Chồng cầm 50 triệu về quê lo việc bố vợ ốm đau, tôi thất thần khi biết số tiền chồng đã chi
Qua việc chồng sử dụng tiền khi về quê vợ lo việc bố vợ nằm viện, tôi chỉ muốn ly hôn ngay.
Vợ chồng tôi kết hôn đến nay cũng đã được 10 năm, nhưng chưa bao giờ lại lục đục, bất bình với nhau như bây giờ. Hay đúng hơn tôi không chịu đựng được hơn với người chồng ngày càng quá đáng, khắt khe với vợ con đã đành, anh ấy còn tỏ rõ thái độ với nhà vợ. Sự thay đổi quá nhanh của chồng khiến tôi hụt hẫng, ngột ngạt khi chung sống một nhà.
Trước đây chồng tôi đâu đến nỗi như vậy, anh ấy không phải người lãng mạn, sôi nổi, nhưng cũng biết cư xử đúng mực. Cả hai vợ chồng đồng lòng làm ăn, nhờ vậy mới có cuộc sống đầy đủ, ổn định như ngày hôm nay. Nhưng bây giờ anh ấy đã khác trước, không muốn hợp tác với vợ, thường xuyên khắc khẩu với nhau.
Đỉnh điểm của cách cư xử của chồng làm tôi thất vọng đó là với nhà vợ. Cách đây 10 ngày, bố tôi ốm đau phải nằm viện, tôi bận việc chưa về được nên nhờ chồng đi giúp. Trước khi đi tôi đưa cho chồng 50 triệu đồng, nói anh ấy có gì cứ sử dụng tiền để lo viện phí, thuốc men và mua gì đó để chăm sóc cho bố.
Chồng vui vẻ nhận lời khiến tôi cũng rất yên, xong việc tôi sẽ về ngay với bố. Những tưởng chồng sẽ thay mình làm việc quan trọng, đây cũng là dịp để vợ chồng tôi báo hiếu, chăm lo cho bố. Nào ngờ, khi vào tới bệnh viện, tôi gặp hết ngỡ ngàng này tới ngỡ ngàng khác vì chồng.
Nghĩ nhiều đến ly hôn khi chồng đối xử tệ bạc với nhà vợ.
Video đang HOT
Vào phòng thăm bố, tôi không thấy chồng mình ở đâu, một mình bố tôi nằm trên giường bệnh không có người nhà chăm sóc. Đi tìm chồng, tôi thấy anh ta đang ngồi buôn chuyện với những người xa lạ ở hàng nước ngoài cổng viện. Tay anh ta lăm lăm chiếc điện thoại, nhắn tin cho ai đó, tỏ ra rất chi là vui vẻ.
Khi tôi hỏi sao không chăm bố vợ, chồng tôi lạnh lùng đáp: “Ông nằm đó nghỉ ngơi, anh ngồi cạnh cũng có giúp được gì đâu. Với lại anh nhờ mấy bà cùng chăm người bệnh trong phòng là có gì thì gọi bác sĩ giúp anh rồi. Ở viện đầy người chứ có phải ở nhà đâu mà cứ phải túc trực ở bên”.
Chưa hết, khi hỏi đến việc lo viện phí, tiền thuốc cho bố gì chưa. Chồng tôi giải thích chỉ mua vài thứ lặt vặt như chậu nhựa, bô nhựa và khăn mặt cho bố. Mọi khoản chi phí lớn đã bắt em gái vợ chi trả, với lý do giải thích: “Anh gọi điện bắt vợ chồng em vợ chuyển khoản để lo mọi chi phí rồi. Vợ chồng nó được bố mẹ giúp đỡ nhiều, còn được bố mẹ cho tiền xin việc, xây nhà. Mà sau này nếu ông bà ngoại cho đất, thì hai chị em cũng đều như nhau. Nên trách nhiệm lo cho bố tốt nhất là mình không nên dính dáng vào”.
Tôi nghe xong mà bật khóc, tôi quá thất vọng về cách hành xử của chồng. Nhờ anh ta về lo chuyện quan trọng, vậy mà anh ta hời hợt trong chăm sóc, tính toán, tị nạnh với em gái tôi. Đưa chồng 50 triệu, vậy mà anh ta chỉ chi ra có vài trăm nghìn. Không phải bây giờ, trước nay chồng luôn có ác cảm với bên nhà vợ, lấy mọi lý do để trốn tránh về nhà ngoại.
Mỗi khi tôi nhắc tới việc gia đình bên nhà mình, lập tức chồng chê bai, nói cạnh khóe khiến tôi rất khó chịu. Tôi luôn hết lòng vì nhà chồng, nhưng anh ấy lại thờ ơ, ác cảm với bên nhà vợ. Thường xuyên tỏ ra hằn học trước các quyết định của bố mẹ vợ. Không ít lần làm cho tôi bẽ mặt trước người nhà.
