Chồng chửi tôi dâm đãng chỉ vì mặc váy ngắn
Có hôm, thấy thằng em ở cơ quan chở tôi đi ăn, đi cùng với mấy chị thế là anh nhìn thấy, anh nổi cơn tam bành lên.
Chuyện vợ chồng va chạm, có lúc cãi nhau là chuyện bình thường, chẳng ai bàn tán hay bận tâm nhiều. Vì dù có yêu nhau tới mấy, hiểu nhau tới mấy thì trong cuộc sống cũng có lúc bất đồng. Vợ chồng cơm không lành, canh không ngọt thì &’đóng cửa bảo nhau’. Thế nhưng, câu chuyện của vợ chồng tôi thật sự không thể im lặng mãi, không thể cứ thế cho qua, đặc biệt là về phía tôi. Tôi không muốn chấp nhận một người chồng như thế. Cảm thấy mệt mỏi, chán nản khi phải chịu đựng cái miệng lưỡi như đàn bà của anh. Nhất là khi anh mắng chửi vợ.
Câu chuyện diễn ra vào một ngày oi bức, không khí căng thẳng khiến cả hai cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Cộng thêm chuyện chồng cau có, gắt gỏng làm tôi bực tức, &’bật’ lại vì không tài nào tiếp nhận thêm được một lời xúc phạm nào từ chồng nữa.
Câu chuyện diễn ra vào một ngày oi bức, không khí căng thẳng khiến cả hai cảm thấy ngột ngạt vô cùng. (ảnh minh họa)
Chuyện là, tôi có vài bộ trang phục hơi sexy để mặc đi làm. Vì là công ty tôi ăn mặc tự do, không cấm đoán chuyện trang phục đi làm nên tôi cũng muốn mùa hè thoải mái mát mẻ một chút. Vả lại, trong công ty nào có ai, toàn đàn bà con gái, đàn ông thì toàn người trẻ, là đàn em của tôi. Vậy mà chồng tôi ghen toáng lên. Anh cấm tôi không được mặc mấy trang phục ấy đi làm nữa. Nhưng tôi bảo, “có ai mà anh phải quan trọng, toàn phụ nữ”, vậy mà anh không nghe, anh nhất định cho rằng tôi này nọ. Anh còn nói, các chị già bây giờ hay săn trai trẻ, chẳng tránh được cánh trai trẻ mê các chị già.
Video đang HOT
Nói rồi, anh quay mặt đi thẳng. Anh cầm quần áo của tôi cắt hết. Váy vóc xinh tươi cũng cho vào thùng rác, chỉ cho phép vợ mặc quần áo đi làm. Tôi bực tức, khó chịu vì có những bộ đắt tiền, đẹp cực kì luôn, hợp tiệc tùng liên hoan, tôi liền đi mua ngay mấy bộ mới treo vào tủ. Anh thấy vợ không nghe lời, tỏ ra bực tức lắm, chửi rủa tôi cả ngày. Anh còn nói tôi thích &’khoe hàng’, thích tỏ vẻ. Tôi thì nào dám ho he gì, chỉ là ăn mặc là sở thích của tôi.
Nói rồi, anh quay mặt đi thẳng. Anh cầm quần áo của tôi cắt hết. Váy vóc xinh tươi cũng cho vào thùng rác, chỉ cho phép vợ mặc quần áo đi làm. (ảnh minh họa)
Tôi có ‘gu’ thời trang khá hiện đại nên những trang phục tôi mặc đều là hợp thời, không có gì là quá lố. Có lẽ, chồng là một gã đàn ông cổ hủ nên lúc nào cũng cho rằng tôi ăn mặc quá lố. Có hôm, thấy thằng em ở cơ quan chở tôi đi ăn, đi cùng với mấy chị thế là anh nhìn thấy, anh nổi cơn tam bành lên. Hình như anh theo dõi ở công ty tôi. Tôi thấy anh thật nhỏ nhen ích kỉ. Anh chạy tới lôi tôi từ xe cậu em kia xuống khiến tôi tí té ngã. Đã thế còn mặc váy làm tôi rách cả váy. Anh còn cười khẩy mỉa mai: “Ừ rách đi, rách thì càng đẹp. Thứ đàn bà lăng loàn, vậy mà dám nói ở công ty toàn phụ nữ, chỉ có mấy thằng ranh. Đây, mấy thằng danh này cũng đáng tuổi tôi rồi đấy, đi mà ngoại tình”. Trời ạ, tôi tối sầm mặt, không còn dám ngẩng lên nhìn ai, cũng không dám cãi anh một lời. Vì lúc này tôi càng nói thì càng tỏ ra mình là người không ra sao cả, càng khiến người ta tò mò nhìn ngó. Thôi đành ngậm đắng nuốt cay.
Hôm sau tôi báo ốm không đi làm. Cái câu chửi vợ lăng loàn của anh đã khiến tôi nghẹn đắng. Tôi không dám đối diện với đồng nghiệp, không dám đến công ty chứ không phải vì tôi ốm. Còn lòng tôi buồn vô hạn. Thì ra, từ trước tới giờ anh luôn nghĩ vợ mình là thứ đàn bà không ra gì. Nếu thật sự như thế, sao còn cố sống với nhau làm gì, bỏ đi là xong.
