Chồng bỏ nhà đi vì không được đứng tên sổ đỏ
Gần nửa tháng nữa Tết rồi, không có chồng bên cạnh rất buồn phiền bực bội. Muốn gọi anh về nhưng mình rất ngại xuống nước nhụ.c nh.ã như thế với nhà chồng. Rối quá không biết nên làm sao.
Mình đã mắc phải một lỗi mà theo chồng là vô cùng “lớn và nghiêm trọng”. Riêng mình thừa nhận là mình có sai nhưng vẫn ấm ức mấy hôm nay. Muốn kể ra để mọi người phân tích hộ ai trong hai vợ chồng mình mới là người sai nhất. Cuối năm rồi, nhà cửa chưa sắm sửa dọn dẹp gì cả, không thể giận nhau mãi được.
Mình là con một trong khi chồng mình có đến mấy anh chị em. Lúc yêu nhau nhà mình ra điều kiện không cần sính lễ gì to lớn, chỉ cần anh ấy ở rể là được.Nhà chồng mình lúc đấy suy nghĩ và thử thách đến tận nửa năm mới đồng ý. Tất nhiên là cũng ra điều kiện lại là không được coi anh là “chó chui gầm chạn”.
Ai cũng tưởng là anh ở rể thế sẽ thiệt thòi nhưng mình lại thấy ngược lại bố mẹ mình phải nhún nhường rất nhiều (Ảnh minh họa)
Ai cũng tưởng là anh ở rể thế sẽ thiệt thòi nhưng mình lại thấy ngược lại bố mẹ mình phải nhún nhường rất nhiều. Bố mẹ mình xem anh như con ruột, mọi tài sản sau này đều thuộc hai vợ chồng mình.
Cả mình và anh đều bận bịu với công việc. Nhưng về nhà mình vẫn phụ mẹ nhà cửa bếp núc thậm chí siêng hơn ngày trước. Bố mình về hưu rồi nên nhàn, hay chơi cờ, chăm sóc cây cối và quanh quẩn bên mẹ mình đợi sai vặt. Cả nhà ai cũng phải phụ nhau không phân biệt việc đàn ông đàn bà. Tuy nhiên ngoại trừ chồng mình.
Anh lười không tả được. Không dọn dẹp đã đành còn đi đâu bày bừa đó. Uống một ly rượu cũng để lại chỗ cũ, có lúc còn đặt bên cạnh bồn rửa bát chứ không tiện tay mà rửa luôn.
Bố mình vô tâm không để ý còn mẹ mình biết nhưng không dám nói vì sợ mang tiếng bắt nạt rể. Áo quần của hai vợ chồng mình mẹ mình giặt tay cả. Nhiều lúc bà đãng trí nên để dây màu là anh phàn nàn khó chịu. Mẹ mình đã giặt đồ lót cho anh mà anh bảo: “Mẹ chà mạnh tay vào một tí nó mới sạch, giặt rồi mà như chưa giặt”.
Mẹ mình đơn giản nên không giận còn gật đầu. Mình thì xót vô cùng. Mẹ đã hầu hạ hai vợ chồng mà anh ấy còn hạch sách. Tiề.n bạc có đưa bao nhiêu đâu, mỗi tháng góp 4 triệu tiề.n ăn thôi.
Mình nhỡ mồm nói “Phận anh chó chui gầm chạn, l.y hô.n thì chỉ có trên răng dưới… ra khỏi nhà”. Chồng mình nghe vậy mặt đỏ bừng bừng tát mình rồi ra khỏi nhà từ hôm đó tới giờ (Ảnh minh họa)
Chồng mình tệ tới mức thấy áo quần phơi rớt trước mặt cũng không nhặt, thấy sân vườn bẩn cũng không tự giác quét. Anh ấy ỷ lại có bố mẹ mình làm ô sin. Mình dặn mẹ mình bảo anh ấy phụ việc nhà đi thì mẹ mình lại bảo: “Mẹ ở nhà không có gì làm buồn tay chân, thôi để mẹ làm”.
