ham chơi lắm, thích tự do hơn là bó buộc, hơn nữa tôi cũng sợ phải vào khuôn khổ. Không biết ông trời sắp đặt thế nào mà tôi quen cùng ngày hai người, cùng họ cùng tên, cùng quê và chỉ khác tuổi. Ban đầu tôi giữ khoảng cách với cả hai vì thật tâm chưa muốn ràng buộc với bất kỳ ai.
Do gia đình thúc ép chuyện chồng con, sợ con gái út quá lứa lỡ thì, tôi quyết định tìm hiểu người kia chứ không phải anh. Hồi đó khi biết anh có ý tán tỉnh sao mà tôi ghét đến cực độ, tôi không nói, không nhìn, thậm chí còn có thái độ khinh khỉnh dù biết anh rất chân thành. Lúc đầu tôi đã nghĩ sẽ đồng ý người ta vì công việc và vẻ bề ngoài, họ hơn anh do công việc nhàn nhã, chỉ ngồi bàn giấy, trong khi anh lại là dân kỹ thuật (kỹ sư). Tôi gần như quyết định cuộc đời ngay lúc ấy nhưng khi biết anh biên chế nhà nước, còn người ta làm hợp đồng, tôi lại thay đổi. Ở quê tôi người ta coi trọng người làm nhà nước lắm, tôi cũng muốn chọn anh để cha mẹ vui lòng mà không phải là vì tình yêu.
Nghĩ sao làm vậy, tôi đồng ý lấy anh, biết anh vui lắm. Cưới nhau về một thời gian tôi tình cờ đọc được trang nhật ký mà anh để dạng file ẩn. Anh nói yêu tôi rất nhiều, nhiều hơn chính bản thân anh, rằng tôi là người đặc biệt nhất trong cuộc đời anh. Anh chưa từng yêu một ai nhiều như thế mặc dù cũng có 2 mối tình trước khi đến với tôi, anh cũng có nhiều người theo đuổi vì rất ưa nhìn, hiền lành và học rất giỏi. Trong khoảng thời gian tìm hiểu tôi thấy anh đã khóc dù không phải là người yếu đuối khi tôi nói lời chia tay. Cho đến bây giờ, khi đã là vợ anh, tôi vẫn luôn bằng lòng với quyết định của chính mình khi thấy anh là người như thế. Hơn nữa bố mẹ tôi rất hài lòng vì một người con rể như anh.
Nhiều lúc tôi đã hỏi anh tại sao yêu một người như tôi, không nhan sắc, không có điểm gì nổi trội, anh chỉ cười và ôm tôi vào lòng. Ở bên anh tôi luôn cảm thấy mình được che chở, anh quan tâm chăm sóc tôi từ những cái nhỏ nhặt nhất. Giờ đây chúng tôi đã có một cậu con trai 2 tuổi nhưng tình cảm vẫn như ngày yêu nhau, tất cả những tin nhắn trên mạng xã hội cũng như trên điện thoại chúng tôi vẫn giữ từ lúc yêu tới giờ. Chúng tôi phải lưu vào thẻ nhớ vì dung lượng máy không đủ. Có những lúc bất chợt suy nghĩ tôi lại thấy mình may mắn vì gặp được anh, đã có quyết định đúng ở giây phút cuối cùng.
Anh, em viết lên đây chỉ muốn nói: “Anh à, tương lai không ai nói trước được điều gì nhưng em luôn đặt niềm tin nơi anh”. Em biết anh hay đọc chuyên mục này nên muốn gửi lời cảm ơn vì chừng đấy thời gian luôn ở bên em, quan tâm, san sẻ và yêu em nhiều như thế. Cảm ơn anh vì đã cho em một bầu trời mới, nó không tối tăm như trước giờ em vẫn nghĩ. Em đã không còn tự ti, e dè, nghĩ mình thấp kém nữa. Anh hãy mãi là người như trước giờ em biết nhé, Ghẻ của em. Em yêu anh rất nhiều, bố Cu Win.
Theo vnexpress
Thực tế có kiểu tình yêu 'bất chấp đến với nhau' không?
Yêu là phải có lựa chọn, phải hợp guu và phải đáp ứng được tiêu chuẩn của nhau. Nói khác đi, yêu cũng cần môn đăng hộ đối...?
Video đang HOT
"Môn đăng hộ đối"?
Khái niệm khá cổ hủ này chắc phần lớn trong chúng ta đều biết. Thời phong kiến và xa xưa hơn nữa, những quan niệm như: "Áo mặc sao qua khỏi đầu" "Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó" Quá phổ biến và gần như là quy luật. Cho nên tình yêu, nếu có, thường đến sau hôn nhân. Hôn nhân mà không có tình yêu thì dựa vào điều gì?
