Chồng cầu xin tôi ngủ với người đàn ông khác…
Thế nhưng làm sao tôi có thể làm điều đó với anh? Làm sao tôi có thể chạm vào cơ thể người mà tôi không hề yêu?
Ảnh minh họa.
Anh là mối tình đầu tiên và cũng là mối tình sau cuối của tôi trước khi tiến đến hôn nhân.
Yêu nhau 4 năm rồi quyết định cưới, chúng tôi đã vượt qua rất nhiều rào cản từ phía hai gia đình.
Cũng bởi vậy, tôi và anh càng trân trọng những gì mình có được.
Chúng tôi lấy nhau được 3 năm mà chưa có em bé. Tuy không hề kiêng cữ hay kế hoạch gì nhưng mong mãi, mong mãi, tin vui vẫn không đến với cả hai.
Nhìn chúng bạn kết hôn rồi lần lượt có con bồng con bế, vợ chồng tôi đôi lúc cũng cảm thấy chạnh lòng.
Thế nhưng chồng tôi một mực tin tưởng: &’Con cái là lộc trời cho, trời cho lúc nào thì hưởng lúc ấy’.
Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng về khả năng có con vì cả hai đều tự cảm thấy cơ thể mình không có gì bất thường cả.
Video đang HOT
Thế nhưng chờ mãi, gia đình hai bên đều mất kiên nhẫn và giục giã, sốt ruột hơn cả là bố mẹ chồng tôi vì anh là con trưởng, lại là con trai một của gia đình.
Hai vợ chồng quyết định dắt díu nhau đi khám. Sự thật như sét đánh ngang tai, bác sĩ kết luận chồng tôi bị vô sinh vì trong tinh dịch không có tinh trùng.
Chồng tôi suy sụp trong thời gian dài, tôi mặc dù cũng đau khổ không kém nhưng vẫn cố gắng động viên anh chờ đợi và hy vọng một phép màu sẽ tới.
Không thể đếm được bao nhiêu nơi vợ chồng tôi dẫn nhau đi khám. Cho dù khám Đông, khám Tây, kết luận vẫn chỉ có một.
Vợ chồng tôi tuyệt vọng vô cùng nhưng cả hai đều không muốn cho mọi người biết, chỉ nói chung chung rằng nguyên nhân do cả hai.
Mẹ chồng tôi vốn không thích tôi nay lại càng thêm thành kiến.
Bà đay nghiến tôi, mắng tôi là con đàn bà hư hỏng và vô dụng nên không biết sinh con cho chồng.
Thậm chí bà còn nói với gia đình nhà ngoại rằng tôi là loại đàn bà lăng loàn, quan hệ với nhiều người đàn ông rồi nạo phá vô tội vạ, giờ mới mất khả năng chửa đẻ của người phụ nữ bình thường.
Tôi vẫn cắn răng cam chịu mà không dám hé răng nói nửa lời vì sợ chồng tôi suy nghĩ.
Bà còn xúi chồng tôi bỏ vợ để lấy vợ khác. Chồng tôi không dám thú nhận sự thật, chỉ gằn giọng nói với mẹ một câu: &’Mẹ đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa’.
Nhìn ánh mắt tù tội như muốn khóc của chồng tôi lúc đó, tôi thực sự không những không cảm thấy giận mẹ chồng, mà càng cảm thấy thương anh hơn.
Có lúc tôi thực sự ước người bị vô sinh là tôi chứ không phải anh, để tôi có thể giải thoát được anh ra khỏi hoàn cảnh này.
Nhìn chồng tôi ngày ngày tự dằn vặt mình, rồi lại phải che đậy và kìm nén cảm xúc trước mặt bố mẹ chồng, tôi đau khổ và thương anh vô cùng.
Khi đã tìm hỏi khắp mọi nơi mà không có kết quả, chồng tôi tuyệt vọng và gần như sụp đổ.
Anh quỳ xuống dưới chân tôi và van xin tôi hãy ngủ với một người đàn ông khác để có con.
Anh hứa sẽ thương yêu đứa trẻ như chính con đẻ của mình. Anh nói cũng không muốn để mất tôi vì với anh, tôi là tình yêu duy nhất, anh không thể sống nếu thiếu tôi.
Thế nhưng làm sao tôi có thể làm điều đó với anh? Làm sao tôi có thể chạm vào cơ thể người mà tôi không hề yêu?
Tôi thực sự vô cùng bối rối. Đôi lúc tôi cũng khao khát có một đứa con, khao khát được làm mẹ nhưng hơn tất cả, tôi khao khát được sinh con cho chồng.
Tôi phải làm gì đây? Chấp nhận ngủ với người đàn ông khác để có con, hay thú nhận sự thật với mọi người, nhận con nuôi và chung sống đến cuối đời với chồng?
Theo VNE
Thư gửi vợ nhân ngày 8/3: Anh đang hư hỏng
Chị Hạnh Dung mến! Vợ tôi rất hay đọc chuyên mục Nhỏ to tâm sự của chị. Bao nhiêu lời khuyên sáng suốt trên báo, cô ấy tìm cách chuyển nó sang những người quanh mình, trong đó có cả tôi (đôi khi cũng bị đe nẹt, khuyên nhủ, lấy người khác ra làm gương dạy dỗ). Vì vậy, hôm nay nhân ngày 8/3, tôi xin gửi đến chị tâm sự của mình, mạo muội xin chị hãy một lần đứng về phía những người đàn ông, để thấu hiểu những nỗi khổ tâm phi phụ nữ. Xin gửi thư này đến vợ tôi, đến những người vợ khác ở trên đời, kể cả người sắp làm, hoặc đã từng làm vợ.
