Chồng bị từ chối vào phòng đẻ khi vợ sinh con vì lo sợ virus corona
Nhiều chính sách mới đã được các bệnh viện phụ sản áp dụng để giảm thiểu khả năng lây nhiễm trong bối cảnh đại dịch corona, đặt ra thêm nhiều áp lực cho các sản phụ.
Zing.vn trích dịch bài viết trên South China Morning Post phản ánh những khó khăn mới mà các sản phụ gặp phải khi sinh con trong bối cảnh đại dịch viêm phổi cấp do chủng mới của virus corona diễn biến phức tạp.
Dee Cheung, người sáng lập Float On Hong Kong, trung tâm trị liệu trên mặt nước đầu tiên tại Hong Kong, đã chuẩn bị tâm thế tốt nhất để chào đón đứa con thứ 2 của mình từ tháng trước.
Cô là một trong những người tích cực ủng hộ lối sống đề cao sức khỏe và hạnh phúc. Thế nhưng, dù là một tín đồ của yoga, thiền định, tinh dầu, dường như là khoảng thời gian Cheung nhận thức được sâu sắc tầm quan trọng của chúng lại là thời điểm này.
Đại dịch do virus corona bùng phát kéo theo hàng loạt những xáo trộn trong xã hội, như việc các trường học đóng cửa, hàng loạt sự kiện bị hủy bỏ và công nhân đồng loạt đình công ở nhiều cơ quan. Mọi người chỉ tập trung thực hiện những biện pháp phòng chống để đối phó với dịch bệnh nguy hiểm này.
Dee Cheung và chồng. Ảnh: SCMP.
Chín ngày trước ngày dự sinh, Cheung và gia đình nhận được thông báo từ bệnh viện Queen Mary – nơi cô đăng ký sinh con – rằng sẽ không cho phép người thân đến thăm sản phụ sau khi sinh và cũng không cho phép người nhà vào trong phòng sinh. Lý do cho những điều lệ mới này là để đảm bảo an toàn trong bối cảnh dịch bệnh đang bùng phát.
Điều này đồng nghĩa với việc chồng cô, anh Ciaran Hussey – người đã có mặt trong lần sinh nở năm 2016 của vợ mình – sẽ phải đứng chờ ở hành lang trong khi người vợ sinh em bé thứ hai.
“Phải mất vài hôm để tôi có thể chấp nhận việc chồng tôi sẽ không thể có mặt trong phòng sinh cùng mình. Anh ấy thì nói sẽ đền bù bằng việc chăm sóc cho tôi ở phòng hậu sản. Mặc dù rất tiếc vì chứng kiến khoảnh khắc đứa con chào đời rất thiêng liêng nhưng tôi không thể trì hoãn thêm. Tôi đang mang thai ở tuần thứ 41 rồi”, Cheung tâm sự.
Theo Mayo Clinic, một cơ sở y tế tại Hoa Kỳ, một thai kỳ hoàn chỉnh thường kéo dài khoảng 40 tuần và hầu hết trẻ được sinh ra vào đúng ngày dự kiến. Nếu mẹ và bé khỏe mạnh thì việc bé ra đời sớm hay muộn vài ngày không liên quan đến bất kỳ rủi ro nào. Tuy nhiên, trong trường hợp này, nhiều khả năng sẽ phát sinh các vấn đề sức khỏe ở mẹ và bé.
Trẻ sơ sinh được sinh ra giữa thời dịch được chăm sóc đặc biệt. Ảnh: Khaleej Times.
Bé Isla Flo Hussey, nặng 4 kg, đã ra đời ngay ở tuần 41. Trải qua lần vượt cạn thứ hai mà không có chồng bên cạnh, cũng không có người thân đến thăm do quy định mới của bệnh viện, Cheung đã phải nhờ đến yoga và thiền định để cải thiện tâm trạng trong suốt thời gian hậu sản tại đây.
Cheung nói rằng nghe một danh sách nhạc trong khi sinh con đã giúp cô giữ bình tĩnh. Nhiều nghiên cứu cũng cho thấy nghe nhạc trong khi sinh có thể giúp phụ nữ kiểm soát cơn đau và sự căng thẳng tốt hơn.
“Tôi đã nghe một danh sách nhạc của riêng mình trong khi sinh Isla. Âm thanh ớn lạnh của nhóm hợp xướng Beautiful Chorus đã thực sự giữ cho tôi tập trung trong khi giữ nhịp thở đều để dồn sức sinh đứ.a b.é ra”, cô Cheung nói.
