Chồng “bóp miệng” bắt tôi phải nói lời xin lỗi mẹ chồng
Hôm ấy nhất quyết tôi đã không chịu xin lỗi mẹ chồng cho dù chồng tôi bóp miệng tôi đến chảy máu để bắt tôi phải nói.
Đọc bài “Nhiều lần tha thứ cho cô con dâu hư để vẫn nhận quả đắng” của bác Thị Thị Hằng mà tôi ao ước bản thân mình có một người mẹ chồng tốt như vậy. Tôi cũng ước giá như mẹ chồng tôi cũng được một vài phần như bác thì những người con dâu là tôi sẽ đỡ bất hạnh.
Đang trong những ngày chồng ráo riết bắt xin lỗi mẹ chồng mới được yên thân ở lại nhà chồng, ngồi buồn và chán nản, tôi viết tâm sự này của mình ra đây. Tôi không biết có phụ nữ nào có hoàn cảnh giống tôi không. Nhưng thật sự, nghĩ lại những ngày đã sống bên chồng, bên nhà chồng mà tôi trào nước mắt thương thân mình. Hiện vợ chồng tôi tuy vẫn còn yêu nhau nhiều lắm nhưng vẫn đang làm thủ tục ly hôn vì không thể hàn gắn được.
Tôi là một cô gái thành phố và lấy chồng khi bước sang tuổi 26. Vì yêu anh, tôi chấp nhận bỏ công việc ở thành phố để về quê chồng làm việc trái ngành nghề. Tôi cũng vì anh mà về chấp nhận sống chung cùng bố mẹ chồng, 3 chị chồng của chồng. Để hàng tháng, chồng tôi đi làm xa nhà chỉ về thăm vợ vào 2 ngày cuối tuần.
Mỗi ngày họ soi mói, nói xấu con dâu, em dâu đủ kiểu với người ngoài hay họ hàng dù rằng những lời nói xấu này không có thật (Ảnh minh họa)
Cố gắng làm nàng dâu ngoan, làm người vợ ngoan, tôi đã bỏ hết thói quen ngày con gái. Tôi cũng ăn mặc giản dị mà không dám váy vóc lùng tùng xòe như khi còn ở trên thành phố. Nếu ở thành phố hơn 7 giờ tôi mới thức dậy đi làm thì từ khi lấy chồng, tôi luôn phải đặt chuông báo thức và dậy từ 5 giờ sáng để nấu ăn cho bố mẹ và 3 chị chồng. Gọi mọi người dậy ăn xong, tôi lại sấp sấp ngửa ngửa lo dọn rửa rồi còn kịp đi làm. Tối về nhà, tôi lại quay cuồng trong việc nhà, cơm nước.
Tôi luôn cố gắng chu toàn mọi việc ở nhà chồng như vậy, nhưng mỗi ngày đi làm về bước chân tới cổng nhà chồng tôi đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhà chồng tôi dù bố mẹ chồng đều là dân buôn bán. Các chị chồng cũng ra ngoài kinh doanh thế nhưng rất hà khắc với con dâu. Mỗi ngày họ soi mói, nói xấu con dâu, em dâu đủ kiểu với người ngoài hay họ hàng dù rằng những lời nói xấu này không có thật. Nhiều lúc, cứ bị hàng xóm hay cô dì chú bác nhà chồng hỏi thực chất mọi việc mà tôi uất ức và buồn bã. Song họ cứ nói xấu, đặt điều sau lưng như vậy khiến tôi cũng không có cơ hội nói với họ thẳng thắn một lần.
Chồng tôi thì đi làm xa nên mỗi lần về nhà, anh quấn quýt, yêu quý mẹ và chị gái nhiều lắm. Đặc biệt, anh tin tưởng và yêu quý mẹ, chị gái đến nỗi chuyện gì riêng tư của vợ chồng 2 vợ chồng tâm sự với nhau anh cũng kể cho họ nghe. Rồi hàng ngày ở cơ quan, anh nhắn tin, gọi điện cho mẹ, cho chị gái còn nhiều hơn cho vợ.
Có những lúc, mình còn bắt gặp trong điện thoại của chồng những tin nhắn chị chồng nói xấu mình không ra gì. Đặc biệt, chồng vẫn còn điềm nhiên trả lời tin nhắn đó mà chẳng bao giờ phản hồi lại cho mình biết. Khi bị mình phát hiện ra thì anh toàn nói lấp liếm hoặc phủ nhận.
