Chồng công khai ngoại tình với người khác trên facebook
Chồng tôi là một người đam mê nhiếp ảnh. Bất cứ cái gì cũng có thể lọt vào được khung hình của anh. Nhiều lúc tôi căn vặn hỏi anh chụp mấy thứ linh tinh này làm gì thì chồng cao giọng với tôi: “Em biết cái gì mà nói, đúng là chẳng có khiếu nghệ thuật gì cả”. Tôi chẳng thèm đôi co với chồng, nhưng tôi ấm ức vì thời gian rảnh rỗi của anh chẳng bao giờ dành cho gia đình. Cứ hứng lên là anh đi, có khi anh đi vài ngày rồi mới gọi điện về cho tôi bảo là đang ở Hà Giang chụp ảnh với bạn bè.
Thời gian đầu, tôi cũng thông cảm cho cái niềm đam mê nghệ thuật của anh. Nhưng càng nhường nhịn với anh thì anh lại càng quá đáng. Chẳng còn biết đến vợ con ở nhà như thế nào? Con học hành ra sao cũng không biết? Vợ ốm không ai chăm anh cũng không hay. Nhiều lúc tôi phát điên vì tính chồng vô tâm mà không có cách nào khắc phục.
Hôm đó, anh cầm một xấp ảnh về khoe với tôi là ảnh chụp resort ở Nha Trang. Tôi cầm lên xem từng cái một, đúng là anh chụp đẹp thật. Tôi còn hào hứng khen anh chụp lên tay rất nhiều. Nhưng có một số bức hình anh tự chụp cho mình khiến tôi bất ngờ. Tôi không nhìn lầm, ở trên giường của anh có vạt váy của một ai đó. Tấm hình anh chụp bên ngoài cửa phòng có đôi giày cao gót. Tôi hỏi lại anh thì anh bảo đó là phòng anh ở có mấy người bạn kéo đến chơi.
Những nỗi nghi ngờ hiện lên trong đầu tôi. Chắc chắn anh có người tình bên ngoài chỉ là tôi chưa có đủ chứng cứ thuyết phục mà thôi.
Tôi thỉnh thoảng mới vào facebook vì tôi không có nhiều thời gian. Tôi lần mò vào các diễn đàn mà anh tham gia trên facebook. Đó là nơi mà anh cùng thảo luận và bàn bạc với bạn bè về những địa điểm chụp ảnh và tất nhiên khoe cả ảnh trên đó nữa.
Video đang HOT
Lướt qua hai cái diễn đàn hội những người thích chụp ảnh tôi thấy hầu như sự kiện nào anh cũng tham gia. Và bất ngờ, ở trên đó có những bức ảnh chụp thân mật của anh với một cô gái trẻ được rất nhiều người trong hội like và bình luận. Ai cũng trầm trồ khen cho hai vợ chồng đẹp đôi, lãng mạn, lúc nào cũng kè kè bên cạnh chăm sóc nhau. Hóa ra, anh có nhân tình thật. Họ công khai là vợ chồng với nhau trên nhóm. Chẳng ai biết là anh đã có vợ và gia đình.
Tôi bàng hoàng, rụng rời chân tay khi biết được sự thật. Tôi dùng điện thoại chụp lại tất cả những bức ảnh, bình luận của bạn bè trên facebook của anh. Tôi đợi anh về rồi ném cho anh tất cả những thứ tôi nhìn thấy.
Anh nhếch mép mỉm cười: “Em biết hết mọi thứ rồi à, anh định nói cho em biết nhưng sợ em đau lòng nên thôi. Em biết rồi thì chúng ta ly hôn thôi, anh cũng chán em lắm rồi”. Tôi sững sờ, không ngờ anh lại có thể nói với tôi những lời như vậy. Tôi điên lên, lao vào đánh đập anh thì anh tát cho tôi một cái rồi bỏ đi. Tôi ngồi sụp xuống nền nhà khóc lóc đủ đường anh cũng không quay lại.
Ly hôn mà anh bình thản quá, anh coi cuộc hôn nhân này như một trò chơivậy. Tôi đã thua ngay từ khi bước chân vào trò chơi hôn nhân với anh. Tôi đau đớn cho mình quá ngu ngốc đã dung túng cho chồng.