Theo Eva
Đừng gọi em là "mày"
Hôm nay, anh tát em một cái đau điếng rồi đưa tay chỉ vào mặt em và rằng: "Mày đừng bao giờ cãi lời tao, tao nói là phải nghe, ở cái nhà này, tao có quyền".
Em sốc nặng, không biết người đàn ông đang đứng trước mặt em đây có phải là chồng em nữa hay không. Chân tay em run bắn không nói thành lời, cảm giác sợ hãi, lo lắng vô cùng. Em không tin vào tai mình nữa. Em vẫn nhẹ nhàng đáp lại: "Có bao giờ em cãi lời anh đâu. Và có bao giờ anh nghe em góp ý đâu. Em có nói thế anh cũng vẫn không để tai mà". Rồi em run rẩy bước lên phòng, vừa đi hai hàng nước mắt vừa trào ra, cổ em nghẹn đắng, em cố nín để không bật ra thành tiếng. Em đau quá rồi!
Yêu nhau 4 năm, anh hứa hẹn với em đủ điều về một tương lai hanh phúc. Anh nói với em rằng, mình sẽ là của nhau, sẽ sống bên nhau suốt đời, không phụ bạc. Anh còn vẽ ra một mái ấm rộng mở, sinh cho anh mấy người con và đặt tên chúng là gì. Hơn hết em nhớ anh từng nói, sau này anh có đối xử tệ bạc với em, anh không làm người.
Vậy không làm người thì sao hả anh? Bây giờ anh đang đối xử rất tệ với em, chua xót và đắng cay. Em đã làm gì nên tội, hay cái tội của em là quá yêu và chiều chồng, để rồi những lúc anh về muộn, em luôn là người chủ động gọi hỏi xem anh ở đâu. Để rồi những lúc anh mệt mỏi, chán nản, em luôn là người ở bên anh động viên. Nhưng anh lại chẳng màng đến sự tồn tại của em vì trong tim anh lúc đó đã có người con gái khác.
Vậy không làm người thì sao hả anh? Bây giờ anh đang đối xử rất tệ với em, chua xót và đắng cay. (ảnh minh họa)
Anh coi những sự quan tâm kia của em là sự kiểm soát, là khó chịu, là quản thúc anh. Anh nói em đã nắm lấy tự do của anh, đã quản anh như mẹ quản con vậy. Rồi anh nói em tự cao tự đại vì gia đình em có điều kiện hơn nhà anh.
Anh à, đâu phải anh không biết điều đó. Từ ngày yêu nhau, em vẫn luôn quan tâm anh như vậy. Và từ ngày yêu nhau, anh cũng biết thừa gia đình em có điều kiện, nhưng em đâu có để tâm, vì nếu em coi thường, chê bai anh, em đã chẳng lấy anh làm chồng.
Mấy hôm nay anh đi tối ngày, em gọi điện thì anh tắt máy. Anh cũng không báo với em một tiếng rằng anh đi đâu. Rồi em nhắn tin thì anh đáp lại cụt lủn rằng: "Đi kiếm tiền". Em đâu có bắt ép anh phải thế này thế nọ, cũng đâu chê bai anh kém cỏi. Chỉ vì anh nghe lời bạn bè gièm pha, nghe lời kích bác mà khiến cuộc sống của chúng mình ra nông nỗi này. Họ bảo anh bám váy em sao, em không nghĩ vậy là được sao, nếu cuộc sống của mình cứ để cho những người khác chen chân vào thế, thật chẳng thể nào bình yên.
Mấy hôm nay anh đi tối ngày, em gọi điện thì anh tắt máy. Anh cũng không báo với em một tiếng rằng anh đi đâu. (ảnh minh họa)
Anh đi về khuya, em mặc cho anh ngủ. Sáng hôm sau em hỏi anh, anh nói em đừng có chất vấn. Nhưng em là vợ anh, không phải osin, em cần được biết chồng em đi đâu về đâu, làm gì, với ai mà về muộn vậy. Thế mà anh khó chịu, anh nói em này nọ, lắm chuyện. Em nói thêm vài câu thì anh tức, cau mặt với em, hất băng cốc nước. Em không nhịn vì nghĩ mình không sai, cũng đã nhịn anh nhiều lần rồi. Và thế là anh chĩa tay vào mặt em, tát em và chửi em là "mày".
Tất cả chỉ có thế, dù nó cũng chỉ diễn ra được từng ấy giây thôi, từng ấy phút thôi nhưng nó cũng có thể cướp đi hạnh phúc gia đình mình. Em muốn anh tôn trọng em, đừng gọi em là "mày", trước giờ anh chưa từng như thế. Hãy để mọi chuyện từ từ trôi qua, nhất là trong thời gian này. Nhưng em nghĩ, anh nên nhìn lại bản thân, nên nghĩ xem, thật sự anh đang sai hay đúng. Còn em, sau chuyện ngày hôm nay, em không muốn nói thêm gì nữa, chỉ chờ đợi quyết định từ anh.
Theo Ngoisao
Vợ tôi chửi chồng ngu, vô tích sự Cô ấy được đằng chân lân đằng đầu, coi chồng không bằng thằng ở con sen trong nhà, nói những lời không ai chấp nhận được. Tôi thừa nhận, vợ tôi là một cô gái năng động, giỏi giang, Mọi việc khi cô ấy đã muốn thì đều làm tốt, thậm chí tốt vượt dự đoán của người ngoài. Cô ấy cũng không...