Video đang HOT
Các bà mẹ tương lai nên tham khảo trước những chính sách mới được bệnh viện phụ sản áp dụng bởi tình hình diễn biến của dịch corona. Ảnh: Pinterest.
Cheung nghĩ rằng các bà mẹ được dự sinh trong thời gian tới ở Hong Kong nên tự chuẩn bị tinh thần và điều chỉnh cảm xúc của mình trước tình hình thời dịch như hiện nay. Cô cũng nhấn mạnh điều quan trọng là phải tham khảo trước những chính sách mới được bệnh viện phụ sản áp dụng bởi tình hình diễn biến của dịch corona.
“Tôi hy vọng kinh nghiệm của tôi có thể giúp các bà mẹ tương lai cảm thấy bớt khó chịu hoặc sợ hãi về những quy định mới này. Tôi mong rằng những bà mẹ tương lai, đặc biệt là những người lần đầu tiên làm mẹ sẽ không cảm thấy đơn độc và lo lắng khi sinh con giữa tâm đại dịch như thế này”, Cheung nói thêm.
Theo Zing
Chuyện về người mẹ phải đa.u đớ.n rời b.ỏ co.n mới 9 tháng tuổ.i vì bị nhiễm bệnh viêm phổi đến nỗi biến thành người lạ lẫm khi đứng trước mặt con
Sau khi sinh con, đây là lần đầu tiên Tư Triết phải xa chồng xa con và đến một nơi cô đơn, lạnh lẽo. Nhưng vì con và mọi người trong gia đình, tất cả sự rụt rè đều biến thành dũng cảm.
Tư Triết 27 tuổ.i, làm việc gần ở chợ hải sản Hoa Nam, Vũ Hán, nơi bắt nguồn của dịch viêm phổi. Tư Triết là một bà mẹ của đứ.a b.é 9 tháng tuổ.i, cô bắt đầu từ sốt vào ngày 23/1, sau đó được đưa đi kiểm tra và chụp CT thì phát hiện phổi bị nhiễ.m trùn.g. Tuy nhiên, lúc đó, Tư Triết không thể sống trong bệnh viện do giường không đủ.
Vào ngày 5/2, cô được đưa đến một bệnh viện do chính quyền địa phương sắp xếp để kiểm dịch. Vào ngày 8/2, khi biết được kết quả xét nghiệm axit nucleic là âm tính. Cô thở phào nhẹ nhõm và trải lòng về một bước ngoặt cảm xúc trong cuộc đời.
Trong thời gian bị cách ly ở khách sạn, Tư Triết liên tục ghi lại từng chi tiết xảy ra hằng ngày, cô hy vọng rằng mình sẽ thấy được con trưởng thành, muốn thấy người thân trong nhà vượt qua nỗi sợ hãi như thế nào, vì vậy mà bản thân cô cũng phải dũng cảm bước qua giai đoạn này. Đây là những lời nói tận sâu đáy lòng của Tư Triết trong khoảng thời gian bị cách ly:
Lúc tôi đeo khẩu trang ở nhà và im lặng không nói gì, đứ.a tr.ẻ thậm chí còn không biết mẹ có đang cười với mình hay không.
Ngay khi tin tức phong tỏa Vũ Hán được thông báo, với tư cách là một người mẹ, tôi vẫn không ngừng sợ hãi, nhưng tôi không ngờ chính bản thân mình lại có những triệu chứng của người bị nhiễm virus.
Vào sáng ngày 23/1, ngay vừa lúc thức dậy tôi đã cảm thấy hơi mệt trong người, đau đầu, sốt và tôi không thấy thoải mái ở đâu cả. Tôi đã tự mình đo nhiệt độ thì phát hiện bị sốt 38,5 độ.
Cùng ngày, tôi đến Bệnh viện Nhân dân Vũ Hán và không chụp CT, nhưng đã trực tiếp xét nghiệm axit nucleic. Vào ngày thứ 2, tôi nhận được kết quả thì biết rằng mình âm tính với virus corona, lúc này tôi nghĩ mình chỉ bị viêm phổi thông thường. Tôi đã tự mình cách ly và uống thuố.c tại nhà. Trong giai đoạn đầu, tôi không bị sốt nhưng tình hình bắt đầu xấu đi sau 2 ngày.
Tôi bắt đầu sốt nhiều lần và thuố.c không thể giúp tôi hạ sốt được. Vì vậy, tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra một lần nữa. Lúc này đang ở tâm dịch, có quá nhiều người ở bệnh viện, tôi sợ bị lây nhiễm chéo nên quyết định chụp CT để xác định về việc cơn sốt lặp đi lặp lại.