Nhưng với người chồng gian trá như vậy tôi cũng chẳng còn thiết tha gì nữa. Anh còn chẳng thèm coi trọng vợ con anh thì người tình của anh liệu bên anh được mấy hôm. Chỉ mong rằng anh đừng có làm tổn thương thêm người phụ nữ nào nữa. Câu nói &’sinh ra là phụ nữ đã khổ rồi chọn nhầm chồng còn khổ hơn chẳng bao giờ sai’. Là phụ nữ hãy học cách sống riêng cho bản thân mình, để có tổn thương cũng không làm bạn gục ngã.
Theo Phununews
Chồng công khai đi với gái chỉ vì tôi không sinh được con trai
Mất khả năng làm mẹ đã là một nỗi đau, nhưng chồng không những không hiểu cho mà còn tiếp tục xát muối và0 vết đau ấy.
35 tuổi, chị là mẫu người phụ nữ của gia đình. Vốn là tiểu thư con nhà khá giả, chị chẳng mấy khi phải đụng tay đụng chân vào việc gì ngoài việc đi học ở trường. Chị theo học trường múa từ khi còn rất nhỏ theo mơ ước của mẹ chị. Chị cũng yêu nghề múa của mình, nhưng từ khi gặp và lấy anh, chị sẵn sàng hy sinh ở nhà nuôi con và chăm sóc gia đình. 8 năm chồng vợ, anh chị có một đứa con gái xinh xắn 7 tuổi. Con gái đã lớn chị tính sinh thêm đứa nữa, bao mong ngóng chờ đợi, cuối cùng chị cũng có thai, nhưng thật không may thai lạc ngoài tử cung khiến chị suýt mất mạng. Từ đó sức khỏe chị yếu dần, tính tình trở nên cáu bẳn và điều buồn nhất là đã 2 năm trôi qua kể từ cái ngày kinh khủng đó, chị vẫn chưa có con lại.
Chồng chị, từ một nhân viên PR giờ đã trở thành trưởng đại diện chi nhánh, kinh tế rủng rỉnh hơn nhưng cũng từ đó hiếm khi nào cả nhà được ăn tối quay quần cùng nhau như những ngày đầu mới sinh con bé. Anh đưa ra đủ mọi lý do: họp, tiếp khách, chạy chương trình, chạy kịch bản cho kịp yêu cầu của khách hàng. Chị thương chồng nhưng không đành lòng khi nhìn con gái cứ ra cửa ngóng ba về ăn tối, rồi khi con đã ngủ say, chị vẫn ngồi trước thềm chờ anh về trong mòn mỏi.
Ngày chị nhận tin nhắn của cô bạn thân nói bóng gió anh hay đi cùng một cô gái trẻ. Chị thấy hụt hẫng, thấy nghi ngờ nhưng lại bao biện cho anh. Trong đầu chị hình ảnh anh và cô gái nào đó nắm tay nhau và hình ảnh anh trở về nhà trong bộ dạng say khướt, sặc mùi nước hoa đàn bà làm chị ớn lạnh. Có khi nào anh đã phản bội chị?
Sẽ chẳng thể nào tin được nếu như hôm ấy chị không nhận được tin nhắn của bạn chị một lần nữa, chỉ đích danh cái khách sạn mà chồng chị đi vào cùng cô gái nọ. Chị lật đật nhờ mẹ đi đón con gái rồi vút xe đi. Trong đầu chị có bao nhiêu kịch bản, có bao nhiêu truy vấn, có bao nhiêu nước mắt chực ào ra...tiếng còi xe phía sau inh ỏi vì đèn giao thông đã chuyển màu xanh mà chị không hay biết.
Chờ, đợi, chị muốn xông thẳng lên cái lầu 3 khách sạn ấy, nhưng chị lại sợ nhìn thấy cảnh không nên nhìn. Chị như người ăn trộm không giám lộ mặt mà lại muốn lấy đồ. Rồi anh cũng ra, dắt tay cô gái đó. Chị đứng như trời trồng, còn anh sau phút bàng hoàng đã lấy đủ bình tĩnh đưa chìa khóa xe cho cô gái kia đi trước rồi tiến lại gần chị.
Một cái tát thẳng tay chị dành cho anh, cái tát thứ hai chưa kịp tới mặt anh thì bị anh cầm chặt cổ tay lại. Chị không bao giờ quên được ánh mắt hằn học và từng lời anh nhả ra chua chát:
"Cô muốn gì nữa, cô đã không thể sinh con trai cho tôi nữa thì phải để cho tôi tìm người sinh con cho tôi chứ!"