Đỉnh điểm khi mình muốn về nhà ngoại chơi, mẹ chồng và chị chồng mình toàn lườm nguýt. Họ bảo: “Nhà làm gì còn ai nữa đâu mà cũng bày đặt về thăm” (Nhà mình có 2 mẹ con, mẹ mình vào Nam công tác 2-3 năm nên có nói mình thi thoảng về nhà thắp hương cho bố cho nhà cửa ấm cúng). Hay khi mình bầu bí, mình muốn đi viện khám kiểm tra cho yên tâm nhưng mẹ chồng toàn phản đối. Bà bảo: “Gớm, làm như có mình nhà cô mang bầu. Ham khám và siêu âm làm gì cho hại ra”. Rồi có lúc vì quá chán nản, mình mới mua bó hoa tươi về cắm thì chị chồng cũng nói xéo: “Đi làm chỉ đủ nuôi thân mà còn hoa với hoét khoe ai”… Những lúc bị nói như vậy, mình toàn giả như bị điếc, bị câm không phản ứng lại cho yên cửa nhà.
Quá bực bội và uất nghẹn khi sống trong cảnh như vậy, một lần mình quyết không nín nhịn nữa. Mình đã yêu cầu có một cuộc họp gia đình để nói hết những khó chịu trong lòng. Mình nói với họ rằng nếu có gì đó không hài lòng về mình, xin hãy nói thẳng cho mình biết đừng có nói xéo, nói cho người ngoài hay thậm chí nói với chồng mình thì sẽ chẳng giải quyết được việc gì cả.
Nhưng lần họp gia đình này, mình chẳng những không được một ai ủng hộ mà còn bị chồng và cả nhà chồng chửi lại không ra gì. Họ nói mình hỗn láo, vu vạ cho nhà chồng. Rồi mẹ chồng và chị chồng mình còn lên tận cơ quan mình để phản ánh nàng dâu hỗn láo, xỉa xói nhà chồng. Đau đớn nhất là chồng mình, khi về nhà thấy không khí gia đình căng thẳng anh còn cho rằng mình là đứa con dâu không biết điều và ích kỷ. Anh ra rả nói mình chưa làm được gì cho mẹ chồng, cho chị chồng và cho nhà chồng này mà đã chỉ nghỉ đến những cảm xúc khó chịu của bản thân.
Video đang HOT
Như giọt nước tràn ly, anh nói tôi phải xin lỗi mẹ chồng, xin lỗi nhà chồng nhưng tôi nhất định không chịu. Mẹ chồng bực mình còn lao tới tát tôi liên tiếp rồi gằn lên từng tiếng: “Nếu không phải vì cháu thì tao đã cho loại con dâu như cô ra đi từ lâu rồi. Mày khôn hồn thì xin lỗi ngay nếu không bước ra khỏi nhà tao loại con dâu hư vì không có bố dạy dỗ”.
Tôi là người phụ nữ hèn hạ và nhu nhược quá phải không? (Ảnh minh họa)
Tôi có thể chịu đựng được rất nhiều lời nói xúc phạm khác của mẹ chồng, chị chồng. Nhưng tôi không thể chịu đựng được sự xúc phạm của nhà chồng với bố mẹ tôi. Do đó, hôm ấy nhất quyết tôi đã không chịu xin lỗi mẹ chồng cho dù chồng có “bóp miệng” đến chảy máu bắt tôi phải nói. Tôi vẫn cố câm nín không nói lời xin lỗi mà tôi không hề có lỗi kia.
Mình muốn bỏ chồng, bỏ khỏi nhà chồng song lại nghĩ tới đứa con chưa ra đời đã không có bố, nghĩ tới bố mẹ tôi phải xấu hổ khi con gái mới kết hôn đã phải ly hôn chồng nên lại nhẫn nhịn. 2 hôm nay, mẹ chồng, chị chồng đi qua cứ nói lời xua đuổi tôi ra mặt nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn ở lỳ nhà chồng. Chồng tôi đi làm song liên tục nhắn tin bắt vợ phải nói lời xin lỗi mẹ chồng sớm. Tôi là người phụ nữ hèn hạ và nhu nhược quá phải không? Nhưng tôi biết phải làm sao trong tình cảnh này chứ?
Hôm ấy nhất quyết tôi đã không chịu xin lỗi mẹ chồng cho dù chồng tôi bóp miệng tôi đến chảy máu để bắt tôi phải nói.
Đọc bài “Nhiều lần tha thứ cho cô con dâu hư để vẫn nhận quả đắng” của bác Thị Thị Hằng mà tôi ao ước bản thân mình có một người mẹ chồng tốt như vậy. Tôi cũng ước giá như mẹ chồng tôi cũng được một vài phần như bác thì những người con dâu là tôi sẽ đỡ bất hạnh.