Ngày 31/1, lần đầu tiên tôi đến một bệnh viện khác khá ít người để chụp CT. Sau khi nhận kết quả, các bác sĩ nói rằng về cơ bản có thể xác định tôi bị nhiễm virus corona và cần nhập viện để theo dõi. Thế nhưng bệnh viện này không phải là bệnh viện được chỉ định điều trị nên tôi phải đến bệnh viện khác.
Vũ Hán bây giờ rất bất tiện khi không có phương tiện đi lại. Chúng tôi không có xe, chồng tôi đã chở tôi đến bệnh viện bằng xe điện, sau đó lại đưa tôi về địa phương để thông báo bệnh tình, rồi lại đưa tôi đến bệnh viện Vũ Xương.
Đầu tôi dần ù đi, tôi thật sự không thể tin rằng mình thật sự bị nhiễm bệnh. Bác sĩ ở bệnh viện Vũ Xương nói rằng tôi nên nhập viện, nhưng lúc đó không có đủ giường bệnh, tôi chỉ có thể đến bệnh viện để tiêm mỗi ngày, sau đó về nhà và tự cách ly.
Tôi cần phải tiêm thuố.c trong 5 ngày. Có rất nhiều người trong bệnh viện, họ phải xếp hàng 5 đến 6 tiếng để mua thuố.c mỗi ngày, hoặc từ 3 đến 4 tiếng để tiêm thuố.c. Mỗi ngày về nhà, tôi đều rất sợ hãi...
Đứa con yêu dấu 9 tháng tuổ.i cứ luôn nhìn tôi, nhưng tôi không dám đến gần, không dám nói chuyện, suốt ngày đeo khẩu trang, con bé thậm chí còn không biết mẹ có đang cười với mình không... Tôi rất đau lòng.
Đứa con gái đáng yêu 9 tháng tuổ.i của Tư Triết.
Vào ngày 5/2, tôi đã tiêm thuố.c được ngày thứ 4 hoặc thứ 5, bác sĩ đã sắp xếp kiểm tra lại hình chụp CT và cho thấy tôi bị nhiễ.m trùn.g phổi trái. Họ nói rằng, tình hình sức khỏe của tôi cũng đang dần cải thiện, tôi không cần phải tiêm thuố.c nữa nhưng vẫn phải tự mình cách ly.
Hôm đó, tôi cũng được chính quyền địa phương đưa đến một khách sạn để cách ly. Sau khi con tôi chào đời, thì đây là lần đầu tiên tôi phải rời xa con như thế.
Tôi đã khóc trong một video gửi cho người nhà, tôi cố gắng cho mọi người thấy rằng tôi đang cố gắng chống chọi với bệnh tật, đang cố gắng sống lành mạnh để vượt qua và sớm trở về. Cảm giác hiện tại của tôi là chỉ cần được sống thì tôi đã hạnh phúc và mãn nguyện. Tôi có thể mất bình tĩnh vì chuyện nhỏ nhặt, nhưng giờ khi bị bệnh rồi tôi cảm thấy những điều đó chẳng là gì cả.
Khung cảnh cô đơn lạnh lẽo tại bệnh viện cách ly.
Tôi bắt đầu sống những ngày cô đơn trong khách sạn. Nơi đây cũng có rất nhiều người giống tôi, họ ở trong phòng riêng và không ai được ra ngoài. Tôi không nhìn thấy được ai và họ cũng chẳng thể thấy được tôi.
Mỗi ngày nhân viên ở đây sẽ đặt 3 bữa ăn trên một chiếc ghế nhỏ ở cửa mà không cần tiếp xúc trực tiếp với chúng tôi. Ngoài ra, cuộc sống hàng ngày của tôi khá đơn điệu, tôi dậy sớm để đo nhiệt độ, mở cửa sổ để thông gió, xem tin tức, xem điện thoại, phim truyền hình để điều chỉnh tâm trạng, vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
Tôi đã hồi phục khá tốt. Tôi vẫn đang dùng thuố.c ho, nhưng tôi không còn bị sốt. Tôi lo lắng cho gia đình hơn chính bản thân mình. Tôi sợ họ có thể bị nhiễm bệnh khi đi ra ngoài hoặc làm những việc khác. Mặt khác, tôi rất nhớ con tôi. Vì chồng cũng bên cạnh tôi trong những ngày cách ly, nên anh ấy cũng không thể ở gần con. Bố chồng tôi là người thay chúng tôi chăm sóc con bé.