Video đang HOT
Mình dùng lý lẽ nói với chồng rằng thương bố mẹ vợ với, coi đây như nhà của mình, mình dọn thì nhà mình đẹp chứ sao. Nhưng thật quá sức tưởng tượng là chồng mình bảo “Đâu là nhà của mình? Lúc nào bố mẹ sang tên thì mới là nhà của mình”.
Mình sốc. Chồng mình nói vậy là có ý nhắm vào tài sản của bố mẹ mình phải không? Bố mẹ đã bảo cho vợ chồng mình nhưng có lẽ phải sang sổ đỏ thì anh ấy mới yên tâm chăng? Sau lần đó mình hơi “gờm” chồng vì có cảm giác anh tham lam vụ lợi tài sản.
Hai vợ chồng mình cũng thường cãi nhau, chủ yếu là khắc khẩu chứ không có chuyện gì nghiêm trọng. Lần mới đây là thế này: Sắp Tết chồng không dành tiề.n biếu bố mẹ vợ mà còn xúi mình giục bố mẹ làm thẻ đỏ gấp để sang tên cho vợ chồng mình.
Anh còn nói đút tiề.n làm dịch vụ khoảng 50 triệu là Tết này được ăn Tết trong ngôi nhà của chính mình. Mình nghe vậy giận lắm nhưng vẫn vờ hỏi “Vợ chồng mình lấy đâu ra những 50 triệu?”. Thì anh bảo “Có sẵn đây”.
Hỏi thế có tức không, bảo đi Tết cho bố mẹ vợ thì rên rỉ không có tiề.n mà bây giờ thòi ra mấy chục triệu. Mình trách anh t.ệ bạ.c ki bo với nhà vợ thì anh xẵng giọng: “Tôi chi tiề.n cho việc đáng chi thôi”.
Xin hỏi chị em, ăn ở nhà vợ mỗi tháng đóng 4 triệu mà được làm ông hoàng, vậy mà biếu xén cho bố mẹ được cho là “việc không đáng”. Mình giận mất khôn chử.i anh đủ thứ từ tệ hại trên đời, còn đòi l.y hô.n đuổi ra khỏi nhà.
Mình sai ở chỗ mắng anh nặng lời. Mình nhỡ mồm nói: “Phận anh chó chui gầm chạn, l.y hô.n thì chỉ có trên răng dưới… ra khỏi nhà”. Chồng mình nghe vậy mặt đỏ bừng bừng tát mình rồi ra khỏi nhà từ hôm đó tới giờ.
Bố mẹ mình bảo mình sai (mình không dám nói thật nguyên nhân là do anh đòi sang tên nhà đất) và gọi điện năn nỉ anh về nhưng anh không chịu. Anh bảo mình là.m nhụ.c anh, bây giờ không chỉ nói suông mà còn phải qua nhà anh, quỳ trước mặt bố mẹ chồng và anh để xin lỗi.
Mình nghe chỉ muốn giận thêm, mình mắng anh chỉ có 2 vợ chồng nghe. Bây giờ anh lại muốn mình quỳ trước cả nhà anh để xin lỗi. Ai mới là.m nhụ.c ai đây? Với lại rõ ràng là mình chỉ lỡ lời chứ nguyên nhân không phải do mình. Là do anh tham lam xấc láo với bố mẹ vợ trước?
Mình tự trọng nhiều lắm, lòng vẫn còn giận. Gần nửa tháng nữa Tết rồi, không có chồng bên cạnh rất buồn phiền bực bội. Muốn gọi anh về nhưng mình rất ngại xuống nước nhụ.c nh.ã như thế với nhà chồng. Rối quá không biết nên làm sao.
Bây giờ nên làm gì đây mọi người? Chồng mình sai lè rồi phải không? Mình chỉ lỡ lời thôi. Thực sự mình không muốn quỳ trước nhà chồng đâu.
