Chồng biến phòng khám thành chốn tán tỉnh “mây mưa”
Có nằm mơ chị cũng không thể ngờ một người đức cao vọng trọng như anh lại có thể ngoại tình lén lút tán tỉnh bệnh nhân và “mây mưa” với nhiều người trong số họ ngay tại phòng khám.
Hôm nay anh lại đi làm về muộn. Chị hết đi ra lại đi vào, lòng dạ như có lửa đốt, chốc chốc lại nhìn lên chiếc kim ngắn đồng hồ đang nhích dần đến con số 10 mà vẫn không thấy bóng dáng chồng đâu.
Mối nghi ngờ trong chị cứ lớn dần lên mỗi ngày. Chị linh cảm có chuyện gì đó mơ hồ đang xảy ra sau lưng mình mà không thể lý giải được. Dạo gần đây, liên tục ngày nào anh cũng từ phòng khám về nhà rất muộn, chị hỏi thì anh thanh minh là bệnh nhân đông quá, anh cố gắng khám cho hết số bệnh nhân đã mất công đến rồi mới nghỉ được.
Mới nghe thấy cũng có lý thật, vì chuyên môn của anh là bác sỹ, anh hết lòng cứu chữa người bệnh thì cũng là điều rất tốt, có sao đâu mà phải nghi ngờ. Tuy nhiên, chỉ trong một tuần mà 4-5 ngày liên tục về muộn vì lý do bệnh nhân đông thì ngay cả người vợ cả tin chồng đến mấy cũng không tránh được nghi vấn: “Lấy đâu ra nhiều bệnh nhân đến thế?”.
Chị quyết định sẽ tìm cho ra ngọn ra ngành, chứ không thể sống mãi trong tình trạng mắt nhắm mắt mở thế này.
Ảnh minh họa
Gia đình chị vốn có một phòng khám tư nhân, do hai vợ chồng cùng gom hết tiền bạc mở ra. Anh là bác sĩ khám phụ khoa có tiếng ở một bệnh viện phụ sản. Từ ngày mở phòng khám, anh xin nghỉ ở bệnh viện để chuyên tâm phát triển sự nghiệp riêng.
Cònchị làm kế toán cho một trường tiểu học. Trước đây, ngoài giờ hành chính, chị thỉnh thoảng vẫn đến phòng khám để phụ trách việc quản lý tài chính. Tuy nhiên, từ ngày sinh con xong, hầu hết thời gian của chị giờ ưu tiên cho việc trông nom, chăm sóc con nhỏ nên tất cả mọi việc ở phòng khám đều do một tay anh cáng đáng.
Đã quyết tâm làm cho ra ngô ra khoai nên chiều hôm sau, chị bí mật đem con gái nhỏ sang gửi ông bà ngoại, phóng xe đến phòng khám. Vừa đến nơi, đập vào mắt tôi là khung cảnh ồn ào, người ta túm đông tụm ba, chỉ trỏ xì xào hướng về cửa phòng khám.
Video đang HOT
Chị thấy một người phụ nữ tầm tuổi trung niên đang nắm tóc, lôi xềnh xệch một cô gái trẻ, ăn mặc xộc xệch ra khỏi phòng, miệng thì chửi bới tục tĩu: “Con này, hôm nay bà phải cho mày biết tay. Loại bán trôn nuôi miệng như mày cũng tí tởn đua tranh với bà cơ à? Chết này! Chết này!”.
Bà ta vung mũ bảo hiểm nện tới tấp vào đầu, vào mặt cô gái sau mỗi tiếng “Chết này”. Cô gái kia chỉ gào khóc, giãy dụa trong đau đớn, hai tay vẫn bận kéo vạt áo che người chứ không làm gì được.
Chị bịt kín khẩu trang, giả làm người qua đường hiếu kỳ, hỏi những người đang đứng xem cuộc hỗn chiến với thái độ thích thú kia: “Có chuyện gì xảy ra vậy mấy bác? Bà kia đánh ghen à?”.
Chị nghe giọng một người phụ nữ oang oang trả lời: “Bà kia lẫn con bé đều là bệnh nhân của anh Khang hết. Chắc anh ta nhăng nhít với người này, bỏ bê người kia nên họ sinh tức tối, quay lại ghen tuông, gây sự với nhau thôi. Anh ta tối nào chả đóng kín cửa ở riêng với một bà nào đó”.