Đang trong những ngày chồng ráo riết bắt xin lỗi mẹ chồng mới được yên thân ở lại nhà chồng, ngồi buồn và chán nản, tôi viết tâm sự này của mình ra đây. Tôi không biết có phụ nữ nào có hoàn cảnh giống tôi không. Nhưng thật sự, nghĩ lại những ngày đã sống bên chồng, bên nhà chồng mà tôi trào nước mắt thương thân mình. Hiện vợ chồng tôi tuy vẫn còn yêu nhau nhiều lắm nhưng vẫn đang làm thủ tục ly hôn vì không thể hàn gắn được.
Tôi là một cô gái thành phố và lấy chồng khi bước sang tuổi 26. Vì yêu anh, tôi chấp nhận bỏ công việc ở thành phố để về quê chồng làm việc trái ngành nghề. Tôi cũng vì anh mà về chấp nhận sống chung cùng bố mẹ chồng, 3 chị chồng của chồng. Để hàng tháng, chồng tôi đi làm xa nhà chỉ về thăm vợ vào 2 ngày cuối tuần.
Mỗi ngày họ soi mói, nói xấu con dâu, em dâu đủ kiểu với người ngoài hay họ hàng dù rằng những lời nói xấu này không có thật (Ảnh minh họa)
Cố gắng làm nàng dâu ngoan, làm người vợ ngoan, tôi đã bỏ hết thói quen ngày con gái. Tôi cũng ăn mặc giản dị mà không dám váy vóc lùng tùng xòe như khi còn ở trên thành phố. Nếu ở thành phố hơn 7 giờ tôi mới thức dậy đi làm thì từ khi lấy chồng, tôi luôn phải đặt chuông báo thức và dậy từ 5 giờ sáng để nấu ăn cho bố mẹ và 3 chị chồng. Gọi mọi người dậy ăn xong, tôi lại sấp sấp ngửa ngửa lo dọn rửa rồi còn kịp đi làm. Tối về nhà, tôi lại quay cuồng trong việc nhà, cơm nước.
Tôi luôn cố gắng chu toàn mọi việc ở nhà chồng như vậy, nhưng mỗi ngày đi làm về bước chân tới cổng nhà chồng tôi đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhà chồng tôi dù bố mẹ chồng đều là dân buôn bán. Các chị chồng cũng ra ngoài kinh doanh thế nhưng rất hà khắc với con dâu. Mỗi ngày họ soi mói, nói xấu con dâu, em dâu đủ kiểu với người ngoài hay họ hàng dù rằng những lời nói xấu này không có thật. Nhiều lúc, cứ bị hàng xóm hay cô dì chú bác nhà chồng hỏi thực chất mọi việc mà tôi uất ức và buồn bã. Song họ cứ nói xấu, đặt điều sau lưng như vậy khiến tôi cũng không có cơ hội nói với họ thẳng thắn một lần.
Chồng tôi thì đi làm xa nên mỗi lần về nhà, anh quấn quýt, yêu quý mẹ và chị gái nhiều lắm. Đặc biệt, anh tin tưởng và yêu quý mẹ, chị gái đến nỗi chuyện gì riêng tư của vợ chồng 2 vợ chồng tâm sự với nhau anh cũng kể cho họ nghe. Rồi hàng ngày ở cơ quan, anh nhắn tin, gọi điện cho mẹ, cho chị gái còn nhiều hơn cho vợ.
Có những lúc, mình còn bắt gặp trong điện thoại của chồng những tin nhắn chị chồng nói xấu mình không ra gì. Đặc biệt, chồng vẫn còn điềm nhiên trả lời tin nhắn đó mà chẳng bao giờ phản hồi lại cho mình biết. Khi bị mình phát hiện ra thì anh toàn nói lấp liếm hoặc phủ nhận.
Đỉnh điểm khi mình muốn về nhà ngoại chơi, mẹ chồng và chị chồng mình toàn lườm nguýt. Họ bảo: “Nhà làm gì còn ai nữa đâu mà cũng bày đặt về thăm” (Nhà mình có 2 mẹ con, mẹ mình vào Nam công tác 2-3 năm nên có nói mình thi thoảng về nhà thắp hương cho bố cho nhà cửa ấm cúng). Hay khi mình bầu bí, mình muốn đi viện khám kiểm tra cho yên tâm nhưng mẹ chồng toàn phản đối. Bà bảo: “Gớm, làm như có mình nhà cô mang bầu. Ham khám và siêu âm làm gì cho hại ra”. Rồi có lúc vì quá chán nản, mình mới mua bó hoa tươi về cắm thì chị chồng cũng nói xéo: “Đi làm chỉ đủ nuôi thân mà còn hoa với hoét khoe ai”… Những lúc bị nói như vậy, mình toàn giả như bị điếc, bị câm không phản ứng lại cho yên cửa nhà.
