Chồng bất lực phải dùng đồ chơi tình dục
Tôi lao vào cuộc tình vụng trộm, tôi bắt đầu ăn diện, phấn son và trang hoàng hơn cho bản thân.
Lấy về mới biết chồng bất lực
Ngày yêu nhau, tôi ra sức giữ gìn bản thân với quan điểm không muốn mất trinh trước ngày vu quy. Anh cũng tôn trọng tôi và điều đó càng khiến tôi hài lòng, hi vọng mình lấy người chồng đứng đắn thủy chung. Chúng tôi yêu nhau được hơn 1 năm thì tính chuyện cưới xin. Thời gian không phải quá dài nhưng gần như cả hai đã hiểu hết về nhau, hai bên gia đình cũng đồng ý cho chúng tôi đến với nhau, vả lại cả hai đều đã ổn định, công việc thu nhập cũng ổn. Tôi gật đầu sau lời cầu hôn của anh, hạnh phúc dâng trào.
Từ chụp ảnh cưới tới chuyện mời mọc cưới xin, chúng tôi chỉ làm trong vòng 1 tuần. Cảm giác thật mãn nguyện khi được làm vợ người chồng chung thủy và chiều vợ như anh. Tôi đã mường tượng ra một gia đình ấm cúng, có chồng có vợ và các con tươi cười, rồi chúng tôi sẽ yêu nhau mãi mãi.
Tất nhiên gia đình ấy không phải là trong mơ và sẽ không quá khó khăn với tôi nếu như không phải tôi phát hiện ra chồng bất lực. Ngay trong đêm tân hôn, khi tôi còn e ngại xen lẫn cảm giác sợ hãi vì biết đêm nay mình sẽ mất đời con gái thì anh lại cho tôi một gáo nước lạnh lên đầu. Anh không động vào người tôi, cũng không làm bất cứ động tác gì để yêu chiều vợ. Khi tôi hỏi tại sao, anh chỉ ngồi ôm mặt và nước mắt trào ra. Anh nói, anh yêu tôi hết lòng, muốn có được tôi và chấp nhận tất cả chỉ cần tôi làm vợ anh là đủ. Anh xin lỗi vì đã không thể mang lại cho tôi cuộc sống chăn gối viên mãn nhưng anh có thể làm người chồng tốt, yêu thương và chăm sóc tôi cả đời. Nghe những lời nói đó tim tôi như có dao cứa vào, tôi thấy nước mắt bắt đầu trào ra và bứt rứt, muốn cắn, muốn cào cấu vào ai đó, chỉ muốn tát anh cho hả giận.
Tất nhiên gia đình ấy không phải là trong mơ và sẽ không quá khó khăn với tôi nếu như không phải tôi phát hiện ra chồng bất lực. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh ôm ghì lấy tôi nói xin lỗi cả chục lần. Tôi chẳng nghe lọt tai lời nào cả vì nước mắt đã nghẹn cổ họng, nước mắt giàn giụa, tai ù đi và thấy nghẹt thở. Anh bất lực là một chuyện nhưng chuyện anh lừa cưới tôi thật là việc làm không thể nào chấp nhận được. Yêu nhau là mong muốn cho người mình yêu được hạnh phúc, người ta thường nói vậy, nhưng với anh thì không. Tình yêu của anh là sự ích kỉ, sự chiếm hữu người anh yêu dù biết rằng mình bất lực. Đó là lý do vì sao suốt quãng thời gian dài anh không bao giờ đòi hỏi gì và tôi thì luôn nghĩ rằng anh chung thủy, đứng đắn, tôn trọng và thật sự muốn giữ gìn cho tôi. Không biết cuộc sống của tôi phải tiếp tục thế nào đây!?
Vợ dùng đồ chơi tình dục và ngoại tình
Nói vậy nhưng tình cảm con người không thể ngày một ngày hai là hết được. Dù biết chồng bất lực lại còn lừa dối mình nhưng lòng tôi vô cùng đau khổ, thương chồng và cảm thấy vẫn yêu chồng rất nhiều. Mấy chị em cùng cơ quan biết chuyện khuyên tôi đi ngoại tình nếu không đời tôi sẽ khổ. Chồng cũng nói tôi có quyền đó vì anh bất lực nên không thể nào ích kỉ ngăn cản tôi, chỉ cần cho anh được làm chồng của tôi danh chính ngôn thuận và sinh cho anh một đứa con để bố mẹ anh vui lòng. Nghe chồng nói vậy tôi càng thương, càng cảm thấy mình đi ngoại tình là có lỗi. Nhưng sống bên người chồng bất lực như thế thật thiệt thòi cho tôi, đôi khi nhu cầu về &’chuyện ấy’ khiến tôi khó chịu trong người quá, nhưng tôi cố kìm lòng.
Tôi mua đồ chơi tình dục về và giúp chồng làm cho tôi được thoải mái. Những lần đầu chồng cũng làm theo ý tôi nhưng càng thấy tôi như vậy chồng càng cảm thấy bản thân mình tồi tệ. Rồi anh cũng không thể tiếp tục việc ấy và tôi cũng không muốn như vậy mãi. Tôi càng buồn bao nhiêu thì chồng chán nản bấy nhiêu, cuộc sống vợ chồng chỉ còn lại là tình nghĩa và lòng thương của tôi dành cho chồng mà thôi.
