Chồng chi ly tiền đi chợ với tôi nhưng lại vung tiền tỷ mua nhà cho vợ cũ
Chồng tôi chặt chẽ với vợ mới nhưng sau lưng tôi, lại hào phóng chi tiền tỷ mua nhà cho vợ cũ.
Tôi đến với người chồng hiện tại sau một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Chồng cũ có người mới, bỏ mẹ con tôi khi con vừa thành hình hài trong bụng.
Bởi vậy khi gặp người chồng mới, biết hoàn cảnh của anh tôi vô cùng cảm thông. Vợ anh cũng vì một người đàn ông khác giỏi giang, thành đạt hơn mà bỏ anh để ra đi. Giữa họ có 1 người con riêng nhưng cháu theo mẹ sang nước ngoài định cư cùng người yêu mới của mẹ.
Khi chúng tôi gặp nhau, anh ít nói về người cũ. Những lần say, anh nhắc đến vợ cũ bằng những từ ngữ khó nghe, anh hận cô ta ‘tham vàng bỏ ngãi’… nên tôi tin tưởng tình cảm anh với cô ấy đã chấm hết.
Nào ngờ, yêu lắm mới hận nhiều. Dù trách móc, oán hận vậy nhưng anh yêu cô ấy rất nhiều. Đó là điều mãi sau này tôi mới nhận ra.
Cuộc sống chúng tôi cứ lặng lẽ trôi đi. 3 năm sau khi kết hôn với chồng mới, chúng tôi vẫn chưa có con chung. Tôi lo lắng nhưng anh lại bình thản. Anh nói, chăm nuôi một đứa trẻ thời nay không đơn giản nên em cứ bình tĩnh tận hưởng thời kỳ của vợ chồng son.
Chồng tôi là người khá chặt chẽ trong chuyện tiền bạc. Anh làm ăn thuận lợi nên kiếm được kha khá. Tuy nhiên tiền nong, lời lãi trong việc kinh doanh của anh tôi không hề được biết.
Hàng tháng, anh chỉ đưa cho tôi một khoản để đi chợ, chi tiêu trong gia đình còn lại anh không nhắc đến. Khi tôi hỏi, anh gạt đi: ‘Việc kinh doanh của anh, em đừng nên hỏi nhiều’.
Khoản tiền chi tiêu này, tôi cũng phải có kế hoạch rõ ràng. Tháng nào tôi tiêu quá tay đều bị anh nhắc nhở.
Tôi cũng có công việc ổn định, không quá thiếu thốn về tiền nong. Không muốn tranh cãi trong gia đình nên tôi cũng nghe anh, im lặng.
Tuy nhiên nửa năm trước, một sự cố xảy ra khiến cuộc sống gia đình tôi đảo lộn. Đó là vợ cũ của chồng tôi về nước.
Tôi tìm hiểu thì được biết, chị ta và người tình mới không hạnh phúc nên ôm con quay lại quê nhà.
Từ ngày biết tin đó, lịch trình sinh hoạt của chồng tôi thay đổi. Ban đầu, anh sang chỗ vợ cũ với lý do thăm lại con trai, sau đó là đưa con trai đi chơi, tìm trường mới nhập học cho con, đưa con trai đi thăm lại họ hàng nhà nội… Anh thường xuyên về trễ, không quan tâm đến cuộc sống với tôi và con gái (con gái riêng của tôi ở cùng chúng tôi).
Video đang HOT
Chuyện này làm tôi buồn vô cùng. Khi tôi chia sẻ với nhà nội, mẹ chồng tôi lại ủng hộ anh. Bà nói, bà phải cảm ơn con dâu cũ đã quay trở lại, đã mang cháu bà về. Tôi nên mở lòng, tạo điều kiện để anh qua lại, chăm sóc con.
Vợ chồng tôi vì việc này mà cãi nhau thường xuyên. Có lần, giữa đêm, vợ cũ gọi điện báo con ốm, chồng tôi không lăn tăn gì, đánh xe đi dù cho tôi giận dỗi, khóc lóc.
Cũng nhờ lần đi vội đó, anh để quên điện thoại ở nhà, tôi mới biết được một sự thật động trời. Tin nhắn giữa họ, anh xóa đi phần lớn. Tôi chỉ kịp đọc được những tin nhắn gần đây, anh chưa kịp xóa.
Họ xưng hô rất thân mật, gần gũi. Chị ta bày tỏ nỗi ân hận vì ngày xưa đã rời bỏ chồng tôi, khiến con mất bố. Chị ta mong có cơ hội được làm lại từ đầu. Chồng tôi không trả lời thẳng về tin nhắn đó nhưng hứa hẹn sẽ chăm sóc cho mẹ con họ.
