Chồng có tài nhưng vô dụng
Dạo đầu tôi thấy anh bớt game thì mừng rơi nước mắt, ngờ đâu tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Vợ chồng tôi lấy nhau đã được 8 năm, hai đứa đã ngoài 30. Trong khi bạn bè phần đông đều đã nhà lầu xe hơi đầy đủ thì vợ chồng tôi vẫn quanh quẩn ở đồng lương đủ ăn và hai cái xe máy cà tàng. Về phần mình tôi tự nhận thấy chỉ là người bình thường, ngày ngày đi làm, tối về chăm sóc hai con, dạy dỗ chúng học hành, nhiều lúc cũng muốn kiếm thêm việc này việc nọ để có chút thu nhập ngoài đồng lương công chức nhưng thực sự thời gian 24 tiếng một ngày là không đủ. Còn về chồng tôi, anh ấy công bằng mà nói là một người khá tài giỏi, việc gì không làm thì thôi đã làm thì chỉ có hơn người khác.
Cách đây 10 năm, khi mà dịch vụ sửa máy vi tính tại nhà chưa phổ biến như bây giờ, anh ấy đã nổi tiếng ở cái thành phố nhỏ này vì ngày nào cũng có người nhờ đến cơ quan, đến nhà nhờ sửa máy móc, rồi các quán net khi cần cài đặt, sửa chữa cũng gọi anh. Ngày đó tôi đã bàn với anh mở dịch vụ này làm thêm ngoài giờ hành chính nhưng anh không nghe, và bảo “ Ôi dào, việc dễ ợt, người ta không làm được thì mới nhờ mình, mà nhờ xong thù lao chỉ là chầu nhậu, còn đưa tiền không bao giờ nhận, nói đến tiền là giãy nảy lên làm người ta cũng ngại”. Rồi khi thị trường iPhone bắt đầu sôi động, kèm theo đó là là sự ra đời của HK phon, tất cả không nằm ngoài dự kiến của anh, khi đó tự tay tôi đã vay tiền của người quen định mở đại lý. Hỡi ôi, khi đã xong xuôi mọi việc thì anh vẫn dửng dưng “Em muốn thì đi mà làm, anh bận lắm”. Tôi thì biết gì mà làm, như bao phụ nữ khác, tôi chỉ có thể mua máy điện thoại rồi dùng chúng vào những việc thiết yếu. Mà bận lắm của anh là ngày cống hiến 8 tiếng vàng ngọc ở công sở, xong chiều về là rung đùi game online đến giờ ăn, ăn xong chiến tiếp đến 1-2h sáng rồi mới lê tấm thân rã rệu đi ngủ, ngủ dậy thì cách giờ làm 5p dậy quáng quàng vệ sinh cá nhân xong chạy như bay đến điểm danh ở cơ quan. Ngày nào cũng như ngày nào, chả bao giờ biết đưa đón con là gì, ngày nào tôi ốm là y như rằng lũ con cũng nghỉ ốm theo mẹ vì chả ai đưa đi học.
Trong giới game thủ, từ nam chí bắc, nhắc đến anh là ai cũng biết, phần đông ngả mũ bái phục. Hàng ngày nếu có khách đến nhà, đi qua phòng anh ai không quen thì sốc lắm với cảnh anh ôm cái máy vi tính rồi tay gõ bàn phím, mồm cười vu vơ nhìn như thằng ngớ ngẩn. Giờ lại thêm trò Chinh đồ người chơi chat voice với nhau khỏi gõ bàn phím mất công, cứ đêm đêm cỡ 12h trở đi là tiếng anh ông ổng như là trong nhà có người bệnh dở. Tôi cũng đã hết cách với anh, năn nỉ có, phân tích có, dọa dẫm khóc lóc thì suốt nhưng chả ăn thua gì, anh hình như rất bằng lòng với cuộc sống hiện tại, đủ lương để ăn, để ngày ngày đi làm và tối về có Net để chơi game là được.
Phải chăng tại tôi không là người phụ nữ vượng phu ích tử như người nhà anh nói? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Không phải là tôi so sánh này nọ nhưng nhiều khi nghĩ tài giỏi như thế, thay vì chơi game, anh mà quay sang làm ăn có phải là hơn người ta không. Nhiều lần đem chuyện nói với những người tronggia đình, nhờ giúp đỡ khuyên nhủ thì ai bên nhà anh cũng bảo: “ Ôi, nó là giỏi lắm đấy, làm gì cũng thông minh sáng tạo hơn người, mày không kiếm được ai hơn nó đâu”. Vâng, tôi cũng biết là anh tài giỏi, chỉ là dùng tài năng không đúng chỗ. Nhưng đúng là tôi bất lực trong việc này, khi nói đến gia đình là anh lại ca bài ca muôn thuở: em còn muốn gì nữa, bao nhiêu tiền lương anh đưa hết cho em. Anh chỉ tốn tiền thuốc lá với tiền Net thôi, có bao nhiêu đâu. Vâng, đúng là anh đưa hết cho tôi, nhưng tất cả cũng chỉ chừng đó thôi là hết, trong khi giá cả ngày càng leo thang, con cái ngày càng lớn, học hành càng tốn kém, trong khi lương thì nhỉnh hơn cách đây 5 năm chừng nửa triệu.
