Chồng bỏ theo bồ, nửa năm sau gặp lại anh tàn tạ đến mức tôi phải thốt lên: Quả báo đến sớm vậy sao?
Lấy nhau được hơn 5 năm nhưng đến nay con trai tôi mới được hơn 1 tuổi. Chờ đợi 5 năm mới có đứa con này nên chẳng phải nói, chúng tôi hạnh phúc lắm.
Lúc mang bầu, do bị dọa sẩy nên bác sỹ khuyên tôi tránh làm những việc nặng bao gồm cả kiêng chuyện chăn gối. Chồng tôi vốn là người có sức khỏe nên việc đòi hỏi chuyện đó hàng ngày và đó là vấn đề rất lớn với anh.
Khi được bác sỹ dặn dò như vậy tất nhiên đó sẽ là chuyện buồn của chồng nhưng vì đứa con mà cả gia đình mong chờ, anh đã gắng kìm bản thân phải nhịn. Anh trở nên cáu kỉnh, hay tức giận vô cớ với vợ.
Thế rồi dạo này anh hay ra ngoài muộn mới về, thậm chí sáng hôm sau mới về mang theo những lý do hết sức vô lý. Nếu tôi thắc mắc nhiều chồng sẽ nổi đóa lên ngay: “Cô ở nhà rảnh quá không có việc gì làm nên thích vẽ ra suy nghĩ hả?”.
Cảm giác của người phụ nữ mách bảo rằng chồng tôi đã có điều gì mờ ám bên ngoài kia. Vì con nên tôi nhẫn nhịn bỏ qua, an ủi chồng rằng, sinh xong em sẽ bù đắp cho anh nhé. Chồng tôi ậm ừ nhưng tuyệt nhiên không còn ngọt ngào như ngày xưa nữa.
Cận kề ngày sinh thì tôi phát hiện chồng mình bấy lâu nay vẫn thường qua đêm cùng gái lạ. Tôi hận lắm, trước giờ vẫn ngọt ngào nói yêu tôi vậy mà chỉ vài tháng thôi đã trở thành con người hoàn toàn khác.
Tôi nói anh hãy tỉnh ngộ, để ở bên vợ con, hãy vì đứa con mong chờ bao lâu nay mà yêu thương gia đình như cũ. Nhưng tất cả anh đều bỏ ngoài tai. Anh nói: “Cô cứ sinh xong đi rồi tính”.
Tôi nuốt nước mắt vào trong nhìn chồng vẫn ngày ngày lén lút đi ngoại tình cho đến ngày con tôi ra đời.
Đứa con bao năm mong ngóng vậy mà giờ anh cũng không mấy gần gũi với con, chỉ bế bồng đôi chút rồi lại bỏ đi làm việc.
Sinh được 10 ngày anh đã đòi hỏi chuyện đó, tôi không đồng ý với lý do tôi cần thời gian hồi phục sau sinh. Nhưng anh không ngừng đòi hỏi, tôi đành nhắm mắt nghe lời. Không biết có cơ địa thay đổi hay vừa sinh xong mà bản thân tôi không còn hứng thú nữa. Chồng tôi yêu vợ như kẻ thù khiến tôi hoảng sợ vô cùng. Nhưng vì nghĩ còn hi vọng để níu giữ gia đình, con tôi cần có bố nên tôi nén nỗi đau chịu đựng.
Chẳng hiểu sao tôi luôn trong tình trạng khô hạn, điều mà trước đây tôi chưa từng gặp phải, tần suất đòi hỏi của chồng của dần không còn nữa. Anh công khai ra ngoài cặp bồ:
- Cô giữ lại dùng sao được nữa.
- Anh đốn mạt đến thế sao. Chỉ vì cái đó mà anh bỏ gia đình, bỏ con thơ để ra ngoài ăn tạp sao?
- Cô nói ai ăn tạp hả con đàn bà cằn cỗi này. Cô thì làm được cái gì khi có mỗi chuyện phục vụ chồng đơn giản như thế cũng không xong.
Video đang HOT
Anh ta quát lên rồi dắt xe đi đâu đấy. Tôi nín thinh, ngồi thụp xuống khóc như điên dại, lần đầu tiên tôi khóc sau bao nhiêu chịu đựng, đau thương. Tôi biết chúng tôi sẽ chấm dứt tại đây.