Chồng đối xử tệ bạc với vợ và nhà vợ, tôi phải làm gì để anh ta thay đổi suy nghĩ? Tôi cảm thấy quá sức chịu đựng, tôi có nên xem xét đến chuyện ly hôn?
Chồng tối nào đi ngủ cũng mang vào phòng 1 trái mướp, hết trái to rồi đến trái nhỏ, hỏi ra nguyên nhân mà tôi sốc không thể tưởng
Tôi nghe mà vừa giận vừa tủi thân kinh khủng, chỉ muốn viết đơn ly hôn ngay với chồng. Không ngờ anh ấy lại có suy nghĩ như thế.
Tôi quen biết chồng 10 năm, từ bạn bè thành người yêu, rồi trở thành bạn đời. Chúng tôi là cặp đôi được bạn bè ngưỡng mộ. Nhưng từ ngày lấy nhau, tôi phát hiện mọi chuyện không hoàn hảo như mình nghĩ.
Càng ở cùng nhau lâu thì tôi càng phải chịu đựng cái tính vô tâm, lười biếng của chồng. Cứ đi làm về nhà, chồng chẳng màng vợ con đang làm gì, ăn cơm xong là leo lên giường nằm. Tôi phải làm hết việc nhà, cũng chẳng nghe được câu hỏi han từ chồng.
Dù nhiều lần cãi nhau, tôi muốn chồng thay đổi để tôi bớt tủi thân, nhưng anh ấy vẫn chứng nào tật nấy. Đến khi tôi sinh con, chồng cũng lơ là không thèm để ý. Tôi giận quá, nhiều lần tìm cách dọa chồng cũng chẳng thành, nói với bố mẹ anh càng không có kết quả.
Về lâu về dài, chồng tôi còn bộc lộ cái tính độc mồm độc miệng. Anh nghĩ gì nói đó, thậm chí là nói những câu vô duyên khiến tôi lắc đầu ngao ngán. Nhiều lần tôi nhắc nhở chồng, anh cũng không bỏ vào tai. Tệ hơn, những lần đi với bạn bè tôi, anh không cẩn thận lời nói, khiến ai nấy cũng chán chẳng buồn rủ rê vợ chồng tôi đi cùng nữa.
Thời gian này tôi mới sinh con thứ hai. Tôi cho con bú mẹ hoàn toàn nên ngực không thể được như lúc chưa sinh con. Nhưng tôi cũng tủi thân lắm, mỗi lần nhìn cơ thể trong gương lại muốn rơi nước mắt. Phụ nữ ai cũng hiểu nỗi khổ này, muốn đẹp nhưng lại càng muốn con khỏe mạnh, vì vậy mà đành hy sinh.
Mấy tuần trước, chồng tôi đem về nhà một lọ thuốc nói tôi bôi vào ngực. Chồng tôi nói đó là thuốc giúp nở ngực. Tôi nghe thì choáng váng, vợ chồng cãi một trận to không tưởng. Chưa gì mà chồng tôi đã chê vợ như thế thì sau này anh còn làm gì nữa?
Thấy tôi bực tức nhất quyết không chịu dùng thuốc, chồng tôi càng khó chịu hơn. Vài ngày trước, tôi thấy chồng đêm nào cũng để một trái mướp ở đầu giường. Cứ hết mướp nhỏ lại đến mướp to xuất hiện, tôi chẳng hiểu nỗi nên hỏi chồng định làm gì?
Không thể ngờ được, chồng tôi trả lời khiến tôi sốc tận óc:
"Anh nhắc em đó, em cứ nhìn đi, em mà không dùng thuốc anh đem về thì sau này ngực em chẳng khác gì quả mướp đâu".
Tôi nghe mà vừa giận vừa tủi thân kinh khủng, chỉ muốn viết đơn ly hôn ngay với chồng. Tôi phải làm sao đây, cứ tình cảnh này chắc tôi trầm cảm sau sinh mất!
Sau trận cãi vã nảy lửa ngày 20/10, vợ chồng tôi nhận ra bài học quý giá Tôi nhớ mãi năm ngoái, vào ngày 20/10, vợ chồng tôi cãi nhau một trận tơi bời. Tôi hết lòng chuẩn bị quà cho vợ nhưng cô ấy trách móc, rồi khóc nức nở. Vợ chồng tôi cưới nhau vào giữa năm 2023. Vậy nên, 20/10 năm ngoái là ngày tôn vinh phụ nữ Việt Nam đầu tiên chúng tôi bên nhau với...