Qua lời bàn tán của những người xung quanh, chị chết sững người khi trước sự thật rành rành đang phơi bày trước mắt. Hóa ra chồng chị – người vẫn đầu gối tay ấp với tôi mỗi đêm giờ lộ nguyên hình là một kẻ lăng nhăng, trăng gió. Anh ta lại còn những chuyện vô đạo đức, trái với lương tâm của người thầy thuốc như thế.
Thay vì khám chữa bệnh cho người thì anh sử dụng phòng mạch như một nơi để anh gặp gỡ, tán tỉnh, ngoại tình và thậm chí “mây mưa” cùng những bệnh nhân nữ lọt vào mắt xanh của anh. Những người bệnh nhân của anh, đủ cả già trẻ, từ những cô gái mới lớn đến các quý bà sồn sồn đều mê muội những lời tán tỉnh hão huyền của anh, bán rẻ cả phẩm giá của chính mình để đổi lấy những giây phút thăng hoa trên giường bệnh cùng với anh.
Chị đã phải vận dụng hết tất cả nơ-ron thần kinh của mình để trấn tĩnh lại, và âm thầm rút lui, một quyết định sáng suốt nhất mà tôi có thể làm lúc đó. Chị lái xe trên đường trong trạng thái của một người mộng du, nước mắt chảy dài cay đắng.
Về đến nhà, chị lặng lẽ thu xếp đồ đạc và đưa con bỏ đi ngay trong đêm hôm đó, để lại trên bàn tờ đơn ly hôn và chiếc nhẫn cưới. Giờ đây, chị không còn muốn có bất kỳ liên hệ, ràng buộc nào với người đàn ông đáng khinh đó nữa
Theo VNE
Để anh ấy ra đi...
Khi người đàn ông tôi yêu nói anh ấy muốn một cơ hội làm lại với người cũ, tôi đã làm điều mà bất cứ cô gái mạnh mẽ nào cũng làm: Tôi nói "Ok"...
Tôi gặp Jeff trong tiệc sinh nhật một người bạn. Tôi để ý đến cách anh bước ra giới thiệu về mình, đến đôi mắt rất trong của anh. Tôi đã bước sang tuổi 29 và mất đến gần 10 năm hết yêu lại chia tay, rồi quay về với Jason. Mới đây tôi thành người độc thân, vì thế tôi chủ động hẹn hò với Jeff.
Chúng tôi gặp nhau vào một đêm tháng 1. Ngoài trời khá lạnh lẽo. Tôi và Jeff ngồi tán gẫu qua hơi nóng đang bốc lên từ nồi lẩu. Tôi nhớ hai người nói chuyện khá vui vẻ về việc một buổi hò hẹn thường giống như cuộc phỏng vấn xin việc ra sao. "Thế tại sao anh nghĩ anh phù hợp với vị trí này?" - tôi hỏi Jeff. Cung cách cởi mở, nồng nàn tình cảm cùng vòng tay dài rộng lúc nào cũng khoa lên khi nói chuyện của Jeff khiến tôi rất muốn "tuyển" anh vào vị trí bạn trai của mình.
Chuyện chúng tôi bắt đầu vào mùa Xuân khi những cánh hoa anh đào nở rộ. Chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn, cùng nhau ngao du các nẻo đường, về quê thăm nhà bạn của Jeff nữa. Sau Jason, việc tôi yêu Jeff dường như quá dễ dàng. Anh là người biết ăn nói và luôn nồng nhiệt, tôi chẳng bao giờ phải đoán xem Jeff đang nghĩ gì.
Jeff cũng có một "Jason" của riêng anh - cô ấy tên là Christine. Hai người họ đã chia tay cách đây 2 năm và họ vẫn chuyện trò hàng tuần qua điện thoại (hầu hết bạn của Jeff là phụ nữ, trong đó có cả những người đã từng yêu anh). Tôi cũng có nhiều bạn là đàn ông, bởi thế không lo lắng về quan hệ hiện tại của Jeff và Christine, cho đến một ngày tháng Năm, khi Jeff xin cho Christine một công việc ở công ty thiết kế nơi anh đang làm việc. Từ đó họ gặp nhau hàng ngày. Tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng Jeff bảo "cô ấy chỉ là một người bạn mà thôi".
Khoảng 1 tháng sau, tối đó tôi ở nhà Jeff, tối cuối cùng tôi ở lại thành phố trước khi đi dự lễ cưới vàng của ông bà nội. Cảm nhận một điều gì đó rất khác, ngay khi bước chân qua ngưỡng cửa, tôi hỏi Jeff: "Có chuyện gì sao?".
