Chồng chấp nhận bị vợ trách là lươn lẹo để giữ gìn hạnh phúc
Tôi chấp nhận bị vợ trách là lươn lẹo – dù đó là điều tôi không muốn – nhưng sự lươn lẹo này có nguồn gốc và có ý định từ tình yêu, từ sự tỉnh thức.
Mỗi lần tôi đi xa về, hoặc mỗi buổi tối trở về nhà, con tôi luôn í ới gọi: “Ba ơi! Ba ơi!” và chào đón bằng một cái ôm thật chặt cùng với ánh mắt long lanh, trong trẻo hết mực của trẻ thơ.
Từ ngày con chập chững bước đi những bước đầu tiên, nói những từ đầu tiên thì mỗi lần tôi trở về nhà đều được con chạy ùa ra đón và sà vào lòng như thế. Vợ tôi đôi lúc vừa tỏ ra ganh tị, vừa thắc mắc vì “anh sướng thế, con hay nhào tới ba với cái ôm thật chặt, lại líu lo “ba ơi, ba ời”, mà chẳng bao giờ có cái ôm với mẹ và tiếng gọi mẹ thắm thiết như thế? Những lúc vợ như thế, người đàn ông lươn lẹo và lẻo mép trong tôi xuất hiện, tỏ ra nghiêm túc và đầy trịnh trọng:
- Anh thua em rồi, anh mãi mãi không thắng được em đâu. Em biết vì sao con hay gọi anh không? Bởi vì con coi anh là người xa lạ, coi anh là người khác vì vắng nhà quá nhiều, dành thời gian cho con quá ít. Anh không gắn kết sâu sắc với con, không sinh ra con nên với con anh là người khác nó.
Từ ngày con biết đi, biết nói mỗi lần tôi về nhà đều được con chạy ùa ra đón. Ảnh minh họa.
Vợ tôi ngẩn tò te vì không hiểu khiến tôi phải giải thích rõ hơn, rằng chúng ta thường gọi tên người lạ, chứ có ai lại gọi tên chính mình đâu. Sở dĩ con không gọi mẹ bởi vì nó xem mẹ với nó là một. Mẹ không xa lạ với con, mẹ mang bầu con 9 tháng 10 ngày, cho con ăn, cho con bú, ôm ấp lúc con buồn… Mẹ lập tức có mặt ngay bên con khi nó cần, kết nối với con 24/7 – sự kết nối cả về vật chất lẫn tinh thần. Mẹ hòa làm một với con, không khác nhau, không tách rời… Mẹ với con là một thì ai lại gọi chính mình. Còn ba nó thì không bao giờ vượt qua được mặt mẹ nó đâu. Tạo hóa đã giao sứ mệnh làm mẹ cho riêng phụ nữ, và những người làm cha mãi mãi thua người mẹ về mặt kết nối này.
Từ chuyện con, tôi lươn lẹo chuyển sang chủ đề vợ chồng nhằm giải thích với vợ việc “vì sao tôi ra ngoài ít khi gọi điện về cho vợ, khiến nàng luôn thắc mắc, đôi lần nghi ngờ tôi… chuyện nọ, chuyện kia; rồi vì sao lâu lắm rồi không gọi “em yêu, vợ yêu” – Những tiếng gọi của gắn kết, yêu thương (như con hay gọi là “ba ơi” bằng tất cả sự cảm thán của vui tươi, hân hoan, yêu thương). Tôi nói về nhà chỉ cần nhìn vợ là đủ bình an, yêu thương rồi. Vợ chồng tuy hai nhưng hòa làm một, không thể tách rời, không xa lạ vì chúng ta là của nhau. Trong em có anh, trong anh có em.
Cũng có những lúc chồng gọi tên vợ… ấy là vì lúc đó xem hai vợ chồng không phải là một nên gọi tên để vợ biết được rằng vợ là một chủ thể khác, tách biệt với chồng, để vợ cảm nhận được không gian riêng của vợ, có tự do lý chí riêng, có con đường riêng, có sứ mạng riêng, có cảm xúc riêng… Nghĩa là vợ có thể sống được một mình, có thể hạnh phúc được một mình, vợ là chính vợ…
Nghe tôi giải thích một hồi thì vợ chúm chím cười bảo:
- Sao anh lươn lẹo thế, kiểu gì anh cũng nói được, nhạc gì anh cũng nhảy được?
Video đang HOT
Vợ trách tôi lươn lẹo thế, nhưng ánh mắt của nàng lại ngời lên niềm hạnh phúc – phụ nữ vốn yêu bằng tai – và tôi biết mình đã làm đúng để cả nhà ấm áp, hạnh phúc.
