Chồng cắn răng nhìn vợ và bạn thân chung giường
Về đến nhà, tôi nghĩ rằng vợ đi làm chưa về nên định lên phòng ngủ một chút cho đỡ mệt. Thế nhưng, cảnh tượng hiện ra trước mắt tôi thật quá sức tưởng tượng…
ảnh minh họa
Tôi và vợ lấy nhau được 2 năm. Chúng tôi ở riêng, tuy nhà không mấy khá giả nhưng với một cậu con trai kháu khỉnh hơn 1 tuổi, gia đình tôi luôn ngập tràn tiếng cười hạnh phúc.
Tôi là một nhân viên phần mềm, cao ráo điển trai. Vợ tôi là một nhân viên tín dụng tại Ngân Hàng, dịu dàng xinh đẹp, luôn quan tâm và yêu thương chồng con.
Vì vậy tôi vô cùng hạnh phúc khi có được một người vợ xinh xắn lại vô cùng chiều chồng, chiều con. Cô ấy được mệnh danh là người vợ lý tưởng của bất kỳ người đàn ông nào. Mặc dù đã là “gái một con” nhưng trông vợ tôi vẫn xinh đẹp, quyến rũ lắm.
Tôi có một người bạn thân là T. Chúng tôi chơi với nhau từ khi còn nhỏ. Lớn lên, tôi và T. cùng lập nghiệp ở Hà Nội. Khi tôi lấy vợ sinh con thì T. vẫn độc thân. T. mặc dù có sự nghiệp tốt hơn tôi nhưng không bao giờ tỏ ra chê bai tôi. Chúng tôi vẫn là những người bạn bè tốt của nhau.
Vợ tôi biết chúng tôi chơi thân với nhau nên cũng thường xuyên ngỏ ý đề nghị mời T. về nhà ăn cơm cùng. Khỏi phải nói tôi đã vui mừng thế nào khi thấy vợ mình thật tâm lý và tốt bụng, còn thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi lấy được người vợ biết điều như cô ấy. .
Lần đó, công ty cử tôi đi công tác 3 ngày, nhưng tôi lại làm xong công việc nên được về sớm 1 ngày. Tôi ít khi đi công tác nên chỉ xa vợ mấy hôm mà đã nhớ vô cùng, tôi muốn làm cô ấy bất ngờ nên quyết định không thông báo cho cô ấy việc tôi về nhà sớm.
Video đang HOT
Với tâm trạng háo hức, trên đường về tôi ra chợ mua đồ. Hôm nay muốn tự tay nấu một bữa cơm thật ngon dành cho vợ và con. Khi vợ đi làm về thấy tôi chuẩn bị những thứ này, chắc cô ấy sẽ cảm động và hạnh phúc lắm.
Về đến nhà, nghĩ rằng vợ đã đi làm chưa về nên tôi định lên phòng ngủ một chút cho đỡ mệt rồi dậy nấu cơm. Thế nhưng, cảnh tượng hiện ra trước mắt tôi thật quá sức tưởng tượng. Vợ tôi và người bạn thân nhất của tôi đang say đắm bên nhau, hoang dại và cuồng nhiệt, như thể thế giới này chỉ có mình họ…
Cơn giận, cơn đau cùng ập đến với tôi một lúc, tôi đứng chết trân như thể mình vừa bị đâm cho 2 nhát chí mạng. Một người là vợ tôi, người tôi luôn trân trọng, yêu thương và tin tưởng. Một người là bạn thân chơi với nhau suốt bao năm, coi nhau như anh em ruột thịt…
Không kìm chế nổi cảm xúc, lao vào cho thằng bạn thân vài cú đấm vào mặt. Lúc này T. luống cuống lắp bắp hỏi: “Mày về lúc nào vậy?”. Còn vợ tôi thì mặt cũng tái mét nhìn tôi. Nhìn họ thật trơ trẽn. Tôi nhếch mép cười chua chát: “Không ngờ hai người tặng tôi món quà bất ngờ đến thế”.
Vợ tôi bắt đầu khóc, cả cô ta và T. đều quay ra xin lỗi tôi và bảo cái gì mà bồng bột không giữ được mình, rồi cái gì mà hãy tha thứ cho họ…
“Tha thứ cho hai người ư? Tại sao tôi lại phải tha thứ các người rắp tâm phản bội tôi?”, tôi gằn giọng.
Nói xong tôi xuống nhà lấy xe máy rồi lao thẳng ra một quán cafe nhỏ ở ven đường với cảm giác ê chề và nhục nhã. Vậy đấy, bao nhiêu yêu thương tôi đã dành cho vợ, bỗng nhiên tan thành mây khói. Tình bạn bao nhiêu năm giữa hai thằng bạn chí cốt, bỗng trở thành kẻ thù không đội trời chung. “Tại sao chứ? Sao hai người đó lại phản bội tôi?”.