Theo VNE
4 năm lấy vợ, tôi sống trong cảnh "chó chui gầm chạn"
Nghe nói Tết này được nghỉ tới 9 ngày. Tôi muốn đưa vợ về thăm bố mẹ mình quá. Song vợ tôi lại muốn đi du lịch chứ nhất định không chịu về "cái chốn nhà quê lắm dĩn ấy".
Năm hết Tết đến, mối lo tiề.n bạc ngày một nặng gánh. Nhiều lúc tôi ước gì 10 năm mới có một cái Tết thôi. Bởi bên cạnh niềm vui của vô số người thì vẫn còn sự ấm ức của chàng rể sống nhờ nhà vợ là tôi.
Tôi biết, việc kể lể chẳng đáng mặt đàn ông chút nào. Song tôi cũng là con người với những tâm tư thường nhật. Lẽ nào đàn ông không được lên tiếng trước những áp bức cứ đè nặng trên đầu?
Đã 4 năm sống cảnh "chó chui gầm chạn" mà chỉ được về thăm bố mẹ đẻ có 4 lần. Ngày đầu tôi về thăm gia đình sau ngày cưới. Sau một đêm ngủ, vợ tôi chê nhà quê lắm dĩn cắn đỏ da, đồ ăn ché.m to kho mặn. Tôi bị vợ ép tức tốc về nhà ngoại. Lần thứ 2, 3 tôi về nhà nội do bố mẹ tôi ốm nặng phải nhập viện. Lần thứ 4 vợ chồng tôi về quê dự đám tang của ông nội. Hết!
Tôi thường phải nghe mẹ vợ thuyết giáo: "Con đã ở rể thì phải toàn tâm chăm lo cho bố mẹ vợ và vợ. Đừng có mà đứng đằng ngoại trông đằng nội nghe. Ăn cơm nhà vợ, ở nhà vợ thì phải chăm sóc cho nhà vợ thật chu đáo. Sau này cả cái cơ ngơi này sẽ chia cho vợ chồng con phần hơn".
Đã 4 năm sống cảnh "chó chui gầm chạn" mà chỉ được về thăm bố mẹ đẻ có 4 lần. (Ảnh minh họa).
Tôi ậm ừ cho qua chuyện, còn trong lòng không phục. Thế này thì đến lúc vợ chồng tôi có con, tôi sẽ phải vừa làm bố vừa làm mẹ hầu con thôi.
Bố mẹ vợ tôi sinh một bề con gái. Chị vợ đã kết hôn và ra ở riêng. Còn cơ quan tôi cách xa nhà 50 km nên tôi đành ở tạm nhà vợ để tiện cho công việc.
Bố mẹ vợ cũng không muốn vợ chồng tôi dọn ra ngoài ở vì sợ tuổ.i già dễ bề gặp trái gió trở trời. Thương bố mẹ vợ, tôi buông mình trong kiếp ở rể. Thôi thì ăn nhiều ở hết bao nhiêu.
Ngày Tết ngày nhất, bố mẹ vợ không cho tôi về thăm bố mẹ đẻ. Tôi phải dọn dẹp nhà cửa, nấu mâm cúng suốt 3 ngày Tết. Bố vợ tôi bảo: "1 năm 365 ngày đã ở nhờ nhà vợ được thì Tết cũng về nhà làm gì. Lúc nào có công to việc lớn thì anh mới được về".
Tết năm nào, mọi người trong nhà vợ tôi cũng đi chơi họ hàng, làng xóm láng giềng. Còn tôi trở thành thằng trông nhà tiếp khách bất đắc dĩ. Nghĩ mà muốn đậ.p tung mọi thứ cho bõ tức.
Nhiều lúc có khách khứa đến chúc Tết, bố mẹ vợ tôi cứ thản nhiên giới thiệu: "Nhà thằng rể nghèo nên đành ở Tết đây".