Hình như trong anh có hai người, một người ngoài đời thực hiền lành có tài nhưng lại vô dụng trong cuộc sống, người kia trong thế giới game tài giỏi lẫy lừng ai cũng nể phục. Có điều là anh sống lẫn lộn giữa đời và thực, nhiều khi đi ngoài đường, mình chạy xe máy chậm rì, bạn bè đi ô tô đã đến từ lúc nảo lúc nào, anh lại quay sang nói với tôi kiểu AQ: “ Ui, trong kiếm thế (game), cả mấy sever con ngựa anh đang cưỡi là thuộc hàng chạy nhanh nhất đấy” (nghe muốn “lộn cổ ngã ngựa” không). Tuổi thì ngày nhiều, bạn chơi game giờ ít đi thì anh lại quay sang chơi thể thao, khổ nỗi chơi gì cũng giỏi cho dù có là người đến sau, lại chơi là cá độ, là nhậu nhẹt bù khú thâu đêm suốt sáng hát hò này nọ.
Dạo đầu tôi thấy anh bớt game thì mừng rơi nước mắt, ngờ đâu tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, anh không chơi thì thôi, chơi gì cũng nghiện như điếu đổ, nói như bạn anh: thằng này đã chơi bao giờ cũng “bời”. Tôi chả biết “bời” là những gì, nhưng có nghĩa là để anh nghía lại tình cảnh của gia đình để mà chí thú làm ăn chắc còn phải hy vọng dài dài. Phải chăng tại tôi không là người phụ nữvượng phu ích tử như người nhà anh nói?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cháu trót yêu "gã nhà quê"
Anh ấy ăn nói rất lưu loát, chứ không nói hề ngọng như cháu vẫn nghĩ về người nhà quê
Bố mẹ cháu đều xuất thân từ nông thôn lên Hà Nội lập nghiệp. Tuy đã sống ở thủ đô khá lâu và gia đình cháu cũng thuộc vào loại có của ăn của để, nhưng cách suy nghĩ của bố mẹ cháu vẫn "nhà quê". Chẳng hạn, bố mẹ cháu vẫn giữ ngôi nhà ông bà nội cháu để lại, thuê người trông nom và tháng nào cũng bắt anh em cháu phải về quê một lần (khoảng cách cả đi cả về gần 150km bác sĩ ạ). Theo kế hoạch thì đây sẽ là nơi bố mẹ cháu dưỡng già sau khi về nghỉ hưu và khi chúng cháu đã có công ăn việc làm đầy đủ. Về quê thì mệt mỏi, thiếu thốn đủ thứ nên chúng cháu chỉ thích về một ngày thôi, chứ hai ngày là chán. Bố mẹ cháu cố gắng để anh em cháu thấy yêu thích quê hương, nhưng thực sự là cháu thấy mệt mỏi mỗi khi về quê. Nhưng cháu thấy kinh khủng nhất là chuyện bố mẹ cháu chọn người yêu cho cháu. Lý do chọn người yêu cho con gái của bố mẹ cháu rất đơn giản: Ông bà, bố mẹ người ấy tốt sức khỏe tốt, chăm chỉ làm ăn, học giỏi, không có điều tiếng gì với bà con làng xóm láng giềng...
Lúc còn bé thì không sao nhưng càng lớn thì cháu lại càng bị ám ảnh bởi vụ hứa hôn của bố mẹ cháu, nhất là cái người mà bố mẹ cháu nhắm cho cháu thi đỗ đại học năm ngoái, với điểm số rất cao. Bố mẹ cháu về tận quê đón con rể tương lai lên nhà ăn nghỉ một tuần để thi đại học cho tốt. Rồi bố mẹ cháu kết luận cháu phải để người ấy dạy kèm để thi đỗ đại học năm nay. Cháu uất ức vì không hiểu sao bố mẹ không tin mình mà lại đi tin vào cái người nhà quê ấy. Cháu phản ứng ra mặt và người ấy cũng hiểu được vấn đề nên rất ít khi đến nhà cháu (người ấy cứ đến nhà là cháu lại tót đi chơi với bạn bè). Cứ mỗi lần nghĩ đến người ấy là cháu lại thấy tự ái và động lực học tập của cháu cứ tăng lên vùn vụt. Và cháu đã thi đỗ đại học năm nay. Bố mẹ cháu giờ đã nhìn cháu khác hơn nhưng có vẻ vẫn hay so cháu với người ấy: Nào là điểm thi của người ấy cao hơn của cháu, người ấy cùng lúc thi đỗ 2 trường...