Vợ yêu mến,
Anh viết thư này, nói thật thà, ngay từ đầu ý đồ của anh là để xin phép em được quyền... hư hỏng đôi chút.
Xin em đừng vội quy kết anh muốn bậy bạ nọ kia. Cái "hư hỏng" ở đây là theo nghĩa đen, bị hư, bị hỏng, chứ không phải anh muốn hư hỏng. Lấy nhau hơn 10 năm, anh luôn phải đảm nhiệm vai trò là chồng em, là cha của các con, là trụ cột trong gia đình, đồng thời vẫn phải là người yêu nồng thắm của ngày xưa, là người đàn ông biết nhìn xa trông rộng đến ngày sau, là thợ sửa điện nước tận tụy ở nhà, là sếp tài ba nghiêm túc ở cơ quan... Bấy nhiêu gánh nặng ấy dồn lên, anh thấy mình như một chiếc xe tải đang chạy chậm dần, đuối dần. Thỉnh thoảng em nói "Anh không còn yêu em nữa?", "Anh sao vậy? Quên cả ngày 8/3!". Vợ yêu, anh xin tự nhận, anh là một món hàng - có thể là món đắt nhất trong đời em từng sắm, nhưng anh đã hết hạn bảo hành từ lâu lắm, không thể đổi, không thể trả, khi hỏng hóc, em phải bảo trì thôi.
Em hãy cứ hình dung anh là một sản phẩm. Bố mẹ anh tốn rất nhiều thời gian, công sức để làm ra. Em là người dùng. Từ lúc em mở bao bì, bắt đầu sử dụng sản phẩm, cũng là lúc mà anh bắt đầu quá trình... hư. Không phải anh cố ý, món hàng nào cũng vậy thôi, xài lâu thì sẽ có bộ phận nào đó bị hỏng hóc. Thế nhưng, đa phần phụ nữ các em cứ nghĩ ngược lại: chồng là thứ hàng hóa đặc biệt, càng xài lại càng phải tốt lên! Càng ngày, em càng đòi hỏi nhiều thứ: anh phải thế này, anh phải thế nọ, anh thua xa hồi trẻ, anh quên mất rồi, sao người ta... Sao em không hiểu máy móc tốt cỡ nào chạy một thời gian cũng có sự cố này nọ, sao em không chấp nhận sự cố như chính bản thân nó, đơn thuần chỉ là một sự cố mà thôi?
Bắt đầu từ một chuyện nhé. Anh không thuộc hàng cao lớn đẹp trai. Anh nghĩ tới thân phận tùng bách của mình mà lo lắng. Em mập mạp, vững chãi bao nhiêu, thì việc anh phải giữ vững chuẩn "nặng hơn vợ 10 ký, cao hơn vợ một cái đầu" càng khó bấy nhiêu. Khi em chìm vào cơn ác mộng điên cuồng về cân nặng, loãng xương, nếp nhăn và nám, chẳng lẽ anh cũng thở than về bụng mỡ, cơ bắp nhão dần và biến mất, những sợi tóc rụng âm thầm... của mình? Đàn ông không quen nói ra, nhưng nếu người phụ nữ hiểu được nỗi khổ của chồng mình, hẳn sẽ khác...
Làm chỗ dựa, che chở bão giông cho một cô gái nhỏ là việc lãng mạn dễ dàng, nhưng làm trụ cột cho một gia đình, là chỗ dựa cho một người phụ nữ trưởng thành lại vô cùng gian khó. Mà đâu phải các bà vợ chỉ nhìn vào một người chồng mà thôi, ý muốn của chị em là vô tận. Mình có cái này, nhưng cô ta có cái kia, mình muốn cái kia, nhưng bà ấy lại có cái khác nữa... Cứ vậy, khó có thể biết đâu là điểm dừng.
Tại sao anh không được quyền hư hỏng? Tại sao anh không được quyền dừng lại như một chiếc xe tải cần một chuyến đại tu? Có lẽ, chúng ta đã quen với việc hôn nhân là một hành trình dài, mà ai cũng phải cố gắng để bước sóng đôi cùng người bạn đường mình đã chọn. Có lẽ, chúng ta đã quen nghĩ hạnh phúc là luôn luôn được nương tựa, được chở che. Có lẽ, cũng nhiều người đàn ông khác đã không đủ tự tin để tuyên bố mình cần hư hỏng, cần thông cảm, cần bảo trì chính thức; thay vào đó, họ ra vẻ mình vẫn ổn, rồi âm thầm đi tìm một chốn khác để được nghỉ ngơi...
Đó mới là "hư hỏng" thật, phải không vợ? Đến lúc hư hỏng kiểu đó rồi thì rất khó, hoặc không thể bảo trì sửa chữa gì được nữa.
Theo VNE
Trời ơi, tôi mệt vì mùng 8 tháng 3 lắm rồi Biết là phải thương yêu những người phụ nữ, nhưng mà 8/3 khiến cánh đàn ông chúng tôi mệt quá. Xin phép cho tôi kêu than hộ anh em một chút, xin đừng "ném đá" tôi, chúng tôi - những người đàn ông luôn hiểu rằng những người phụ nữ luôn cần được yêu thương, quan tâm, chăm sóc, nhưng nói thật, mỗi...