Trong nhân gian, “lươn lẹo” có ý nghĩa không thật thà, lắt léo… nói chung là không tốt. Ví như anh nào muốn lấy vợ thì bảo: “Đàn ông muốn có sự nghiệp thì sau lưng phải có một người đàn bà”. Hoặc không muốn lấy vợ thì nói: “Đã là đàn ông thì phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu, khoan nói đến chuyện vợ con vì vợ con vào là không làm được gì hết”. Hoặc đàn ông ngồi bù khú với bạn bè thì thế nào cũng có nói xấu phụ nữ, nhưng gặp các cô gái thì phải tán tỉnh, nói tốt đẹp để còn chinh phục trái tim họ…
Tôi chấp nhận bị vợ trách là lươn lẹo để thấy niềm hạnh phúc trong mắt vợ. Ảnh minh họa.
Cuộc sống ai cũng có nhiều mục tiêu, trong hôn nhân còn vừa có mục tiêu xây dựng sự nghiệp vững vàng, vừa lo ổn định về mặt tài chính, chăm lo cho gia đình chu đáo, sinh con và nuôi dạy con thật tốt, rồi giữ lửa cho cuộc hôn nhân, vun đắp các mối quan hệ hai bên gia đình… đòi hỏi và thách đố chúng ta làm sao để cân bằng.
Bản thân tôi cũng đang ở trong những thách đố đó vì hai con vẫn còn nhỏ (con lớn mới hơn 5 tuổi, con nhỏ mới gần 2 tuổi), mà tôi thì thường xuyên đi công tác xa nhà, rồi mỗi khi ở nhà thì tôi cũng đi làm từ sáng đến tối mới về. Thực tế là rất khó để chúng ta cùng làm tốt nhất tất cả các mục tiêu trong cùng một thời điểm, và quan trọng nhất là mỗi thời điểm chúng ta nên lựa chọn, hay ưu tiêu điều gì trước, chia sẻ trách nhiệm cho nhau như thế nào…
Bạn thấy đó, ranh giới giữa lươn lẹo và sự tỉnh thức đôi khi rất mong manh, nên rất cần chúng ta trải nghiệm thật sự. Đã gọi là đàn ông thì phải biết đối phó với từng tình huống cụ thể. Còn người đàn ông lúc nào cũng chỉ nói A là A, nói B là B – chắc chẳng mấy thành công, thậm chí những lời nói thẳng, nói thật lại có sức tổn thương, hủy hoại hạnh phúc ghê gớm.
Vì vậy tôi chấp nhận bị vợ trách là lươn lẹo – dù đó là điều tôi không muốn – nhưng sự lươn lẹo mang lại niềm hạnh phúc trong ánh mắt vợ, thật sự là những gì thúc giục, dâng trào trong lòng tôi và tuôn chảy ra bên ngoài, sự lươn lẹo này có nguồn gốc và có ý định từ tình yêu, từ sự tỉnh thức.
Chồng dẫn con riêng về kèm lời van xin "em muốn gì anh cũng chiều", song điều kiện của vợ khiến cả nhà chết điếng
Tân quỳ sụp xuống van xin vợ: "Anh xin em, anh trót lỡ làng. Chỉ cần em nhận đứa con riêng này của anh, rồi em muốn gì anh cũng chiều".
Còn gì đau hơn khi bị người đầu gối tay ấp với mình phản bội. Thậm chí, sự phản bội ấy còn để lại kết quả. Khi biết tin chồng có con riêng, dù mỗi người có những phản ứng khác nhau nhưng trong lòng họ đều bị tổn thương, đau đớn tột cùng. Liễu cũng từng nếm trải điều ấy...
Chồng có con riêng 5 tuổi, cả gia đình chồng ngọt nhạt xin con dâu chấp nhận
Liễu và Tân kết hôn được 5 năm. Tính cả thời gian yêu, hai vợ chồng đã bên nhau ngót nghét chục năm. Tính cách đối phương thế nào cả hai đều nắm trong lòng bàn tay.
Tân hiền lành, chăm chỉ, chịu khó, yêu thương vợ con. Liễu thì đảm đang, tháo vát, kiếm tiền giỏi mà giao tiếp cũng khéo léo. Thế nên, dù kết hôn xong phải sống chung với bố mẹ chồng, Liễu vẫn khá thoải mái. Thậm chí, cô còn cảm thấy may mắn vì có ông bà đỡ đần chuyện cơm nước, nhà cửa, trông 2 đứa bé để cô yên tâm kiếm tiền.
Gia đình khá hòa thuận, kinh tế cũng dư dả, Liễu và chồng dự định 1-2 năm nữa sinh thêm cô công chúa. Mỗi lần nghe kế hoạch gì từ vợ, Tân chỉ cười và bảo "Tùy em". Anh vẫn cứ thế, hiền như cục đất nhưng luôn tạo cho Liễu sự tin tưởng tuyệt đối. Thế nhưng, đúng là đời lắm chữ ngờ... Người như Tân lại có con riêng bên ngoài, thậm chí còn nhiều tuổi hơn cả đứa con cả của cô.
Ảnh minh họa
Ngày hôm ấy, Liễu vẫn nhớ như in cảm giác cay đắng, uất hận. Khi cô và các con đang xúng xính áo quần chuẩn bị đi chụp ảnh gia đình thì mẹ chồng bỗng dắt về 1 đứa trẻ khoảng 5 tuổi. Thằng bé nhìn gầy gò, đen nhẻm, nhưng đôi mắt sáng cùng nụ cười... như đúc cùng một khuôn với Tân.