"Christine muốn bọn anh quay lại...", Jeff trả lời.
"Cái gì?"
"Cô ấy muốn cố gắng thêm lần nữa", Jeff đưa mắt nhìn ra xa xăm.
Tôi bỗng dưng có cảm giác choáng váng, mọi vật trước mắt đang đảo lộn. "Anh đang chia tay em có phải không?". Anh gật đầu. "Em biết rồi, em là con ngốc" - tôi thổn thức.
"Chỉ là tạm thời thôi", Jeff nói nhanh, cố gắng xoa dịu tôi. "Chỉ 2 tuần thôi. Khi anh đã nhìn nhận rõ mọi chuyện, chúng ta sẽ nói chuyện".
Tôi khóc suốt hành trình về nhà với ông bà, cố che giấu đôi mắt sưng mọng dưới cặp kính râm. Không muốn làm hỏng ngày vui nên tôi cố sức tránh gần ông bà, tôi nói dối mọi người trong gia đình là mình đang bị dị ứng. Chỉ khi đêm xuống, một mình trong căn phòng kín cửa tôi mới dám chui ra khỏi vỏ ốc. Tôi check mail điên cuồng, cứ hy vọng sẽ có thư của Jeff...
Cảm giác bị bỏ rơi và bối rối, tất cả những gì tôi có thể làm khi ấy là hy vọng Jeff sẽ chọn mình. Tôi muốn nhắc anh nhớ đến những gì hai người từng có, những điều ngọt ngào chúng tôi đã chia sẻ với nhau. Thế nên tôi email cho Jeff như thể hai người chưa chia tay. Thay vì gào lên nỗi đớn đau trong lòng hay hỏi về Christine -tôi biết làm vậy sẽ đẩy Jeff ra xa hơn - tôi chỉ kể Jeff nghe về kỳ trở về thú vị với gia đình và gửi cho anh tấm hình tôi rất xinh, cười rất tươi trước biển. Tôi không quên ký tên: "... của anh".
Trở về, tôi đến thăm người bạn gay. Cậu ấy nói tôi nên bỏ Jeff đi, anh ấy chẳng ra gì. Song tôi nói mình quá yêu để có thể từ bỏ. Tôi từng ở vị trí của Jeff, vì thế tôi nghĩ, lúc này anh ấy cần yên tĩnh một mình...
Hai tuần trôi qua. Tôi đến gặp Jeff trong vẻ ngoài xinh xắn nhất có thể: Áo xanh navy kết hợp với quần sooc jeans khoe đôi chân thon dài. Tôi tô son màu đỏ. Cậu bạn gay nhìn tôi chuẩn bị như vậy thì cằn nhằn: "Tớ chẳng hiểu cậu phải phiền thế để làm gì".
Gặp tôi, khuôn mặt Jeff sáng lên. Nén đi nỗi mong mỏi được chạy đến ôm chầm lấy anh, tôi đi thật nhẹ nhàng. Khi hai người dạo chơi khắp công viên, dừng chân nghỉ bên hồ, tôi thấy rõ ràng rằng sau cùng thì chúng tôi chưa hề có chia tay.
Vài giờ sau, tôi quay lại căn hộ của mình, trên môi nở nụ cười. Jeff chưa nói, nhưng tôi biết anh và Christine đã thực sự chấm hết. Tối đó anh gọi cho tôi: "Anh qua chỗ em được không?". Và khi tôi mở cửa, Jeff ở đó, khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn đường: "Anh nói với cô ấy rồi, chuyện bọn anh đã qua"...
Không lâu sau đó Jeff có nói với tôi, trước cái đêm chạy đến nhà tôi, anh chưa từng nghĩ lại yêu tôi nhiều đến thế. Bởi tôi đã không quay lưng lại với anh. Anh biết mình đã chọn đúng. Một năm sau, tôi đến sống cùng Jeff. Và hôm nay, đã 9 năm rồi kể từ ngày chúng tôi kết hôn, vẫn sống bên nhau vô cùng hạnh phúc.
Theo VNE
Lần lữa chuyến đò hai Những đắng cay khi bước lên chuyến đò trước chị chẳng buồn nhớ lại nữa, dù gì cũng đã gần chục năm trôi qua, giờ chị đang vui với con bé, kết quả của cuộc hôn nhân đầy mâu thuẫn đó. Bao năm qua chị đã phải bỏ quên tất cả nỗi đau, tuổi trẻ, sở thích cá nhân, phải gạt tất để...