Tôi ly hôn với chồng, ôm con bỏ đi. Ít hôm sau nghe hàng xóm nói lại hắn đã dẫn bồ về nhà ở. Cay đắng quá nhưng đau quá rồi chẳng còn đau hơn được nữa. Tôi gửi con nhà ngoại đi làm kiếm tiền nuôi con. Tôi sẽ vì đứa con bé bỏng của mình mà phải thật mạnh mẽ.
- Con ơi, thằng Tuấn nó bị bệnh, con về chăm sóc nó ít ngày được không. Mẹ già yếu quá rồi không làm gì được, mà nhà lại chẳng có ai.
- Xin lỗi, bà nhầm máy rồi ạ.
Tôi tắt phụt máy, hắn đã đá tôi đi nhanh như một cơn gió, không ai bên vực ngăn cản vậy mà giờ lại nhờ tôi về chăm sóc lúc ốm đau, thật nực cười vô lý.
Tôi cũng ngờ ngợ, anh bị bệnh gì mà nhanh đến thế. Mới được hơn nửa năm từ ngày tôi xách hành lý bế con ra đi anh ta còn đứng đó chờ mẹ con tôi đi rồi kéo cửa đánh rầm một cái sau lưng tôi kia mà. Khỏe mạnh thế cơ sao giờ đã ốm cần người chăm sóc. Bồ của anh ta đâu?
Tôi dò la từ hàng xóm cũ thì biết rằng anh mắc bệnh xã hội giai đoạn cuối. Cũng trong lần ấy, tôi thấy anh ta đứng gọi với sang hàng xóm với gương mặt gầy toàn da bọc xương, tôi cười nhạt: “Quả báo đến sớm vậy sao?”.
May mà trước kia lúc bị ép quan hệ tôi bắt anh ta đeo b ao cao su, nếu không nay đã thành như hắn rồi. Thật đúng là trời còn thương tôi quá. Tôi vẫn đi xét nghiệm để kiểm tra lại cho chắc chắn và kết quả như tôi mong đợi.
Tôi cần sức khỏe, cần sống để lo cho con tôi. Tôi quyết định sẽ không về lại căn nhà kinh hoàng đó nữa.
Vợ trở về giữa đêm đông mưa phùn gió bấc, mẹ chồng dúi đứa bé vào tay, nhưng chưa kịp cho con bú thì cô lăn ra ngất xỉu
Thảo - vợ tôi là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội học rồi tự xin việc. Do hoàn cảnh khó khăn nên cô ấy phải tự lập từ rất sớm.
Vợ tôi cái gì cũng tốt, ngoại hình xinh, tính tình hiền dịu. Thế mà mẹ tôi còn không ưng cô ấy chỉ vì cái xuất thân quê mùa. Có lần, mẹ tôi mò đến tận chỗ làm của Thảo để bắt cô ấy chấm dứt quan hệ yêu đương với tôi.
Thấy mẹ tôi như vậy nên mấy lần Thảo nói chia tay để tôi tìm người khác hợp hơn, nhưng chính tôi là người níu kéo cô ấy. Vì ghét từ đầu nên mẹ nhất quyết ngăn đến tận cùng. Lúc tôi thông báo Thảo có bầu mẹ còn ép phá thai. Chính tôi đứng ra dọa: "Nếu mẹ không cho bọn con lấy nhau, thì con ra khỏi nhà".
Thấy tôi căng quá nên mẹ đành xuôi theo. Cưới được mấy ngày vợ tôi không may bị sảy thai, chắc là do sức khỏe quá yếu và bị streess. Đi khám thì bác sĩ nói vợ tôi bị mỏng thành dạ con nên khó giữ được thai.
Đúng là từ đó, vợ tôi cứ có bầu khoảng mấy tháng là lại bị như đứa đầu tiên. Hai vợ chồng chạy chữa khắp nơi, cuối cùng hạnh phúc cũng đến. Lần này vợ mang thai khỏe mạnh, không có dấu hiệu xấu nào. Tôi chiều vợ lắm, nâng niu như trứng mỏng, bắt ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai.
Tôi vẫn luôn nghĩ chỉ cần có mình bên cạnh động viên, bảo vệ Thảo thì cô ấy sẽ hạnh phúc. Nhưng đùng một cái tôi lại gặp tai nạn bị hỏng mất một bên chân.