Tôi cứ quẩn quanh với những suy nghĩ không đầu không cuối ấy. Tôi tìm đến rượu, đến thuốc lá để khỏa lấp những hoang mang trong lòng. Nhưng càng uống, tôi càng tỉnh.
Nghĩ đến đứa con trai bé nhỏ của tôi, tôi lại càng lo sợ, tôi phải làm thế nào đây? Con tôi phải làm thế nào đây? Bỏ vợ chắc không khó. Nhưng làm thế nào để khỏa lấp những tổn thương mà con tôi sẽ phải gánh chịu chứ? Tôi hoang mang quá.
Theo Phununews
Ngày trở dạ thì bạn trai biến mất, tôi cắn răng nhờ anh xe ôm đưa đi sinh và cái kết ...
Tôi ngã quỵ xuống đất, vậy là bạn trai đã bỏ mặc mẹ con tôi sao. Bụng lại nhói lên, nghĩ tới con tôi cố xách làn lết ra ngoài ngõ nhờ anh xe ôm: "Anh ơi chở em vào viện với, em sắp sinh rồi".
Ảnh minh họa
Tôi và phong yêu nhau vào năm cuối đại học, ra trường tình yêu ấy vẫn được nuôi lớn dần. Nhà cả hai đứa đều nghèo, lương thử việc cũng chẳng được là bao nên Phong bàn với tôi hai đứa dọn về sống chung để đỡ chi phí. Lúc đầu tôi ngần ngừ, nhưng sau đúng là cuộc sống eo hẹp cứ thiếu trước hụt sau, Phong thì cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó, thậm chí còn nói tôi không tin anh, không tin tưởng ở tình yêu anh dành cho tôi. Cuối cùng thì tôi cũng đã bị những lí do đó hạ gục, tôi đồng ý dọn về sống chung cùng người yêu...
Cuộc sống những ngày đầu hôn nhân đúng là màu hồng đã khiến tôi mụ mị tất cả. Ngày nào đi làm về Phong cũng đã cơm nước xong xuôi đợi tôi, thậm chí anh còn đun sẵn nước nóng cho tôi tắm. Ăn uống xong hai đứa cùng nhau dọn dẹp rửa bát rồi lại đưa nhau ra công viên đi dạo. Nhìn bề ngoài ai cũng sẽ nghĩ chúng tôi là vợ chồng son chứ đâu phải là đôi đang yêu nhau. Tôi đã nghĩ tới cuộc sống có con sau này, chắc chắn còn hạnh phúc hơn thế này cơ.
Tôi đã nghĩ tới cuộc sống có con sau này, chắc chắn còn hạnh phúc hơn thế này cơ. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng đời không như mơ, mọi chuyện chỉ tốt đẹp được đúng 3 tháng đầu và giữa chúng tôi bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn khi Phong nghỉ việc ở công ty đúng thời điểm tôi có bầu. Lúc ấy vì khó khăn tôi đã nghĩ tới chuyện bỏ thai, Phong cũng đồng ý chuyện đó vì hai đứa cũng chưa thể làm đám cưới được. Nhưng rồi mấy đêm suy nghĩ, tôi lại không dám làm điều dại dột để hại đứa con trong bụng mình được, lỗi là tại tôi chứ không phải tại con. Sao tôi lại nhẫn tâm không cho con chào đời?
Vậy là đấu tranh suy nghĩ mãi tôi quyết định giữ con, sẽ cố gắng làm mọi việc để có tiền nuôi con sau này. May mắn 2 tháng sau Phong cũng đã tìm được việc mới, thế nhưng từ khi vào công ty mới này anh thay đổi hoàn toàn, không còn quan tâm và thương yêu tôi như trước nữa. Đi làm về anh la cà quán xá chè nước chứ nhất định không phụ tôi cơm nước, hôm nào tôi mệt mà làm chậm anh về chưa thấy có gì ăn thì mắng nhiếc tôi thậm tệ. Tôi vì muốn anh nhanh chóng đưa về giới thiệu với bố mẹ để làm đám cưới vì cái bụng càng ngày càng to nên vẫn phải ngọt nhạt với Phong.
Cái thai được 5 tháng thì Phong cũng đưa tôi về ra mắt và cũng đúng vào hôm mẹ anh bị tai nạn giao thông phải đi cấp cứu. Lần đầu tiên về nhà bạn trai nhìn thấy gia cảnh nhà anh tôi cũng nản, nhà cấp 4 ọp ẹp có mỗi 2 cái giường cũ, bố mẹ làm nông dưới phong còn 2 em đang học cấp 2. Giờ đúng lúc mẹ anh như vậy nên cũng chẳng còn lòng dạ nào mà nói đến chuyện của bọn tôi nữa. Long bảo tôi: "Thôi em cứ lên đi, anh ở nhà lo cho mẹ đã. Đằng nào thế này rồi, đẻ xong cưới cũng được".
