Chồng chỉ biết lo cho gia đình của anh
Tôi bảo anh chỉ cần một tháng gửi cho ba mẹ ít tiền tiêu vặt là đủ, đã đến lúc phải lo cho gia đình nhỏ của mình. Không ngờ chồng nói tôi ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Tôi 30 tuổi, lấy chồng được hơn một năm, vợ chồng đều làm nhà nước, cuộc sống tạm thời ổn định. Lấy chồng được 5 tháng tôi sang Australia học tiến sĩ trong vòng 2 năm, còn một năm nữa tôi sẽ về nước. Tôi quen chồng sau một thời gian học nước ngoài về, xin làm giảng viên một trường đại học ở thành phố, anh là cán bộ nghiên cứu của Viện nghiên cứu trực thuộc trường.
Tôi quý anh cái tính hiền lành, chất phác và có chí tiến thủ, chúng tôi đồng cảm với nhau ở xuất phát điểm gia đình. Tôi sinh ra và lớn lên ở miền Trung nghèo khó, gia đình đông anh em nên từ nhỏ phải lam lũ để kiếm tiền đi học, vì muốn thoát cảnh nghèo khổ nên tôi luôn có ý chí vươn lên.
Ảnh minh họa: HH
Video đang HOT
Tôi đậu đại học ở thành phố, để có tiền ăn học và tự lập một mình, tôi đi làm gia sư, phục vụ nhà hàng, thậm chí là ôsin dọn dẹp nhà cửa. Nhờ trời cho tôi được sự may mắn nhiều trong học tập, tốt nghiệp xong xin được học bổng học thạc sĩ ở Nga. Trong thời gian học 3 năm ở đó, ngoài học bổng tôi còn làm thêm rất nhiều, kiếm tiền gửi về cho ba mẹ nuôi em ăn học và xây lại được ngôi nhà khang trang hơn. Trong đầu tôi chỉ tồn tại hai từ “học” và “tiền”, nên đến khi 27 tuổi mới có mối tình đầu và cũng là chồng tôi bây giờ.
Anh cũng có hoàn cảnh khó khăn như tôi. Gia đình anh ở miền Tây, đông anh em, anh thậm chí phải bỏ học giữa chừng vì không có tiền. Nhờ một người bà con xa giúp đỡ anh học đại học rồi tốt nghiệp, được làm ở viện nghiên cứu trực thuộc trường, thời gian đi làm tính đến bây giờ là 11 năm, kiếm được bao nhiêu tiền anh lo cho gia đình hết (nhà có 10 người con, anh là con thứ 3). Trong nhà chỉ có anh được học hành thành tài, còn lại làm nông dân, cuộc sống khó khăn. Tôi biết hoàn cảnh như vậy càng thương anh hơn. Đám cưới anh không lo đủ tiền tôi cũng bù vào rất nhiều.
Số tiền vợ chồng tôi kiếm được nếu góp lại trong vòng 3 năm cũng có thể mua được chung cư nho nhỏ. Nhưng có thể chẳng bao giờ mua nổi vì tiền anh kiếm được bao nhiêu kể cả sau khi anh cưới vợ đều lo hết cho nhà anh, từ ba mẹ chồng, đến anh chị em chồng, cả cháu con, thậm chí cả dòng họ. Lấy nhau được năm rưỡi, tôi chỉ sống với chồng có 5 tháng nên cho đến bây giờ vẫn tiền ai nấy giữ. Trước khi đi tôi có nói với chồng trong vòng 2 năm đi học, hai vợ chồng cùng tiết kiệm rồi lúc tôi về sẽ mua chung cư và sinh con luôn. Chồng tôi cũng đồng ý như vậy.
Tôi đi được một năm rồi nhưng số tiền anh góp chỉ đủ anh sinh hoạt, có bao nhiêu anh lo cho gia đình hết. Tôi hơi bất ngờ, nói với anh 11 năm qua đã lo hết rồi, giờ anh chị em anh ai cũng có gia đình riêng, anh chỉ cần một tháng gửi cho ba mẹ ít tiền tiêu vặt là đủ, đã đến lúc anh phải lo cho gia đình nhỏ của mình, không ngờ chồng nói tôi là người ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Nhà không có thì ở nhà trọ, không việc gì phải lo.
Tôi không nghĩ một người như anh lại có thể lý sự cùn được như vậy. Tự nhiên tôi nghĩ, hay cái số mình lam lũ vậy rồi. Tôi định bụng sẽ tự kiếm tiền mua nhà, giáo dục con cái, còn tiền anh không bao giờ tôi nhắc đến nữa. Vì từ ngày nói chuyện đó, anh bỗng nhiên nhạy cảm, nói đến chuyện tiền bạc là chúng tôi lại cãi nhau và nói tôi khinh thường gia đình anh, sống ích kỷ này nọ. Tôi chẳng biết phải làm sao. Có ai cho tôi một lời khuyên không?
