Chồng bắt vợ phá thai để rảnh rang ở với nhân tình
Gần 2 năm qua tôi như một con ốc sên trong cái vỏ bọc trống rỗng, với cái đầu trống rỗng. Vậy là gần 2 năm, anh phản bội tôi, phản bội tình yêu hơn 5 năm với những trở ngại mà 2 đứa đã vượt qua để có được tình yêu mà lúc ấy cho là bền vững và kiên cố.
Tình yêu của 4 năm đại học, 1 năm xa cách và của 6 tháng kết hôn, người Bắc kẻ Nam vậy mà bằng mọi cách chúng tôi đã đến được với nhau. Đáng lẽ ra anh phải trân trọng và gìn giữ nó, nhưng không, khi chúng tôi vừa chuẩn bị cho sự chào đời của một thiên thần thì anh quay lưng phản bội. Con tôi chưa được thành hình, nó chỉ là giọt m.áu vừa được 1.5 tháng. Đó là khoảng thời gian bất hạnh, đau khổ, tủi hờn, cô đơn, lạnh lẽo đối với tôi.
ảnh minh họa
Một mình làm dâu ngoài Bắc, cách nhà hơn 2000 km, tôi chỉ biết khóc và khóc. Ta tưởng đâu tình yêu ấy mãi là động lực để ta phấn đấu mà có thể từ bỏ mọi thứ vì nó, bỏ gia đình, công việc bạn bè để cùng người mình thương về sống tại nơi anh chào đời và lớn lên, để tập làm quen cuộc sống vốn lúc nào cũng lễ nghĩa, nho giáo, phong tục tập quán khác. Nhưng giờ đây tôi còn lại gì, anh không trách nhiệm, hết tình yêu, không quan tâm, quay sang l.ăng m.ạ và hà khắc, cuộc sống toàn nước mắt và nước mặt, nếu không có con, có lẽ tôi đã c.hết.
Video đang HOT
Khi yêu, mọi thứ xung quanh đều màu hồng, anh và nhân tình anh cũng đang như thế, bỏ lại người vợ không chút lỗi lầm và đang mang trong người đứa con tội nghiệp đang tượng hình chưa đầy 2 tháng. Anh liên tục bắt tôi phá bỏ thai, không đồng ý tôi lại được anh đáp trả bằng những lời thậm tệ: cô là đứa ăn bám, là đứa thối tha. Phải, tôi là kẻ ăn bám vì ra ngoài đó tôi chưa tìm được việc làm đã có thai, thử hỏi dù 1 người tốt nghiệp đại học, có kinh nghiệm kế toán 5 năm, nhưng đang có thai, ai dám nhận làm? Tôi là kẻ thối tha ư? Tôi ở nhà và chỉ biết lo cho chồng, anh ta ra ngoài làm cặp bồ b.ỏ v.ợ trong lúc đang mang thai chắc anh ta thơm tho lắm. Tôi phải làm gì đây? Đó là khoảng thời gian tăm tối của cuộc đời, đã thế còn anh còn cùng người đàn bà đó bày mưu tình kế đuổi tôi về lại miền Nam, anh hăm dọa và thuê gian hồ lấy mạng tôi. Tôi phải làm gì bây giờ, 1 thân 1 mình nơi xứ người, về lại sợ mẹ mình đau lòng. Bố mẹ chồng tôi biết cũng chẳng làm được gì, la mắng anh vài tiếng cũng xong.
Cuối cùng anh và người đàn bà đó cũng thành công. Gia đình tôi biết chuyện, mẹ tôi dọa c.hết nếu tôi không về. Lặng lẽ 1 mình tôi về lại nhà mẹ để đón con chào đời, dường như không còn nước mắt để khóc, bởi lẽ, nước mắt đã lấp đầy những kỷ niệm trong tình yêu mà chúng tôi đã từng có, anh biết tôi đi, lòng anh vui mừng khôn siết, không ngăn cản, tôi biết đó là lúc giữa 2 chúng tôi, tình không và nghĩa cũng không. Anh dọn hết quần áo, tủ giường, mua đất cất nhà sống cùng nhân tình, đó là người phụ nữ lớn hơn chúng tôi 5 t.uổi, có 1 đời chồng và 2 đứa con riêng. Ngày tôi sinh con cũng là lúc người đàn bà đó mang thai với chồng tôi, thật đau lòng. Lặng lẽ sống, lặng lẽ buồn, ai nào biết được. Những cảm giác đan xen thật khó chịu trong suốt thời gian qua, nó như 1 cái dằm ghim thật sâu vào trong tim, không cách nào lấy ra được.
Ngày hôm qua, anh cùng tôi ra tòa l.y h.ôn, con tôi vừa tròn 14 tháng, từ bắc vào nam, anh ta không lên thăm con mặc dù biết bé đang bệnh, không 1 bộ quần áo hay 1 hộp sữa cho con, tấm lòng người cha của anh ta thật “vĩ đại”. Tôi không cần anh ta mua, tôi đã sinh và nuôi con được đến thời gian này rồi, chưa lần tôi để con mình phải không mặc đồ đi ra ngoài hay chưa lần để con nhịn uống sữa, tôi chỉ nói để anh ta nhìn lại lương tâm người làm cha, vậy mà mở miệng là anh ta nho giáo và lễ nghĩa. Nhìn thẳng vào mặt anh ta, tôi tự hỏi sao trước đây mình lại có thể yêu được con người này.
