Chồng coi nhà như phòng trọ
Làm việc gần nhà nhưng 3-4 ngày anh mới về ăn cơm, không đụng tay làm việc gì và cũng chẳng chăm con.
Bây giờ mình không biết phải làm gì đây, mong mọi người hãy cho mình một lời khuyên. Hai vợ chồng mình cùng học từ nhỏ cho tới đại học và cũng cưới nhau vì tình yêu. Anh không có bố, ở với mẹ là giáo viên về hưu và một người chị gái của mẹ cũng không lấy chồng. Kinh tế gia đình phụ thuộc vào mẹ chồng mình.
Khi mình quyết định lấy anh, gia đình mình không đồng ý lắm. Nhưng rồi vì thương con nên bố mẹ mình cũng chấp nhận và còn thương anh nữa. Lúc mình sinh con, anh ấy bỏ việc rồi ăn chơi lêu lổng một năm. Bố mẹ mình chạy vạy khắp nơi tìm việc cho anh cách nhà 100km. Dù đi làm nhưng hàng tuần anh vẫn về lấy tiề.n của mình mới đủ tiêu xài. Ở đây, anh làm việc được hai năm thì vướng vào chuyện tình cảm với một cô làm cùng phòng. Cô ta nhắn tin, gọi điện khiêu khích mình rất nhiều lần. Nhưng khi anh về nhà, mình hỏi thì anh chối.
Một lần nữa, anh lại bỏ việc về nhà. Ở nhà, anh chỉ xem tivi và đi uống cafe chứ không đụng tay làm việc gì, kể cả chăm con. Anh cũng chưa một lần cho con ăn hay chơi với nó. Sau một thời gian, cô gái kia lấy chồng. Trước khi cưới, cô ta nhắn tin xin lỗi mình. Vì thương con và gia đình, mình bỏ qua cho anh, coi như không có chuyện gì.
Video đang HOT
Rồi anh cũng xin được việc làm ở gần nhà và cũng gần cơ quan mình. Nhưng bọn mình không đi làm cùng vì mình còn đưa đón con đi học. Mẹ chồng mình chiều chuộng anh như em bé, không bao giờ thấy khuyên bảo gì cả. Anh đi làm được một năm thì bọn mình xây nhà. Tuy hơi vất vả nhưng mình cứ nghĩ thế là ổn rồi.
Dạo gần đây, anh lại giở chứng, đi làm 3-4 ngày mới về ăn cơm nhà. Khi anh bỏ cơm hay đi nhậu với mấy người bạn, vợ con gọi điện thì không nghe hoặc tắt máy. Còn lúc về nhà thì lầm lì ít nói. Mình có hỏi thì anh bảo bận việc rồi ngủ lại phòng làm việc luôn. Mình nói với mẹ và dì của anh thì mọi người bảo anh đi làm về nhà, đáng nhẽ vợ con phải vui vẻ, niềm nở như không có chuyện gì. Tuy vậy, mình cũng chưa một lần to tiếng với anh. Thế mà họ bênh con trai quá, không biết sai trái.
Bọn mình có một đứa con gái đã 7 tuổ.i và mình có ý định sinh thêm nhưng anh không chịu. Mình có linh cảm là anh đã có bồ nhưng không biết phải làm sao nữa. L.y hô.n thì con mình sẽ ra sao đây? Người ta bảo lấy “vợ xem tông, lấy chồng xem họ” quả không sai. Bây giờ, mình thấy chán lắm, có khi chỉ muốn chế.t đi cho xong. Nhưng chế.t thì con mình sẽ sống thế nào và bố mẹ mình sẽ khổ tâm lắm. Còn sống thì mình chịu đựng như thế này được bao lâu nữa?
Theo Ngoisao
Tâm sự "bà cô"
Tháng sau, em trai mình lấy vợ.
Đó hẳn là sự kiện đáng mừng của cả gia đình. Mình hân hoan với niềm hạnh phúc lớn lao nhất đời của em. Mình cũng lăng xăng sắm thêm áo mới, giày đẹp để đi dự tiệc, rước dâu, lại dòm ngó con heo đất còm cõi với ý nghĩ manh nha rằng, chắc phải "thịt" nó để mua quà cho em.
Những mối tình, vô vị có, không hợp có, thực dụng có, Sở Khanh có, mình đã từng trải qua. Mình bị sao ấy nhỉ? Nỗi buồn chán thất vọng dường như làm cho mình ngày càng thận trọng hơn khi tìm hiểu một ai đó.
Mình khó tính quá ư? Hay mình kén cá chọn canh, để cuối cùng "lắm mối tối nằm không"? Hay nói theo kiểu thầy bà, cái duyên số của mình mãi nó chưa chịu tới? Để bây giờ, mỗi dịp nhận thiệp hồng, lại thấy mình "hơi bị" hoang mang. Quả là mình cũng đã bắt đầu chạnh lòng mỗi khi đi ngang qua tiệm áo cưới, khi có dịp này nọ ngắm nghía cô dâu nào đó.
Mình vốn không tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Bạn mình tuyên bố, nếu có ý định kết hôn thì hãy nhắm mắt đưa chân từ hồi còn phơi phới, để ít ra cũng có... một bộ ảnh cưới đẹp! Chứ lần lữa, cân nhắc mãi, thêm trải nghiệm chuyện đời rồi, nhìn đâu cũng sẽ thấy sợ, đố dám lấy chồng.
Trong vô số nỗi lo toan của một phụ nữ độc thân sắp bước qua tuổ.i băm, lo ế có lẽ là thường trực và khó nói nhất. Tự thú rằng mình cũng bất an, cũng sốt ruột chờ có người rước ư? Liệu được bao nhiêu lời cảm thông, hay đổi lại sẽ là những xầm xì phía sau rằng mình sốt ruột lắm rồi. Giữ vững lập trường rằng mình... ế sang, chứ không phải như mấy đứa ế quắt ế queo không người theo đuổi ư? Chuyện ấy cũng thật là nực cười...
Tuổ.i xuân vùn vụt. Chưa bao giờ câu nói đó đúng đến vậy, khi mình đã biết ngại ngần nếu có ai hỏi tuổ.i. Người ấy đang ở đâu, sao mình đợi chờ, tìm kiếm hoài mà không gặp?
Theo PNO
Cơn ác mộng của chồng "Reng.. reng ..." đồng hồ báo thức kêu ầm ĩ. "Quái lạ, vợ mình hôm nay làm sao thế? Bình thường có bao giờ để chuông kêu đến hồi thứ 2 đâu!". Anh quay sang, đang định lay vợ dậy thì kinh hãi mắt muốn rơi khỏi tròng: Một lão giống hệt mình đang nằm chình ình bên cạnh. Nhìn lại mình, trời...