Rồi như biết chị chưa hiểu chuyện gì, anh gạt tay rồi đủng đỉnh: "Chuyện này mẹ cô bắt tôi dấu cô, từ ngày bị bỏ thai ngoài tử cung, cô đã không thể sinh thêm được nữa. Giờ thì cô biết rồi, cô muốn sao tôi sẽ đồng ý, hoặc là cô im lặng chấp nhận, hoặc là chúng ta ly dị."
Cái ngày ấy, đã xảy ra 3 năm rồi. Chị đã muốn ngã gục khi phải lựa chọn: để con gái có mái ấm có cha có mẹ hay giải thoát mình khỏi người chồng bội bạc vong ơn. Mỗi lần nghe con gái đòi ba mới chịu ngủ khi đêm đã quá khuya, chị ôm con dỗ dành. Đầu chị muốn trống rỗng nhưng đôi mắt nhìn chị hằn học hôm nào lại dội về. Chị nhắm mắt lại là cả một tương lai mịt mờ. Chị sợ con gái sẽ khóc nhiều hơn khi không thấy ba nó mỗi ngày. Chị sợ nếu chị ra đi sẽ lấy gì nuôi con khi từ 3 năm nay chị chỉ ở nhà, không công việc, không mối quan hệ? Làm thế nào không nhẽ lại mang cả nỗi đau này đặt lên đôi chân còn đang phải nhờ vào chiếc xe lăn của người cha già đơn độc? Cả năm trời chìm trong hoảng loạn, tuyệt vọng và đau đớn khi cùng lúc đối mặt với hai nỗi đau tột cùng. Hạnh phúc nào cho chị và con gái khi mỗi ngày chị gặm nhấm nỗi đau pha lẫn nụ cười giòn tan của con gái mỗi lần hiếm hoi anh trở về khi con còn thức.
Và rồi chị cùng con gái cũng rời khỏi căn nhà ấy. Bỏ lại sau lưng căn phòng đã từng tràn ngập tiếng cười. Bỏ lại giàn hoa phong lan héo khô, góc sân vườn nhỏ xinh rêu xanh lan phủ. Chỉ có con gái chị là háo hức vì được về nhà ngoại. Rồi giữa ngã ba đường đời, tình cờ chị gặp lại cô bạn học cùng trường múa - một bà chủ một trung tâm thể dục thẩm mỹ của thành phố. Chị trở thành học viên, rồi huấn luyện viên và giờ là cổ đông của chuỗi trung tâm Thể dục thẩm mỹ. Từng giọt mồ hôi đổ xuống sàn tập là từng đó nỗi buồn trôi biến đi. Chị thư thái, tĩnh tâm và tươi trẻ trở lại. Con đường ngày nào chị từng sợ sệt khi nhắm mắt nghĩ tới nó nếu phải bước qua giờ đã khác. Từng bước chân chị sải trên sàn tập là từng bước chân tiến tới bến bờ hạnh phúc của riêng chị một bà mẹ đơn thân. Gia đình hạnh phúc với đủ cha mẹ và con cái với chị giờ chỉ là hư hanh. Hạnh phúc với chị giờ là cuộc sống tự tại với đam mê của riêng mình và hành trình lớn khôn của con gái bé bỏng.
Cuộc đời chị đã sang trang khác, con gái chị giờ cũng đang theo học múa. Nhìn tường bước chân con lướt nhẹ, trái tim chị ấm lại như có một phép nhiệm màu. Chị hứa với lòng mình chị sẽ giúp con phát huy hết khả năng và sẽ giúp con bé đi đến cùng đam mê thay vì hy sinh mù quáng như chị. Chị hiểu rằng hạnh phúc là biết níu biết buông, biết quên đi đau thương để nhìn về phía trước. Hạnh phúc là thứ chị mải mê kiếm tìm từ trong đau khổ giờ đã thành hiện thực khi chị biết tìm lại chính mình.
Theo blogtamsu
Chồng công khai tìm thú vui bên ngoài khi tôi vừa sinh con Thực sự tôi cảm thấy rất buồn khi nói ra điều này. Khi tôi vừa mới sinh con chưa tròn tháng, chồng đã công khai tìm thú vui bên ngoài. Tôi năm nay 27 tuổi, vừa sinh con gái được gần 1 tháng. Chuyện gia đình thật sự chẳng có gì tốt đẹp, nhưng quả thực tôi không biết nên làm thế nào,...