Quá bực bội và uất nghẹn khi sống trong cảnh như vậy, một lần mình quyết không nín nhịn nữa. Mình đã yêu cầu có một cuộc họp gia đình để nói hết những khó chịu trong lòng. Mình nói với họ rằng nếu có gì đó không hài lòng về mình, xin hãy nói thẳng cho mình biết đừng có nói xéo, nói cho người ngoài hay thậm chí nói với chồng mình thì sẽ chẳng giải quyết được việc gì cả.
Nhưng lần họp gia đình này, mình chẳng những không được một ai ủng hộ mà còn bị chồng và cả nhà chồng chửi lại không ra gì. Họ nói mình hỗn láo, vu vạ cho nhà chồng. Rồi mẹ chồng và chị chồng mình còn lên tận cơ quan mình để phản ánh nàng dâu hỗn láo, xỉa xói nhà chồng. Đau đớn nhất là chồng mình, khi về nhà thấy không khí gia đình căng thẳng anh còn cho rằng mình là đứa con dâu không biết điều và ích kỷ. Anh ra rả nói mình chưa làm được gì cho mẹ chồng, cho chị chồng và cho nhà chồng này mà đã chỉ nghỉ đến những cảm xúc khó chịu của bản thân.
Như giọt nước tràn ly, anh nói tôi phải xin lỗi mẹ chồng, xin lỗi nhà chồng nhưng tôi nhất định không chịu. Mẹ chồng bực mình còn lao tới tát tôi liên tiếp rồi gằn lên từng tiếng: “Nếu không phải vì cháu thì tao đã cho loại con dâu như cô ra đi từ lâu rồi. Mày khôn hồn thì xin lỗi ngay nếu không bước ra khỏi nhà tao loại con dâu hư vì không có bố dạy dỗ”.
Tôi là người phụ nữ hèn hạ và nhu nhược quá phải không? (Ảnh minh họa)
Tôi có thể chịu đựng được rất nhiều lời nói xúc phạm khác của mẹ chồng, chị chồng. Nhưng tôi không thể chịu đựng được sự xúc phạm của nhà chồng với bố mẹ tôi. Do đó, hôm ấy nhất quyết tôi đã không chịu xin lỗi mẹ chồng cho dù chồng có “bóp miệng” đến chảy máu bắt tôi phải nói. Tôi vẫn cố câm nín không nói lời xin lỗi mà tôi không hề có lỗi kia.
Mình muốn bỏ chồng, bỏ khỏi nhà chồng song lại nghĩ tới đứa con chưa ra đời đã không có bố, nghĩ tới bố mẹ tôi phải xấu hổ khi con gái mới kết hôn đã phải ly hôn chồng nên lại nhẫn nhịn. 2 hôm nay, mẹ chồng, chị chồng đi qua cứ nói lời xua đuổi tôi ra mặt nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn ở lỳ nhà chồng. Chồng tôi đi làm song liên tục nhắn tin bắt vợ phải nói lời xin lỗi mẹ chồng sớm. Tôi là người phụ nữ hèn hạ và nhu nhược quá phải không? Nhưng tôi biết phải làm sao trong tình cảnh này chứ?
Theo Afamily
Đàn ông có sợ phụ nữ 'nhiều chữ'?
28 tuổi, tốt nghiệp 2 trường đại học và có một bằng thạc sĩ, Hoa cũng đang làm phó phòng của một trung tâm nghiên cứu khoa học. Tuy nhiên, đến giờ cô vẫn chưa có một "mảnh tình vắt vai"...
Ảnh minh họa
Bây giờ Hoa đã có nhiều thứ. Bằng cấp vài tấm, công ăn việc làm khá ổn. Nhưng nỗi buồn lớn nhất của cô hiện nay là gia đình liên tục nhắc nhở chuyện chồng con. Cô thường nói với những người bạn, người thân trong gia đình rằng: "Lấy chồng làm gì cho khổ, một mình làm, một mình ăn cho sướng!"
Nói vậy nhưng trong bụng Hoa cũng khát khao có một mái ấm gia đình. Song hình như điều ấy đối với cô trở nên xa vời.