Chồng mất sớm, bao nhiêu hi vọng mẹ dồn cả vào tôi. Giờ tôi lại thành ra như vậy đâm ra mẹ càng chán nản, hàng ngày bà nhiếc móc, nói xéo Thảo cao số nên mới "lấn" tôi như vậy. Thương vợ mà tôi chẳng biết phải làm sao.
(Ảnh minh họa)
Từ ngày chân tàn phế, tôi khép cuộc đời mình lại quanh quẩn trong nhà. Vợ đẻ được 2 tháng đã phải ra cửa hàng để làm việc thay tôi. Chật vật mới có con như vậy lẽ ra thời gian sinh nở Thảo phải được nghỉ ngơi chăm con, nhưng vợ tôi chẳng nghỉ tay nghỉ chân lúc nào. Cô ấy làm việc liên tục để có tiền trang trải cho cả nhà, trả nợ giúp bố mẹ tôi và cho 2 đứa em ăn học.
Mấy hôm nay trời Hà Nội rét căm căm, mưa từ chập tối đến giờ đã quá nửa đêm mà vợ chưa về. Mẹ tôi cứ đi ra đi vào bế cháu, ấn cái bình sữa vào mồm nó mà thằng bé không chịu ti. Cháu khóc quá nên bà càng cằn nhằn:
- Con mẹ nó làm gì giờ này chưa về!
- Con gọi nhưng chắc điện thoại hết pin rồi mẹ ạ!
- Đàn bà con gái, đêm rồi còn chạy tồng tộc ngoài đường, chả ra làm sao cả!
Mãi đến 2 giờ đêm mới có tiếng chuông cửa. Mẹ vội bế cháu chạy ra. Vợ tôi ướt sũng đi vào, chưa kịp nói gì thì mẹ tôi đã xối xả:
- Chị đi đâu làm gì thì cũng phải nghĩ đến chồng con chứ, cứ bỏ bẵng thằng bé nhở nhà cho nó chết đói à.
- Hôm nay con theo xe tải đi tỉnh giao hàng mẹ ạ.
- Thôi, chị vào nhà lấy cái khăn lau cho thằng bé ăn một tí, từ chiều không chịu uống sữa ngoài, khóc sắp lả đi rồi này!
- Vâng ạ!
Vợ tôi vội vã đi thay đồ ra đón lấy thằng con, đang vạch áo cho nó ti thì tự nhiên tay cô ấy buông thõng xuống rồi từ từ lả đi.
Tôi sợ quá cuống cuồng gọi xe đưa cô ấy lên viện. Vợ tôi được sơ cứu một lát thì tỉnh lại. Bác sỹ bảo cô ấy bị suy nhược cơ thể quá nặng, cần phải nghỉ ngơi, tẩm bổ thời gian dài mới lại.
Giờ tôi mới để ý, vợ gầy và xanh xao quá, người cô ấy chắc chỉ còn da bọc xương. Nhìn vợ mà tôi thấy thật tủi hổ vô cùng. Cô ấy chỉ là một người đàn bà bé nhỏ, thế mà suốt thời gian dài gồng lên để chèo chống cho nhà chồng. Còn tôi đàn ông sức dài vai rộng như vậy, mới trải qua một biến cố của cuộc đời đã không đứng vững, gục ngã như một thằng hèn.
Vợ mở mắt sau một giấc ngủ ngon hiếm hoi, tôi ấn thằng con vào tay cho cô ấy ẵm. Thằng bé vừa thấy hơi mẹ nhào vào đòi ăn. Tôi bảo vợ:
- Em nghỉ ngơi, chơi với con đi, từ mai anh sẽ ra ngoài kiếm tiền thay em. Thời gian qua em vất quá rồi!
3 câu hỏi tối kỵ khi yêu, đàn bà ngốc khiến đàn ông phát điên, đàn bà khôn không hé nửa lời Phụ nữ đừng dại mà hỏi đàn ông câu này, như vậy thì càng khiến anh ấy thêm mệt mỏi hơn mà thôi. Cứ lặp đi lặp lại câu hỏi đó chắc chắn sẽ khiến đàn ông chán ghét. Anh yêu cô ấy hay em nhiều hơn? Đây là sai lầm mà hầu hết phụ nữ đều mắc phải khi yêu. Khi phụ...