Chồng cũ muốn hàn gắn sau 2 năm ly hôn
Trong lúc tôi nén vết thương do sinh mổ để chăm con và nuốt nước mắt vào trong thì anh lại vui vầy bên một người đàn bà khác.
Tôi và chồng kết hôn với nhau trong sự ngỡ ngàng của nhiều người, bởi gần như tất cả đều cho rằng chúng tôi không hợp nhau. Tôi là người phụ nữ có thể toàn tâm toàn ý vì gia đình, còn anh tính tình phòng khoáng, có phần ham chơi, thích khám phá và hướng ngoại. Thế nhưng tôi tin rằng “trái dấu thì hút nhau”, chúng tôi là phần còn thiếu hoàn hảo nhất của người kia.
Cuộc sống hôn nhân thời gian đầu rất ngọt ngào. Duy có một điều duy nhất đó là chúng tôi cưới nhau 2 năm nhưng chưa có con. Không phải sức khỏe có vấn đề mà tôi muốn có con nhưng anh thì chưa. Lúc ấy tôi đã 29 tuổi còn chồng 30, thế nhưng chồng tôi vẫn một mực muốn kéo dài cuộc sống vợ chồng son chứ chưa muốn có con cái ngay. Anh bảo: “Anh sợ em sẽ yêu con hơn yêu anh”. Tôi bảo con cái là sợi dây kết nối để vợ chồng thêm gắn kết nhưng anh gạt đi. Suốt 2 năm ân ái nhưng chưa lần nào tôi dính bầu bởi anh rất “cảnh giác”.
Trong một lần anh say rượu, mất kiểm soát, tôi mang bầu và 9 tháng sau sinh ra một cô công chúa đáng yêu vô cùng. Tôi rất hạnh phúc, nhưng ngược lại, anh cho đó là một “tai nạn ngoài ý muốn”. Từ ngày tôi sinh con ra, anh trở nên ơ hờ với cả hai mẹ con. Anh có thể ôm cái điện thoại cả ngày nhưng tuyệt nhiên rất ít khi ôm nựng con. Thế rồi hơn 1 tháng sau, anh bảo mọi chuyện quá sức của anh, anh chưa sẵn sàng để làm một ông bố.
Thậm chí anh còn phàn nàn rằng từ khi con chào đời công việc của anh không thuận lợi. Anh đổ cho là con khắc mệnh. Những lúc ấy tôi chỉ biết khóc thầm.
Thay vì ở nhà cùng vợ con, anh bắt đầu đi biền biệt với lý do công ty cử đi công tác. Rồi một ngày anh trở về thú nhận anh chán ghét cuộc sống bó buộc như… tù đày, anh muốn sống một cuộc sống tự do, phóng khoáng với một người phụ nữ sẵn sàng cùng anh phiêu lưu chứ không phải ru rú ở nhà ôm con. Anh nói anh có nhân tình và muốn sống với cô ta.
Ôi chao, trong lúc tôi nén vết thương do sinh mổ để chăm con và nuốt nước mắt vào trong thì anh lại vui vầy bên một người đàn bà khác. Nỗi ghen tuông, ấm ức khiến tôi chỉ muốn đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân này ngay tức khắc. Nhưng vì con tôi cần cha, và tôi cũng ôm hi vọng rằng đó chỉ là giây phút nhất thời của đàn ông, sẽ có ngày anh hiểu ra và quay về, nên tôi đã dùng sự vị tha và bao dung của mình để níu kéo anh.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn bất lực trước anh. Cuộc sống trở nên ngộp thở đến mức không thể chịu đựng được. Chúng tôi ly hôn. Hai năm trôi qua, thời gian quả là phương thuốc diệu kỳ khi trong lòng tôi những vết thương không còn âm ỉ nhói lên nữa. Tôi và con gái có cuộc sống rất tốt, với tôi con là tất cả cuộc sống.
Video đang HOT
Sau 2 năm ly hôn, một ngày chồng tôi trở về, gương mặt hồ hởi giang tay ôm con gái vào lòng. Anh bảo rằng sau những cuộc phưu lưu, anh đã hiểu ra gia đình mới là thứ đáng giá nhất và anh quay về muốn hàn gắn những đổ vỡ trước đây.
Anh thường xuyên qua lại thăm con, tỏ ra yêu thương và dành nhiều thời gian cho con bé như bù đắp lại khoảng thời gian 2 năm trước. Tôi không có lý do gì để cấm cản anh vì dẫu sao anh cũng là ba của con tôi.
Nói thật tôi rất giận anh, nhưng vẫn còn yêu anh tha thiết. Không phải không có những người đàn ông khác đến với tôi và giang rộng vòng tay với mẹ con tôi nhưng tôi đã từ chối hết. Tôi cũng không hiểu mình đang chừa một đường về cho anh hay vì đã hết tin tưởng vào tình yêu và đàn ông.
Giờ đây khi anh quay trở về, tôi thấy phân vân lắm. Tôi có nên cho anh một cơ hội sau những tổn thương anh gây ra cho mẹ con tôi?
Theo Doisongphapluat
Có nên tiếp tục yêu người không còn trinh tiết?
Em nói rằng rất yêu tôi nhưng em đã không còn trong trắng nữa. Em không kể với ai cả vì sợ người ta coi thường mình nhưng em không muốn giấu tôi điều gì, còn việc tôi quyết định như thế nào là tùy ở tôi.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 26 tuổi, người yêu của tôi 25 tuổi. Tôi yêu em ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Tôi chưa bao giờ có cảm giác muốn được che chở và gắn bó với một cô gái nào nhiều đến thế.