Đầu năm ngoái, sau nhiều đắn đo, cân nhắc Hoa dũng cảm đến đăng ký tham gia một câu lạc bộ kết bạn. Trong phiếu khai yêu cầu, Hoa đề nghị câu lạc bộ chú ý giới thiệu cho cô những bạn trai tuổi khoảng ba mươi, có công ăn việc làm ổn định, có nhà cửa đàng hoàng, lịch sự, ga lăng, có học vị thạc sĩ trở lên. Đặc biệt Hoa không muốn làm dâu, nghĩa là cô chỉ muốn yêu và lấy những anh nào sống độc thân, hoặc nếu có thì bố mẹ ở xa.
Một tuần sau câu lạc bộ giới thiệu cho Hoa một người con trai có gần đủ các tiêu chuẩn như cô mong muốn, nhưng cô chê anh ta vì lần đầu tiên hẹn gặp, anh ta không đi giày mà lại đi xăng-đan, trông quê quê.
Lần thứ hai, Hoa từ chối gặp một anh là tiến sĩ ở một Viện nghiên cứu, có căn hộ chung cư, thu nhập tàm tạm, nhưng mỗi tội nói ngọng. Buổi gặp đầu tiên Hoa đã cười phá lên khi anh ấy hỏi: "Đợt nũ nụt vừa rồi, nhà em có bị sao không?".
Mấy lần sau, câu lạc bộ chú ý giới thiệu cho Hoa những người Hà Nội gốc, kinh tế khá giả, tác phong lịch sự, dáng cao ráo, mặt mũi sáng sủa, nhưng cô chê họ là dân buôn bán, không cùng đẳng cấp với cô.
Nhiều lần giới thiệu bạn trai cho Hoa không thành công, người của câu lạc bộ trở nên ngao ngán mỗi khi thấy Hoa đến. Có lần họ đã nói khéo rằng: "Chỗ các chị chỉ có những đối tượng chán lắm, không phù hợp với em. Hay là em cứ nghỉ một thời gian, khi nào có anh kha khá, bọn chị sẽ nhắn cho em!".
Hoa không muốn nghỉ, mà xin hạ tiêu chuẩn xuống, không yêu cầu bằng cấp, miễn là trông tàm tạm là được. Nhưng rồi một năm sau cô cũng chưa chọn được anh nào.
Một lần cô làm một người đàn ông bẽ mặt vì đang ngồi bên nhau, cô buột miệng hỏi: "Anh có hay đọc sách không?". Lần thì cô làm cho một người đàn ông khác giận tím mặt, chỉ vì khi nói chuyện với anh, cô luôn luôn đệm vài từ tiếng Anh. Có lần một người đàn ông đã bỏ cô ở một quán ăn, chỉ vì cô cứ tranh trả tiền ăn với anh ta, đôi bên giằng co khiến khách trong quán tưởng hai người cãi nhau. Cô thản nhiên nói với chủ quán rằng: "Đừng lấy tiền của anh ấy, để tôi trả. Còn anh, không cần phải sĩ diện đâu!".
Hiện tại, Hoa vẫn là người lẻ bóng. Cô không nản chí, thỉnh thoảng đến câu lạc bộ để xem có đối tượng mới không. Khi rỗi rãi, cô ngồi trò chuyện với các cán bộ câu lạc bộ, lôi hết chuyện gặp anh này đến anh khác ra kể. Cô liên tục kết luận: "Đàn ông nó thấy chị nhiều chữ, nó sợ, nó chạy".
Là một người gần hai chục năm làm cái nghề "Alô, tôi xin nghe", đã gặp hàng ngàn lượt khách hàng tư vấn về tâm lý, tôi dám khẳng định rằng cái sự "lắm chữ" phải nâng cao con người lên, khiến cho người ấy trở thành người khéo léo, hấp dẫn, tế nhị, mang lại cảm giác dễ chịu cho người khác khi nói chuyện với mình... mới đáng kính trọng. Còn những người tự nhận mình là lắm chữ, nhưng gặp ai người ta cũng bỏ chạy, cần phải xem lại bản thân mình. Thật ra, đàn ông không sợ phụ nữ lắm chữ, họ chỉ sợ những người "ngộ chữ" mà thôi.
Theo VNE
Cưới chồng vẫn không quên người yêu cũ Tôi không biết mình có nên tiếp tục để trong lòng những tình cảm của tuổi trẻ nữa không. Cuộc sống của tôi đang rất yên ổn và được mọi người ước ao, bởi họ nghĩ gia đình tôi rất hạnh phúc, nhưng tôi biết đó chỉ là cái vỏ mà ai cũng nhìn thấy mà thôi. Tôi biết mình đang làm gì...