Đáng nói hơn, chị ta than vãn chuyện phải ở nhà thuê bất tiện thì chồng tôi nói chị ấy liên hệ với môi giới bất động sản để tìm một căn hộ chung cư. Anh hứa sẽ lo tiền để chị ta mua căn với giá khoảng 2 tỷ đồng.
Tôi đọc xong rụng rời tay chân. Tôi biết, ngày xưa chị ta rời anh vì anh khó khăn. Ba năm gần đây, anh kinh doanh phất lên mới có được khoản tiền trên vậy mà nay chị ta về lại tìm cách moi tiền từ người cũ.
Ngoài ra, anh đối với tôi thì chặt chẽ nhưng sẵn sàng vung hàng tỷ đồng cho vợ cũ anh. Tôi uất nghẹn, khóc không ra tiếng.
Đêm đó, tôi không ngủ, chờ anh về để nói chuyện. 9 giờ sáng hôm sau, anh mới về nhà. Về chuyện mua nhà, anh nói chỉ muốn lo cho con trai một nơi yên ổn. Sau đó, anh gắt gỏng tôi chuyện xem điện thoại, không tôn trọng quyền riêng tư của anh.
Trong lúc căng thẳng, anh hét lên, bảo mẹ con tôi ‘Nếu muốn thì ở không thì dọn hết đi’ rồi bỏ đi làm. Tôi nghe xong đau đớn tận tâm can.
Tôi nên làm gì? Tôi sợ lại rơi vào cảnh đổ vỡ, sợ lại mang tiếng hai đời chồng nhưng nếu ở lại tôi thật sự không chịu nổi nỗi đau này.
Lê Thị H. (37 tuổi)
Theo vietnamnet.vn
Chị lao công trường mầm non và niềm vui nghe tiếng "chào cô"
"Em biết ơn cô hiệu trưởng đã "tuyển" em. Bước vô trường, người ta "chào cô" chứ không kêu "Ê, chị gì ơi!"".>>Hệ lụy khi giáo viên mang "cay đắng" lên... bục giảng
Câu chuyện về chị lao công tại một trường mầm non ở TPHCM được bác sĩ, chuyên gia tâm lý trẻ em Nguyễn Lan Hải chia sẻ thu hút hàng ngàn cảm xúc và bình luận. Một bài học về sự trân trọng, nâng niu và cả lòng biết ơn đối với công việc chúng ta làm hàng ngày.
Bà Hải kể, hôm đó bà đến trường dự một buổi tọa đàm. Do đến sớm nên bà ngồi một ghế đá góc sân trường, cạnh đó là một chị lao công đang lúi cúi quét lá rụng. Chị chăm chút vào từng nhát chổi, phần sân không rác chị cũng quét lại cho sạch chứ không làm qua loa đại khái.
Câu chuyện về chi lao công ở trường học của bác sĩ Lan Hải thu hút nhiều cảm xúc, bình luận
Quan sát kỹ, bà thấy gương mặt người lao công không có sự mệt mỏi cam chịu, cũng không có vẻ mặt của người đang "hờn cả thế giới", chị làm luôn tay nhưng nét mặt vẫn tươi sáng nhẹ nhàng.
Sau khi kết thúc tọa đàm, bà Hải đang ở trong sân, bà Hải lại gặp chị lao công, lúc này đang lau chùi cửa kính.
Chị vui vẻ kể chuyện của mình:
"Em "ham vui" lập gia đình sớm nên 22 tuổi đã 2 con rồi chị. Gia đình thuộc diện không có điều kiện, mẹ chồng em bao phần "chăn" hai cháu nội để em và ông xã làm quần quật nuôi 5 miệng ăn trong nhà.
Tích cóp riết chỉ một lần con nhập viện là lại mượn nợ, cuối cùng em chọn bán vé số mưu sinh. Ngoài ra, em xin làm giúp việc nhà theo giờ cho 2 gia đình viên chức. Bữa nào bán hết sớm, em còn ghé phụ lựa trái cây ở vựa kiếm thêm thu nhập.
Em không mặc đồ bộ ra đường, tóc tai sạch sẽ, mang giày dép đàng hoàng, không chèo kéo khách mua, chịu giang nắng lội bộ, bán được lắm ạ.
Bữa đó em đi bán vé số ở ven kênh Nhiêu Lộc, tình cờ gặp cô hiệu trưởng trường này. Cô hỏi em có muốn làm lao công ở trường cô không? Nghe mức lương tháng thì chỉ bằng già nửa thu nhập của em thôi. Em xin cô về hỏi ý má và chồng.