Lúc đó, Liễu đã khựng lại và đầy lo lắng rồi. Cô bối rối hỏi mẹ chồng là ai, bà vẫn lảng đi và bảo đợi cho thằng bé thay bộ đồ khác đã. Liễu trong lòng nóng như lửa đốt, định đi tìm Tân để hỏi cho ra nhẽ thì mẹ chồng, chồng và thằng bé bước ra.
Và chưa cần Liễu mở lời, Tân đã quỳ sụp xuống, ôm lấy chân cô. Rồi anh tha thiết van xin, khẩn cầu vợ chấp nhận đứa con riêng: "Anh xin em, anh trót lỡ làng. Chỉ cần em nhận đứa con riêng này của anh, rồi em muốn gì anh cũng chiều".
"Vợ ơi, anh thật sự xin lỗi. Anh và cô ta chẳng có mối quan hệ gì cả. Hai bọn anh chỉ là trót dại thôi. Anh xin lỗi. Chỉ cần em chấp nhận thằng bé, điều kiện gì anh cũng đồng ý. Anh sẽ dành cả phần đời còn lại đối xử tốt với mẹ con em.
Em xem, dù gì nó cũng là máu mủ của anh, trông lại giống anh thế kia, sao anh có thể bỏ bê nó được chứ?" - Tân vẫn ra sức thuyết phục vợ.
Câu chốt hạ của người vợ khiến cả nhà chết điếng
Chính miệng Tân nói ra, Liễu không còn nghi ngờ gì nữa. Hóa ra, từ thời đang yêu cô anh đã "mượn rượu làm liều" với cô đồng nghiệp. Sau đó, cả hai người họ ỉm đi như không có gì. Anh đi lấy vợ, ả đi lấy chồng. Tận khi gia đình của cô đồng nghiệp kia nghi ngờ, họ đi xét nghiệm ADN mọi chuyện mới vỡ lở. Để duy trì cuộc hôn nhân ấy, cô ta buộc phải trả lại thằng bé cho Tân nuôi dưỡng.
Và giờ chồng của Liễu đang quỳ lạy mong cô chấp nhận đứa con riêng của anh. Tim cô như bị ai bóp nghẹt, đau đớn vô cùng.
Lúc ấy, bố mẹ chồng lại chẳng lên tiếng trách con trai 1 lời. Họ rõ ràng biết hết mọi chuyện từ lâu, ra sức nói giúp Tân để Liễu đồng ý. Gì mà chuyện cũng đã rồi, rồi thì con chỉ cần cho nó ở cùng thôi bố mẹ sẽ chăm sóc hết...
Ảnh minh họa
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Liễu chậm rãi hỏi lại: "Anh nói em muốn gì cũng được đúng không? Vậy em sẽ đi sinh con với người đàn ông khác, anh có chấp nhận không?"
Tân điếng người, bố mẹ chồng cũng câm nín. Mãi một hồi sau, họ mới ấp úng thuyết phục cô tiếp. Tân và bố mẹ mình còn nói rằng đàn ông nào chẳng có tí "dấm mẻ", việc của vợ là biết cách nhẫn nhịn ấm êm cửa nhà. Con riêng chứ có phải "vợ bé bên ngoài" đâu.
Tuy nhiên, Liễu đã dứt khoát dẫn 2 con về nhà ngoại. Những người nhà chồng như thế, tiếp xúc nhiều cô lại càng thấy ban đầu mình lựa chọn sai lầm.
Khoảng thời gian sau đó, thực ra Liễu đã âm thầm đi tìm hiểu về mọi việc. Cô phát hiện ra chồng mình không phải "trót dại 1 lần" như anh nói, mà cặp kè người khác suốt một thời gian. Liễu còn rất yêu Tân, thương các con, mến gia đình nhà chồng nhưng vẫn dứt khoát ly hôn. Người đàn ông cô nghĩ mình đã nhìn thấu tận tâm can mà tới phút cuối vẫn nói dối, như vậy sao đáng để tha thứ chứ?
Rơi vào hoàn cảnh chồng có con riêng, thì ai ai cũng đau khổ cả thôi. Lựa chọn là ở mỗi người, nhưng buông tay cũng là một cách để họ tìm kiếm tương lai tươi sáng hơn!
Phát điên vì nghi chồng ngoại tình, vợ bật khóc ngỡ ngàng khi nhận sấp giấy trong ngày sinh nhật Chấp nhận suy nghĩ rằng gia đình sắp đổ vỡ, tôi ngỡ ngàng với những gì xảy ra trước mắt Tôi vốn là người hay suy nghĩ nhiều, thậm chí tự suy diễn mọi chuyện rồi làm mình buồn và lo lắng. Chỉ cần một hành động nhỏ vô ý của đối phương cũng làm tôi ăn ngủ không yên, tự hỏi tại...