Theo VNE
Cô em chồng khờ dại
Nhà chồng tôi có bốn anh em trai, cố mãi mới được thêm cô út, khi ấy sức khỏe của mẹ chồng không được tốt, cộng thêm đàn con lít nhít nên chỉ biết cắm cúi làm lụng, đâu dư thời gian mà dạy dỗ con. Cô út sống có phần tự do như cây cỏ.
Học xong cô được chồng tôi xin cho vào công ty tư nhân, làm tương đối ổn, nhưng cô vẫn cứ rúc mình trong vỏ ốc, ít giao du. Cho đến ngày công ty tuyển một anh lái xe, nhìn bụi bặm và khá đẹp trai. Cô út "chết" anh ta từ cái nhìn đầu tiên và không thể kìm nén lòng mình, khiến anh chàng biết, nên chẳng ngại ngần đón nhận tình cảm ấy.
Tôi biết chuyện chỉ dặn cô nên tỉnh táo tìm hiểu cho kỹ, phải gặp gỡ bạn bè, thậm chí là cả bố mẹ anh ta xem gia cảnh thế nào. Hình như cô chưa kịp làm những gì chị dâu dặn thì xảy ra việc cô có bầu, song anh ta nói thẳng sẽ không cưới, đồng thời xin nghỉ việc. Cùng lúc đó cái thai lại tự dưng bị sảy, anh ta liền cười khẩy cho rằng cô cố tình dựng chuyện để bắt vạ.
Quá xấu hổ không muốn ai biết chuyện, nên cô nào dám làm ầm ĩ mà âm thầm nhịn nhục. Nghe đâu chỉ ít lâu sau gã đó lấy vợ.
Chạc tuổi nhau nên chị em dâu cũng hay tâm sự, nhưng nghe cô kể nhiều lúc thấy vừa thương vừa giận. Không chỉ trong công việc cô chẳng biết cư xử thành ra hay mất lòng đồng nghiệp, cho đến cách ăn nói, ứng xử thường ngày không được mọi người đánh giá cao, rồi quan trọng nhất là nơi tình cảm đôi lứa, cô cũng không có được sự sáng suốt cần thiết.
Cô thổ lộ với tôi đang qua lại với người bạn ngày xưa học cùng trung cấp. Cô bảo người ta thật lắm và cô cũng dốc hết lòng mình với họ. Cô kể họ nghe về sai lầm ngày trước với gã lái xe. Dù không muốn dạy em mình phải giả nai, dối trá, nhưng cô "tâm sự" thế tôi cho là quá sớm. Quả nhiên sau đó tiếp tục thấy cô suy sụp, vì anh bạn quay ngoắt, lạnh nhạt hẳn.
Cô thì đang trong tình trạng báo động, ai ai cũng giục giã, trêu đùa "gái vừa già vừa ế" nên cứ cuống, đã rất muốn lấy chồng. Vậy là mọi người thi nhau giới thiệu, có chị mối lái cho một anh hơn cô chục tuổi, là bộ đội. Chồng tôi kín đáo dò la thì hay, anh chàng uống rượu như nước, và thi thoảng có thú vui làm vài con lô đề. Chẳng hiểu lý do nhưng anh ta đã ly hôn hai năm nay, hiện nuôi cậu con trai học lớp ba, còn đứa bé ở với mẹ.
Cô út có vẻ ưng khi thấy anh chàng có căn hộ tập thể nhỏ, cô hí hửng "lấy anh ấy sẵn nhà mà ở, chứ giờ hai vợ chồng phải đi thuê trọ thì cũng chết". Tôi nghe mà thâm tâm lo lắng, bất ổn, vì chưa biết cô yêu anh ta đến đâu và họ thì thiết tha với cô ở mức độ nào, hay chỉ được chăng hay chớ. Giả như đồng cảnh "rổ rá cạp lại" thì có khi còn dễ thông cảm với nhau, đằng này... Cô làm sao hiểu được những vấn đề phức tạp, con riêng con chung. Cô cười "Em chẳng thấy thế nào cả". Chồng tôi bực bội: "Thôi, kệ xác nó, ngốc nghếch thì ráng chịu".
Nhưng sau này cô sướng thì không sao, chứ cô mà vất thì vợ chồng tôi cũng bị dằn vặt, đâu thể thoải mái nổi.
Theo VNE
Vợ chồng xung khắc tuổi nhau chưa hẳn xấu Trong buổi đàm đạo với Thiền sư Pháp Hạnh một vị du sĩ với nhiều tác phẩm hội họa nổi tiếng cũng như nhiều bài pháp hay về hạnh phúc, nhiều Phật tử trẻ hỏi sư rằng có tuổi hợp nhau để kết hôn không? Trai gái yêu nhau nhưng đi xem bói thì thầy bói nói là tuổi không hợp nếu lấy...