Tôi đành ngậm ngùi trở lên với cái bụng bầu. Chỉ mong con tôi sinh ra không phải là con hoang thì tôi khổ mấy cũng chịu được. Bản thân tôi bố mẹ mất sớm, tôi sống với bà ngoại từ nhỏ nên cũng khổ cực lắm rồi. Một tháng sau thì Phong mới lên, mẹ anh đã được về nhưng vẫn phải điều trị, tiền thuốc men tốn rất nhiều anh nói giờ anh phải cày cuốc kiếm tiền trả nợ cho gia đình.
Từ khi anh nói thế tôi đã xác định chắc chắn một mình lo cho con rồi, vì gánh nặng của anh với gia đình như thế thì chắc chắn anh cũng chẳng có gì đưa tôi sinh nở. Cũng sau lần từ quê lên đó Phong không ở cùng tôi nữa mà anh ở lại lán của công trường. Anh bỏ việc văn phòng đi làm công nhân thu nhập cao hơn, một mình tôi đánh vật với cái bụng bầu cho tới ngày sinh, thi thoảng Long về thăm tôi.
Nhiều hôm mệt quá không tự mình đi xe đi làm được tôi lại thuê anh xe ôm tên Hiền đầu ngõ chở đi làm, rồi sau đó bắt xe ôm khác về. Cuối cùng ngày tôi lâm bồn cũng đến, sáng ấy tự dưng tôi thấy bụng đau âm ỉ, ra một chút máu cá nhờ nhờ ở quần lót, tôi vội vã gọi cho Phong nhưng cả chục cuộc vẫn không thấy nghe máy. Suốt ruột tôi gọi sang máy bạn anh thì mới ngã ngửa khi họ nói: "Phong nghỉ làm 5 hôm rồi, không biết cậu ấy đi đâu cả".
Tôi ngã quỵ xuống đất, vậy là bạn trai đã bỏ mặc mẹ con tôi sao. Bụng lại nhói lên, nghĩ tới con tôi cố xách làn lết ra ngoài ngõ nhờ anh xe ôm: "Anh ơi chở em vào viện với, em sắp sinh rồi". "Cô gọi ngay cho cậu Phong đi, mà cô có ngồi xe được không hay để tôi gọi taxi giúp", anh hiền rối rít hỏi. "Phong đi rồi anh à, em ngồi được xe ôm anh chở giúp em".
Vậy là từ lúc có dấu hiệu trở dạ rồi những cơn đau vật vã chơ tới khi vào phòng sinh chỉ có anh xe ôm bên cạnh tôi. Và khi được đẩy ra khỏi phòng sinh, tôi đã khóc khi thấy anh đang bế đứa con trai bé bỏng của tôi trên tay, còn mọi người trong phòng thì luôn miệng khen bố khéo bế con. "Em cảm ơn anh nhiều lắm, giờ anh cho em xin cháu, anh về đi làm đi ạ". "Cô chỉ có một mình, lại mới sinh rất yếu, thôi cứ để tôi giúp hai mẹ con. Tình người thấy hoạn nạn không thể đứng nhìn nên cô đừng ngại".
Không chỉ ở viện mà khi về phòng trọ rồi anh vẫn tiếp tục giúp đỡ mẹ con tôi. Phong thì vẫn biệt vô âm tín không một lần liên lạc. Khi con tròn tháng, tôi biết mình không còn khả năng nuôi con nên quyết định mang con gửi nhà chùa. Không ngờ anh bảo tôi: "Em đừng mang con đi, tội con lắm. Nếu em không chê thì anh xin lo cho mẹ con em suốt đời". Tôi chỉ còn biết ôm chặt lấy anh mà khóc nức nở.
5 tháng sau tôi lên xe hoa về nhà chồng, chồng tôi là anh lái xe ôm, không phải là bố đẻ của con tôi nhưng là người sẽ yêu thương và có trách nhiệm với thằng bé hơn cả bố đẻ của nó. Cứ ngỡ bạn trai bỏ rơi lúc lâm bồn đời tôi coi như chấm dứt nhưng không ngờ hạnh phúc vẫn mỉm cười với mẹ con tôi.
Theo blogtamsu
Hối hả ly dị sau một lần chung giường với gái Tây nhưng đến lần thứ 2 thì tôi đã biết... Thế là tôi ngay lập tức về ly dị vợ. Phương khóc lóc, bảo tôi hãy suy nghĩ lại vì con chúng tôi chưa đầy 1 tuổi nhưng tôi bảo rằng tôi đã chán cô ấy lắm rồi, tôi không thể sống chung với người mà tôi không còn tình cảm. Tôi viết đơn ly dị và bắt Phương ký. ảnh minh họa...