Nhiều người không biết chuyện đã oán trách tôi. Họ bảo: "Con không chê cha mẹ khó". Sao vì muốn ăn sung mặc sướng mà không về thăm Tết nhà mình. Họ có biết đâu tôi đã bị bố mẹ vợ cản về thăm nhà. Tôi có uất ức mà chẳng dám nói ra.
Tôi còn nhớ Tết năm ngoái, anh chị vợ về ăn Tết nhà vợ thường tỏ ý khin.h thườn.g tôi. Anh rể bảo: "Nhất chú, được bám váy nhà vợ, chẳng phải lo đếch gì đến tiề.n bạc".
Quả thực, sinh hoạt phí của vợ chồng tôi vẫn phải nộp cho bố mẹ vợ đầy đủ. Tôi phải đi làm chính, làm thêm để thích ứng kịp với cuộc sống giàu sang nhà ngoại. Chứ tôi chưa từng cầm tiề.n của bố mẹ vợ lần nào.
Lúc cả nhà ăn lẩu uống rượu, tôi chẳng được ngồi tại mâm mấy phút vì còn phải lăng xăng đi tiếp thức ăn cho mọi người. Tôi chẳng khác gì bồi bàn cả.
Tối đến tôi thủ thỉ với vợ: "Anh là chồng em hay là thằng ở nhà em. Anh có thể chăm chỉ làm lụng việc nhà. Nhưng mọi người phải giữ sĩ diện cho anh lúc có khách chứ".
Tôi tưởng vợ sẽ thấu hiểu nỗi lòng mình. Ai dè cô ấy bĩu môi: "Cưới 4 năm mà chưa đẻ được con là tại anh. Giờ anh lại bắt vợ làm việc nhà thì đến bao giờ mới được phát lì xì cho con hả?".
Thì ra từ trước đến nay, cô ấy đổ lỗi hiếm muộn cho chồng. Trong khi bao nhiêu lần tôi giục cô ấy cùng tới viện kiểm tra đều bị chối từ.
Tôi nên làm gì để thoát khỏi kiếp đọa đày ở rể trong những ngày Tết sắp tới. Có lẽ nào tôi xin cơ quan cho lịch trực suốt mấy ngày Tết để khỏi phải chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt ở nhà vợ? (Ảnh minh họa).
Tết nữa lại sắp đến, tôi lại sắp thành thằng lao công dọn dẹp nhà cửa, xách đồ cho mẹ vợ, nấu nướng sắp cỗ.
Nghe nói Tết này được nghỉ tới 9 ngày. Tôi muốn đưa vợ về thăm bố mẹ mình quá. Song vợ tôi lại muốn đi du lịch chứ nhất định không chịu về "cái chốn nhà quê lắm dĩn ấy".
Tôi nên làm gì để thoát khỏi kiếp đọa đày ở rể trong những ngày Tết sắp tới. Có lẽ nào tôi xin cơ quan cho lịch trực suốt mấy ngày Tết để khỏi phải chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt ở nhà vợ?
Hay tôi cứ một mình về ăn Tết ở nhà bố mẹ đẻ? Hoặc tôi phải đưa điều kiện với vợ: Một là chung tay làm việc nhà trong ngày Tết, hai là đi du lịch? Các bạn thấy cách nào phù hợp nhất với tình cảnh của tôi lúc này?
Theo VNE
4 năm lấy vợ, tôi sống cảnh "chó chui gầm chạn" Nghe nói Tết này được nghỉ tới 9 ngày. Tôi muốn đưa vợ về thăm bố mẹ mình quá. Song vợ tôi lại muốn đi du lịch chứ nhất định không chịu về "cái chốn nhà quê lắm dĩn ấy". Năm hết Tết đến, mối lo tiề.n bạc ngày một nặng gánh. Nhiều lúc tôi ước gì 10 năm mới có một cái...