Dựa vào sự tương xứng trong các tiêu chuẩn giữa hai gia đình và cá nhân cô dâu, chú rể, hay gọi là "môn đăng hộ đối", nghĩa là người giàu thì lấy người giàu, người nghèo thì lấy người nghèo, người giàu lấy người khá thì người khá phải giỏi, phải đẹp, phải tài ba... Chính những quan niệm đó đã làm cơ sở cho khá nhiều tiểu thuyết, phim ảnh, cải lương... với những mối tình bị chia cắt vì giai cấp sang hèn khiến cho người xem phẫn nộ và tiếc nuối.
Bỏ qua chuyện xưa đi, xưa quá rồi, ai cũng biết cả. Ngày nay người ta tự do yêu đương, tự do tìm hiểu, tự do... đủ thứ. Nhưng liệu những người trẻ đang yêu kia có khác gì quan điểm của ông cha ngày xưa hay không? Theo tôi thấy thì không. Thậm chí ngày nay họ còn phát triển ra càng nhiều tiêu chuẩn hơn nữa, họ cân, đong, đo, đếm kỹ càng hơn nữa! Điều này lại càng đúng, càng tăng lên theo tuổi đời của họ. Tình yêu bồng bột kiểu "bất chấp tất cả" chỉ có ở độ tuổi 15-18 mà thôi.
Ai ai cũng xây dựng cho một "bảng tiêu chuẩn" cho riêng mình: Cô gái thì muốn tìm một người yêu bản lĩnh, nam tính, không trăng hoa, có chí cầu tiến, có nhà mặt tiền, đẹp trai... Các chàng trai thì muốn tìm một cô vừa đẹp, vừa hiền, có học thức, không đua đòi, biết nội trợ, giỏi quan tâm, hiếu thảo, vâng lời.... Các tiêu chuẩn này nhiều hoặc ít tùy vào "tiền vốn" của mỗi người cộng với sở thích cá nhân.
Thường thì tiêu chuẩn chung nhất của các cô gái là "cảm giác an toàn". Họ muốn yêu và sốngđúng nghĩa và thỏa mãn được nhu cầu thường ngày. Cái cụm từ này rất chung chung, nhưng đại khái là khả năng che chở, bảo vệ bạn gái, khả năng xây dựng và duy trì một gia đình êm ấp, sung túc, đầy đủ và cả việc... không ngoại tình. Còn các chàng trai thì tiêu chuẩn đa dạng, phong phú và phức tạp đến mức gần như chẳng có tiêu chuẩn nào cụ thể, cứ cưa được cô nào vừa mắt là mừng húm rồi.
Đây là điểm quan trọng nhất dẫn đến tình trạng "người già neo đơn", độc thân, ế... Tôi cho rằng rất ít hoặc không có ai không tìm được người để yêu thương nếu họ chấp nhận tất cả những ai yêu thương họ.
Yếu tố cơ bản nhất dẫn đến "ế" chính là sự không tương xứng về các tiêu chuẩn, hay nói cách khác là những tiêu chuẩn mà bạn có không nằm trong "vùng phủ sóng" của những người nằm trong vùng tiêu chuẩn của bạn. Nói đơn giản lại là bạn không tìm được người "môn đăng hộ đối" với mình. Vậy nhé, những người ế đừng than vãn nữa, hãy xem lại bảng tiêu chuẩn của mình đi. Những người thường ế, thường hay nghĩ về tình yêu hoàn hảo hơn cái họ cần.
Tình yêu ở đâu?
Chính vì tình trạng "môn đăng hộ đối" nêu trên mà nhiều "trái tim" không tìm đến được với nhau. Nhưng những người đang "yêu" nhau kia, đang gọi nhau là người yêu hay chồng vợ có tình yêu hay không? Chưa chắc, họ có thể chỉ là những người hợp với tiêu chuẩn của nhau, may mắn tìm thấy nhau thôi.
Vì chúng ta ngày càng tự do, vâng, "tự do", nên chuyện ly dị đã không còn mới lạ và yêu nhau rồi chia tay thì "bình thường như cân đường, hộp sữa". Vì sao? Vấn đề ở chỗ nếu mối quan hệ bắt nguồn từ các tiêu chuẩn thì khi tiêu chuẩn đó thay đổi hay tăng thêm cũng là lúc quan hệ rạn nứt: Những người yêu nhau lúc còn là học sinh thì rất ít tiêu chuẩn, đôi lúc chỉ là "cần một người yêu cho có" thế thôi.