Em không thực sự xinh đẹp nhưng cư xử thì rất mực dịu dàng, đặc biệt em rất khéo léo trong việc tề, gia, nội trợ. Tôi luôn tự hào vì có được em. Tôi thường vẽ ra viễn cảnh tương lai của hai chúng tôi. Ít lâu nữa, tôi sẽ xin bố mẹ để kết hôn với em. Tôi muốn được cùng em chung sống và có những đứa con dễ thương, bụ bẫm.
Có lần tôi nói với em: 'Em thật hoàn hảo, anh yêu em nhiều lắm'. Khi ấy em trả lời: 'Nếu em không hoàn mỹ như anh nghĩ thì anh có yêu em nữa không?'. Trong giây phút đó tôi đã nói rằng: 'Dù thế nào thì anh vẫn luôn yêu em'. Thế nhưng khi phải đối mặt với hoàn cảnh thực tế thì tôi lại bối rối không biết phải làm thế nào.
Một năm sau ngày yêu nhau, cũng sắp đến thời gian tôi bàn với em chuyện đám cưới, trong một lần hẹn hò em đã nói với tôi rằng: 'Em không phải là người con gái hoàn mỹ như anh vẫn nghĩ đâu. Mặc dù em yêu anh rất nhiều và muốn em là của anh một cách trọn vẹn khi chúng ta kết hôn nhưng sự thực em đã không còn trinh trắng nữa'.
Em thẳng thắn nói rằng mình không còn trinh trắng nhưng lại giao quyết định khó khăn đó cho tôi (Ảnh minh họa)
Em nói rằng năm cuối đại học em đã từng yêu một gã. Gã đó vừa chia tay người yêu xong thì quay ra tán tỉnh em. Trong một giây phút yếu lòng chuyện ấy đã xảy ra. Sau đó em biết được rằng hắn không thực sự yêu em mà chỉ coi em như một người thay thế. Biết được chuyện này, em đau khổ và chia tay gã kia ngay sau đó.
Em rất buồn vì người đó đã lừa dối tình cảm của em. Em không kể với ai cả vì sợ người ta coi thường mình. Nhưng em không muốn giấu tôi điều gì còn việc tôi quyết định như thế nào là tùy ở tôi. Khi kể xong, em ôm mặt khóc nức nở. Tôi nghe vậy thì rất sốc nhưng thấy em khóc thì cảm thấy rất xót xa, theo quán tính tôi ôm em vào lòng vỗ về an ủi: 'Mọi chuyện đã qua rồi, đừng suy nghĩ nữa em'.
Đưa em về nhà rồi, trở về phòng tôi lại không thể nào chợp mắt được. Cảm giác trong người thật trống rỗng. Trong đầu tôi cứ tưởng tượng ra cảnh em và gã đó đang ân ái với nhau. Nghĩ đến đó tôi lại không nén nổi một tiếng thở dài. Từ trước đến nay tôi luôn coi em là người rất hoàn hảo, tôi thật không ngờ chuyện đó lại xảy ra. Tôi không phải là người quá bảo thủ.
Tôi cũng đọc nhiều, nghe nhiều những câu chuyện về con gái mất trinh như vậy trước kia. Tôi cũng thông cảm với họ vì có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến hành động nông nổi đó nhưng khi chính mình gặp phải chuyện này thì tôi lại không làm được như thế. Chắc tại tôi yêu em nhiều quá, tôi luôn muốn em là của tôi một cách trọn vẹn. Tôi muốn gào lên thật to để phá tung cái ấm ức, bực bội trong người. Mặt khác tôi chưa từng làm 'chuyện ấy' với ai từ trước đến giờ nên tôi cảm giác thật không công bằng với mình.
Tôi đau khổ thầm trách em đã quá nhẹ gã cả tin để gã đê tiện đó cướp đi cái quý giá mà đáng lẽ ra phải là món quà hạnh phúc của chúng tôi đêm tân hôn nhưng sự thật không thể nào thay đổi được.
Tôi yêu em nhiều lắm. Em cũng rất yêu tôi. Từ trước đến nay em chưa bao giờ lừa dối tôi điều gì cả. Trong cả chuyện này em cũng rất thành thật. Em cũng nói với tôi rằng: 'Anh càng yêu em nhiều thì em càng cảm thấy không xứng với anh. Em sẽ chúc phúc cho anh nếu anh tìm thấy tình yêu mới'. Nhưng ai có thể thay thế được khi mà tôi đã quá yêu em. Nếu xa em chắc tôi cũng không thể nào chịu đựng được. Và liệu rằng làm như vậy có quá tàn nhẫn với em?
Tôi cứ dặn lòng mình coi đó là chuyện bình thường của xã hội hiện đại nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến thì lại không khỏi chạnh lòng. Ai cũng muốn được mặc một cái áo mới hoàn toàn chứ phải là một cái áo mà người ta đã 1 lần xỏ tay vào. Khác biệt chỉ là cảm giác mà sao tôi không vượt qua được. Tôi có nên tiếp tục mối quan hệ này nữa không?
Theo VNE
Bị ăn tát vị gọi mẹ chồng là bà Anh thẳng tay cho tôi một cái bạt tai vì tội "hỗn" dám gọi mẹ chồng là bà. ảnh minh họa Ngày tôi đi lấy chồng, mẹ đẻ tôi vừa mừng vừa lo. Nhà chồng cách nhà tôi chừng 2 cây số nhưng vẫn ở cùng một xã. Cả hai gia đình đều biết rất rõ về nhau, thậm chí là hiểu nhau...