Tôi biết khi ra về anh ta liền mua rất nhiều đồ đem về cho con riêng của người đàn bà đó. Kết thúc phiên tòa ra về trong lòng tôi trống rỗng, không cảm giác, không đau, không hụt hẫng, chỉ thấy lòng nhẹ tênh, cái dằm đó, nó đang nằm im và có lẽ vết đau ấy đang dần chai sạn lại. Thấy mẹ đang ẵm cháu đứng đợi tôi về, thấy con cười thật tươi gọi mẹ mà tôi thấy thật vui. Bỏ đi tất cả, ta làm lại từ đầu, nhưng không phải 1 mình vì mẹ đã có thêm con…
Theo VNE
Mưa ngâu
Mưa òa ập về nhanh như giận hờn của một người con gái. Khách qua đường cuống lên vì cơn mưa không hẹn trước. Em ngồi lặng bên cửa sổ, giật mình nhìn lên lịch. Tháng 7 âm rồi anh ạ, tháng Ông Ngâu bà Ngâu như anh nói thủa nào.
Có lẽ ở hai đầu dòng sông Ngân ấy, Ngưu Lang và Chức Nữ nghẹn ngào nhiều lắm phải không anh? Cả một năm trời chỉ có một ngày gặp mặt, làm sao nói, làm sao yêu cho đủ? Câu chuyện tình buồn của họ để người đời mỗi lần nhắc đến phải nén một tiếng thở dài não nuột. Nhưng dường như cuộc sống không phải lúc nào cũng ban cho người ta cái ân huệ được gặp người mình yêu thương, dù chỉ là một lần trong năm thôi cũng được. Có những cuộc chia ly là vĩnh viễn, như anh và em chẳng hạn.
Ngày ấy, cũng chính bên khung cửa sổ này, anh ngồi ôm em nhìn xuống con đường rộng dài phía dưới. Con phố thênh thang, dòng người thì ướt nhẹp. Ai đó đều hối hả đi thật nhanh để tránh cơn mưa làm ướt áo. Chỉ có hai đứa mình đủ thảnh thơi để tận hưởng hơi ấm trong vòng tay người mình yêu mà buông lời thương cảm cho những người gặp mưa.
Anh bảo với em rằng đó là mưa ngâu. Mưa ngâu là nước mắt của Ngưu Lang và Chức Nữ. Em thấy sống mũi mình cay cay vì một cuộc tình như thế. Em thấy thương họ biết bao. Nhưng nếu trong đời được yêu một lần, được trải tình yêu đó cho cả nhân gian cùng biết thì cũng thật đáng sống phải không anh? Em thủ thỉ vào tai anh "Nếu ngày nào đó anh xa em, em cũng sẽ khóc nhiều như thế. Sẽ không phải chỉ tháng 7 có mưa mà là trọn một đời em khóc". Anh hôn nhẹ vào mái tóc em: "Không có cơn mưa ngâu nào trong tình yêu của mình đâu em, vì mình không bao giờ xa nhau cả".
Thế mà anh lại xa em cũng trong một chiều mưa, cái t.ai n.ạn thảm khốc đó cướp anh đi. Chiều mưa đó em không khóc nổi. Anh không giữ lời hứa bên em trọn đời vì thế mà em thất hứa chăng? Nhưng cơn mưa chiều đó xối xả, dữ dội, nó khóc thay em rồi.
Em mất anh, em đã hi vọng có được cái diễm phúc mỗi năm gặp anh được một lần như nàng Chức Nữ gặp Ngưu Lang. Nhưng làm sao nổi anh ơi, khi mà khoảng cách giữa họ chỉ là một dải ngân hà, còn khoảng cách giữa em và anh là cả cõi âm dương vô định. Chức Nữ và Ngưu lang có cầu Ô Thước nối liền, còn em chỉ có thể đến với anh bằng cây cầu tâm tưởng mà thôi.
Em đã khóc quá nhiều, nhưng trong dòng đời quá ư rộng lớn kia, mấy ai biết được nỗi đau của một người nhỏ bé như em? Tình yêu của mình, nước mắt của em chẳng thể hóa thành mưa trút xuống nhân thế này, để người đời biết được có một mối tình đ.ớn đ.au, có một sự cách xa hủy diệt. Chỉ có mình em biết em đã khóc như thế nào? Chỉ có mình em thấy mưa ngâu rơi suốt tình yêu của chúng mình và rơi suốt cuộc đời còn lại của em.
Chiều nay lại mưa, mưa xối xả, mưa gào thét, mưa nỉ non, ấm ức, mưa hậm hực, tủi hờn - một cơn mưa ngâu tháng 7. Người đời chỉ còn đủ sức bận tâm tránh mưa mà không đủ sức buồn vì mưa. Em ngồi đó tự hỏi mình "Phải chăng là anh đang khóc?"
Theo VNE
Kẻ đến sau Anh chỉ biết nhìn em trong con mắt đắm đuối của một kẻ đến sau mà thôi. Cám ơn em đã tin và chọn anh để trút bầu tâm sự trong lúc cô đơn, lạnh lẽo. Được làm người an ủi, chia sẻ cho em, anh rất vui, bởi phụ nữ khi gặp đau khổ thường giấu kín trong lòng và nỗi đau...