Khi vào đại học họ lại nhìn quanh so sánh người yêu mình với người này, người nọ, tăng thêm các tiêu chuẩn như phải quan tâm nhiều hơn, phải quà cáp, lãng mạn, phải có chí cầu tiến, phải có tương lai tươi sáng, phải đảm đang việc nhà, phải ngoan hiền không được tụ tập bạn bè nhậu nhẹt...
Rồi lớn hơn, ra trường đi làm, tiếp xúc với những tầng lớp khác nhau của xã hội, họ nhận ra rằng những tiêu chuẩn ngày xưa như: "Đẹp trai, ga lăng, lãng mạn, nhí nhảnh, dễ thương..." đều là những thứ "xài không vô". Để chọn chồng, chọn vợ cần có tính chất "ổn định" và "hướng phát triển" tương lai. Họ lại thêm vào bảng tiêu chuẩn của mình.
Nhiều người đọc đến đây sẽ nói tôi phiến diện quá, họ chỉ cần yêu mà không cần tiền bạc vật chất hay danh tiếng, địa vị gì hết. Xin lỗi, tôi nghĩ đó là những người đang không có người yêu hoặc đang rất khổ sở chống chọi cho một tình yêu nhiều biến cố. Ngay cả vợ chồng nếu kinh tế bất ổn còn lục đục cả ngày kia, nói gì mấy người yêu nhau chưa có danh có phận, nhất là những người đến với nhau với một bảng tiêu chuẩn trên tay?!
Vậy đó, đến một ngày một trong hai người không chạy theo kịp tiến độ nâng cấp của bảng tiêu chuẩn trên tay người kia nữa thì "tình yêu" tan vỡ. Rất nhiều trường hợp là cả hai người càng đi càng xa nhau, những tiêu chuẩn cần có không tìm thấy ở nhau. Thôi, chia tay sớm bớt đau khổ, nhé.
Yêu đi rồi tính
Nói vậy không phải là xã hội này không còn ai biết yêu. Cũng không phải cứ mù quáng mà yêu bậy yêu bạ không cần các tiêu chuẩn. Có rất nhiều người may mắn, họ yêu nhau trước, bất chấp các tiêu chuẩn mà cả hai đặt ra về "người trong mộng" của mình.
Khi ở bên nhau, họ yêu và sống, và chịu đựng các khuyết điểm của nhau, giúp nhau phát triển những ưu điểm cần thiết để duy trì và phát triển mối quan hệ. Cũng có những người ban đầu đến với nhau chỉ vì phù hợp các tiêu chuẩn, sau đó phát sinh tình yêu rồi họ duy trì và dùng tình yêu đó để phát triển tiếp các tiêu chuẩn mới.
Yêu không phải cho ta, mà là tình cảm ta dành cho người ta yêu. Yêu là hi sinh, chịu đựng, quan tâm cảm xúc của người yêu. Yêu nhau khổ lắm, nhưng muốn sướng thì chỉ có ở một mình mới sướng thôi.
Trong đời gặp được nhau là duyên, nhưng ở bên nhau thì cần có nợ. Nếu yêu ai hãy làm cho họ nợ thật nhiều và đừng ngại mang nợ của họ để suốt đời trả nợ cho nhau. Nếu không ai nợ ai, thì yêu thương mong manh hơn giọt sương buổi sớm, đẹp rạng ngời nhưng cũng chóng bay hơi.
Bạn có cảm nghĩ gì về tình yêu ngày nay? Bạn có sẵn sàng bất chấp yêu nhau, mặc dù người ấy không nghề nghiệp, xấu xí, vô gia cư... trong khi bạn xinh đẹp, giỏi giang và ở trong biệt thự không? Câu trả lời đó cũng đã ở trong tâm trí của chúng ta từ lầu rồi ấy nhỉ, lựa chọn ai, như thế nào?!
Nhưng bạn ơi, hãy dành thêm nhiều quan tâm cho người mình yêu, bạn nhé. Tìm được một người để yêu không dễ đâu, nếu người đó cũng yêu bạn thì càng quá khó. Đừng để lạc mất nhau vì mấy tiêu chuẩn tầm phào.
Theo Phununew
Sau cưới 3 năm tôi vẫn không hiểu vợ muốn gì? Chúng tôi kết hôn được 3 năm. Tôi 36 tuổi, vợ 33 tuổi. Chúng tôi đã có một bé gái 2 tuổi. Có đứa con ra đời cuộc sống gia đình khác hẳn. Vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn lo toan nhiều hơn. Nhưng có một điều mà suốt 3 năm qua, tôi rất khó giải thích đó là cảm giác không hiểu...