Tối hôm Tết Nguyên Tiêu, gia đình đã cho tôi xem một video của con bé và tôi đã không thể cầm được nước mắt khi nhìn thấy con. Đêm đó tôi không ngủ được. Thật lòng mà nói, tôi muốn ôm con ngay lúc này, tôi có thể biết được con bé đang dần hiểu được chuyện gì đang xảy ra và đang cố gắng tìm mẹ. Tôi muốn nói chuyện với con, muốn gần gũi với con và dành nhiều thời gian cho con.
Trong thời gian này, tôi bắt đầu viết nhật ký tại nơi cách ly, và ghi nhận lại những chuyển biến tích cực trong cơ thể cũng như cảm xúc của tôi:
" Vào ngày 5/2, lần đầu tiên tôi rời khỏi nhà, xa chồng, xa con, một mình đến nơi cách ly. Tôi không dám tắt đèn vào ban đêm khi đi ngủ. Nhưng vì người nhà, vì con tôi, những gì tôi có thể làm bây giờ là dũng cảm vượt qua.
May mắn thay, sau hơn 10 ngày tự cứu chữa, hôm nay tôi ở trong tình trạng tốt. Tôi không bị sốt và cơn họ cũng giảm dần. Tôi thức dậy vào sáng sớm với nhiệt độ 36,1 độ. Thật tuyệt vời.
Ngày 6/2, tôi không còn sốt được 3 ngày, sau đó tôi đã gửi tin nhắn cho chồng. Anh biết tôi rất nhớ con, nên đã cho tôi nhìn con một chút qua điện thoại. Mới xa họ 1 ngày, nhưng tôi cảm thấy như dài mấy thế kỷ, tôi nhớ con tôi. Tôi phải ghi lại cảm xúc này để nói cho con biết rằng mẹ đã kiên cường thế nào, đã dũng cảm thế nào.
Ngày 7/2, tôi vẫn bị ho. Tôi đã chuẩn bị một miếng tỏi trước khi đi. Bố chồng tôi nói rằng, ăn tỏi có thể giúp khử trùng và giảm viêm. Và tôi đã ăn nó. Để có thể về nhà sớm hơn, tôi chỉ cần kiên trì chăm chỉ là được. Tôi hy vọng dịch bệnh sớm được kiểm soát và mọi người có thể gặp nhau mà không cần phải lo lắng.
Ngày 8/2, hôm nay là một bước ngoặt với tối. Sau khi chờ đời hai ngày để đi lấy kết quả xét nghiệm axit nucleic, tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi mọi thứ đang chuyển biến tốt dần. Hôm nay là Lễ hội đèn lồng. Năm ngoái mọi người cùng nhau ở một nơi hạnh phúc, nhưng giờ thì mỗi người ở phòng riêng và chờ đợi những điều không biết trước. Tôi muốn về nhà, tôi nhớ con tôi.
Ngày 9/2, có vẻ như nhiệt độ cơ thể của tôi cao hơn một chút nhưng tôi sẽ kiểm tra lại vào ban đêm. Hôm nay, tôi nhận được kết quả xét nghiệm axit nucleic và phát hiện âm tính. Đây là tín hiệu tốt cho gia đình. Nó có thể coi như làm một sự an ủi.
Tôi biết vẫn còn nhiều người ở trong tình trạng tồi tệ hơn tôi. Tôi thật sự rất biết ơn vì mình gặp được may mắn. Tôi muốn viết những dòng này và hy vọng có thể truyền may mắn này cho những người khác. Mọi người cùng nhau cố gắng, rồi chúng ta sẽ thấy được bình minh".
Hiện tại, tình hình sức khỏe của Tư Triết đang diễn biến tích cực, nhưng cô chưa thể về nhà vì không chắc rằng có hoàn toàn bình thường hay không. Cô sợ về nhà sẽ lây bệnh cho con và gia đình nên đã quyết định ở lại cách ly thêm một tuần nữa và chăm chỉ đến bệnh viện kiểm tra tích cực.
(Nguồn: The Paper)
Theo nhipsongviet
"Cậu bé bong bóng": Suốt 12 năm sống tách biệt trong không gian vô trùng, đến phút cuối mới được chạm vào mẹ rồi qua đời Gần như suốt đời, David Vetter sống trong một không gian được tẩy trùng, dùng máy bơm khí thổi thành khối bong bóng. Qua đó, vào thập niên 70-80, David là bệnh nhân nổi tiếng bậc nhất ở Mỹ với biệt danh "cậu bé bong bóng" - một bệnh nhi đã lặng thầm thay đổi cả thế giới mà cậu chưa từng chạm...