Rồi em nộp "Hồ sơ xin việc", đươc duyệt và vào nhận công tác. Đó là nhận đồng phục nhân viên, bảng tên đeo ở ngực, cây chổi, cái hốt rác, cái xe đầy, cây lau nhà, chai cọ rửa bồn cầu đó chị.
Em vui lắm chị ơi! Sáng sáng các em nhỏ vòng tay "thưa cô". Các phụ huynh mỉm cười gật đầu "chào cô", các cô giáo cũng chỉ bảo việc này việc kia và "cảm ơn" nhẹ nhàng.
Có bữa nhìn thấy góc tường phía sau trường xếp đồ hư, nhiều người "tiện tay" thảy giấy, chai nhựa,... em đề xuất cô phụ trách cho em dọn dẹp. Rác lớn rác nhỏ em gom lại đưa ra xe hết, còn đất mùn và giấy vụn em đốt rồi kiếm chậu về trồng vài cái cây xanh. Em cũng học phim Hàn Quốc, lấy bình xịt và khăn lau, lau những phiến lá các cây cảnh trong lớp học để các bé sờ vào không bẩn tay. Thấy gì hay là em học lỏm rồi làm.
Cô chủ trường cho phép em thu gom ve chai để "thêm thu nhập", các cô giáo còn chia sẻ quần áo, đồ chơi cho 2 đứa con em. Ông xã em cứ trêu "vợ anh dạo này lên đời".
Bữa kia, khu phố làm bảng kê khai mới, bác tổ trưởng hỏi em làm gì, em nói "làm nhân viên ở Phòng Hành chánh Quản trị", bác hỏi tiếp làm ở đâu, em nói "Trường Mầm non Đ.T", bác gật gật bảo à à ngành giáo dục.
Ai đến nhà hỏi thăm, má chồng em đáp: "Sắp tan trường rồi, dâu tôi nó sắp về tới" (trước bà hay nói "nó đi bán, chẳng biết khi nào về").
Em biết ơn cô hiệu trưởng đã "tuyển" em. Bước vô trường người ta "chào cô" chứ không kêu "Ê, chị gì ơi!". Được làm ở đây, em vinh dự lắm!".
Cô giáo trong niềm vui với học trò (Ảnh minh họa)
Qua câu chuyện mà bác sĩ Lan Hải chia sẻ, mọi người hiểu được sự tận tâm, tỉ mỉ, trách nhiệm của chị lao công với công việc quét dọn ở trường học. Chị làm việc với tâm thế thế được sự quan trọng công việc mình làm và bằng cả sự biết ơn, trân quý.
Có thể nói, điều này trái ngược với thái độ của rất nhiều người đang làm việc ở nhiều vị trí hàng ngày. Hàng ngày, chúng ta dễ "đụng" phải một bác bảo vệ nhăn nhó, cau gắt; bác tài xế lái xe buýt không ngừng quát tháo hành khách ngay từ khi họ vừa bước lên cửa, không hiểu vì sao mình bị quát; cô lao công quét dọn với gương mặt sầu não và nặng nề như mang bao nỗi uất ức cuộc đời; không ít nhân viên phục vụ tự nhiên chọn công việc này rồi làm việc qua loa đại khái, như dằn mặt khách hàng.
Ở các cơ quan hành chính, không thiếu những nhân viên tiếp dân với khuôn mặt nặng trình trịch, lời lẽ cộc cằn trong khi đó là trách nhiệm, là công việc hàng ngày của họ.
Rồi ở trường học, không ít giáo viên bước vào lớp là "tuôn" hết những cay đắng, ấm ức lên đầu học trò, nói xấu từ học sinh, phụ huynh cho đến đồng nghiệp, quản lý. Có cô thản nhiên: "Tôi mà tìm được công việc khác, tôi chả đứng dậy để dạy các anh chị".
Chưa lúc nào ngành giáo dục phải nặng lòng về hai chữ "hạnh phúc" của nhà giáo như lúc này. Nhiều người tự nguyện theo nghề, sống bằng nghề nhưng... cay nghiệt với nghề, với trò.
Ai làm việc với sự nồng nhiệt và lòng biết ơn cuộc đời, chắc chắn người đó sẽ tìm thấy hạnh phúc. Còn không, chính họ là người đầu tiên bất hạnh.
Hoài Nam
Theo Dân Trí
Đàn ông cần người phụ nữ mang lại thể diện, đàn bà khao khát người đàn ông cho mình sự bình yên Đàn ông rất cần một người phụ nữ có thể mang lại thể diện cho mình. Còn đàn bà chỉ cần người đàn ông đó đừng làm cho cuộc đời mình sóng gió thêm nữa. Với đàn ông, thể diện quý giá hơn những thứ khác trên đời. Họ thích vợ đẹp để khi đi bên cạnh có thể ngẩng cao đầu tự...