Mấu chốt của vấn đề là vào ngày sinh nhật của cô bạn cùng lớp với cháu (không phải là bạn thân) vào cuối tuần qua, người ấy xuất hiện và được giới thiệu là bạn trai của cô bạn gái. Cháu như chết lặng bác sĩ ạ! Cháu không dám hỏi tại sao cô bạn cháu lại quen người ấy. Cháu chưa bao nghe người ấy nói (và thực tế hôm đó người ấy không hề nói ngọng như cháu vẫn nghĩ). Cháu chưa bao giờ nhìn thẳng vào mặt người ấy (người ấy có khuôn mặt rất đàn ông và đôi mắt rất sáng). Cháu chưa bao giờ nghĩ người ấy biết chơi thể thao (người ấy là đội trưởng bóng đá của khoa). Cháu chưa bao giờ nghĩ người ấy có khả năng tham gia vào các hoạt động xã hội (người ấy là đội trưởng đội tình nguyện)...
Mỗi lời kể của cô bạn cháu về người ấy cứ như một mũi kim đâm vào tim cháu. Cả tuần nay cháu cảm giác như người bị mất của bác sĩ ạ, mất một món đồ có giá trị lớn lắm. Chẳng nhẽ đây lại là bi kịch đến với cháu khi cháu chuẩn bị được nếm mùi cuộc sống sinh viên?
Cháu mong bác sĩ cho cháu một liều thuốc lúc này, càng sớm càng tốt bác sĩ ạ!
Thu Minh
Mỗi lời kể của cô bạn cháu về người ấy cứ như một mũi kim đâm vào tim cháu (Ảnh minh họa)
"Mất chân" với thực tế
Thu Minh thân!
Trước hết xin chúc mừng cháu đã thi đỗ đại học, tôi biết đây là một bước ngoặt cuộc đời với nhiều bạn trẻ ở Việt Nam. Tôi sẽ cho cháu (với tư cách là tân sinh viên, người trí thức tương lai) không phải một mà là ba liều thuốc dưỡng sinh: Liều đầu tiên là học quan hệ giữa khách quan với chủ quan trong tâm lý cuộc sống liều thứ hai là tôn trọng con người, nhất là những người ở xa, người ở thôn quê, người nhà quê liều thứ ba là ý thức về cái dốt của mình để sống khiêm nhường, không phải cái gì mình cũng biết hết.
Trong lịch sử khoa học thế kỷ 20, các nhà khoa học nôm na phân biệt những gì khách quan với những gì chủ quan. Nhưng khi chúng ta đi vào chi tiết hơn thì khách quan và chủ quan như âm dương với nhau vì hai quan điểm này xuất phát từ trí con người. Ví dụ nói tình yêu là chủ quan, nhưng khách quan phải có chuẩn này hoặc chuẩn khác để biết những cớ và bàn cớ yêu thật sự là gì. Anh yêu tôi thì anh hôn tôi. Nhưng hôn thế nào, lúc nào, ở đâu, nói gì thì chỉ có hoàn cảnh và tình hình cụ thể như thế nào mới cho biết cái hôn có phải là thật tình hôn yêu. Nói cách khác, lấy cái chủ quan con người đánh giá những gì mình cho là khách quan, rồi phải thấy những gì khách quan là đều do tính chủ quan mình suy diễn và phân tách ra. Người khoa học phải biết "nghi vấn" tất cả những gì mà lúc ban đầu ta cho là khách quan hoặc chủ quan. Nhà triết học Descartes nói cái lô-gích lý trí (la rationnalité) phải trải qua cái sàn lược nghi vấn (le doute méthodique).
Chỉ như thế mình mới có thể nghĩ người ở quê không phải người nào cũng là người quê mùa cả. Trường hợp của cháu là gia đình đã cáo buộc các con "về" quê giữ nhà mà các con không có ý thức, cảm xúc rằng nhà này là nhà của gia đình, là của cải của ông bà để lại. Chắc ở đó không có truyền hình cáp, không có Internet, không có các trung tâm mua sắm...? Không thích về quê nên không thích người ở quê. Nói cách khác, nhà ai nấy lo, chuyện ai nấy làm. Thế thì càng thêm không chấp nhận bố mẹ "lo" đến tương lai học vấn và tình cảm của mình, nghĩ là ông bà không tin tưởng nơi con đúng mức. Thế thì ta chỉ cần bố mẹ giữ vị trí cung cấp kinh phí - làm kho bạc thôi. Bố mẹ mình vốn từ thôn quê ra thành phố, nhưng vẫn là... người nhà quê đấy.
Liều thuốc chót là thuốc ngừa "mất chân" với thực tế mà chỉ xem biết bề ngoài, thấy hình tượng mà tưởng như hình thật. Về ngôn ngữ học, khi con người kết một danh từ vào một thực trạng thì thực trạng ấy phải tuân theo ý nghĩa và nội dung của danh từ ấy (thuật ngữ khoa học là énon-cé performatif): Anh ấy là "nông dân" thì không thể nào chúng ta có thể tin tưởng anh ấy là người có danh tài... vì không nông dân nào có tài.
Thân
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cái vỏ dừa...êm ái Nếu ai đó nói tái hôn là "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa" thì riêng với tôi, tôi phải cảm ơn "cái vỏ dừa" của mẹ tôi, vì đã cho tôi một người cha đúng nghĩa và một gia đình ấm áp. Mẹ tôi là một phụ nữ xinh đẹp, đảm đang. Làm tiếp viên hàng không nên mẹ phải thường xuyên vắng...