Tôi mua đồ chơi tình dục về và giúp chồng làm cho tôi được thoải mái. (ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện đi ngoại tình. Thế rồi tôi lao vào cuộc tình vụng trộm, tôi bắt đầu ăn diện, phấn son và trang hoàng hơn cho bản thân. Mẹ chồng tôi phát hiện ra những thay đổi của con dâu nên ngầm theo dõi. Mẹ biết chuyện chồng tôi yếu sinh lý nhưng hoàn toàn không biết anh bất lực. Thế nên, chuyện con dâu đi ngoại tình khiến mẹ nổi đóa, mẹ chửi tôi là đồ lăng loàn, khi ấy chồng chỉ câm nín, không bênh vợ một câu nào vì chồng sợ mất mặt trước bố mẹ, sợ họ biết chuyện và sợ nhất là mất lòng, khiến bố mẹ buồn.
Tôi cay đắng vô cùng khi bị mẹ xúc phạm. Đó là những lời tôi xứng đáng phải nhận nhưng chỉ với hoàn cảnh chồng có thể chiều tôi. Đằng này chồng bất lực, cứ cho là yếu sinh lý như mẹ biết đi thì tôi cũng cần phải có những nhu cầu cao hơn về chuyện ấy khi chồng không đáp ứng được chứ. Tôi bị chồng và mẹ lừa vào cuộc hôn nhân này, vậy mà giờ mẹ còn mắng chửi tôi, lòng tôi tê tái.
Đêm ấy thấy chồng nằm khóc tôi thương vô cùng. Tôi không biết tại sao mình lại yêu người chồng bất lực này, tôi cảm thấy tội lỗi vì đi ngoại tình, phản bội chồng, tôi không muốn tiếp tục cuộc sống này nhưng cũng không thể bỏ chồng vì anh nhiều lần van xin tôi. Có phải tôi là người phụ nữ không ra gì, người vợ phản bội?
Theo Eva
Chồng bất lực, cả tá đàn ông lao vào vợ
Ngoài nỗi khổ không được đáp ứng nhu cầu tình dục, những người vợ có chồng bất lực nhiều khi còn gặp phiền toái bởi sự tấn công khiếm nhã của đám đàn ông xung quanh.
Phát điên vì các "đề nghị giúp đỡ"
Hiền, 32 tuổi, vẫn còn uất ức khi kể lại chuyện về gã hàng xóm của cô tại một khu chung cư cũ của Hà Nội.
Chồng Hiền chỉ hơn vợ có 4 tuổi, nhưng khả năng sinh lý kém và từ hai năm nay thì rất ít khi "làm nên cơm cháo" ở trên giường. Là một phụ nữ ở độ tuổi sung sức, dĩ nhiên Hiền trải qua những ngày thiếu thốn tình dục một cách không dễ dàng gì. Có điều, biết chồng không có lỗi nên chị chẳng kêu ca, và ít nhất cho đến lúc này vẫn chưa nghĩ đến chuyện tìm kiếm lạc thú từ một người đàn ông khác.
Chồng bất lực cũng là chuyện gây mất mặt cho người vợ, Hiền nghĩ vậy, nên chị cũng chẳng dám tâm sự với ai. Thế mà không hiểu sao, Hùng, hàng xóm ở cùng tầng 4 với gia đình chị, lại biết.
Hồi đầu, Hiền chỉ nghĩ Hùng là gã đàn ông hơi có máu dê khi anh ta cứ cười tít mắt, ăn nói cợt nhả mỗi lần thấy chị chăm sóc mấy chậu cây ở hành lang, hoặc sấn vào đòi xách giúp đồ, tiện thể đụng vào chị khi thấy chị lên cầu thang với mớ rau dưa thịt cá. Là hàng xóm sát vách, sợ xảy ra điều tiếng không hay, Hiền thường tìm cách tránh, nhưng anh chàng vẫn tìm được nhiều dịp tiếp cận chị.
Chồng bất lực cũng là chuyện gây mất mặt cho người vợ, Hiền nghĩ vậy, nên chị cũng chẳng dám tâm sự với ai. (ảnh minh họa)
Một buổi Hiền mệt nên nghỉ ở nhà. Nằm một lúc, thấy nắng đẹp, chị tiếc nên ngồi dậy giặt ga gối rồi đem phơi ngoài ban công. Phơi xong quay vào, chị đã thấy Hùng ngồi lù lù trong phòng khách, nhăn nhở thanh minh: "Thấy em ốm nên anh sang thăm". Hiền ngán ngẩm hỏi em có bảo với ai là bị ốm đâu mà anh biết. "Anh biết hết. Anh còn biết tại sao em ốm nữa cơ", anh chàng cười. Rồi Hùng sán lại gần ôm lấy chị, bảo: "Em đẹp hơ hớ thế này mà bị chồng bỏ đói, không ốm mới lạ. Để anh chữa giúp cho, đảm bảo em lại khỏe, lại đẹp mọng lên ngay".
Hiền cố sức đẩy gã hàng xóm dê xồm ra, nhưng anh ta vừa cố làm bừa vừa lải nhải: "Em không phải ngại, anh giúp thật lòng, nhìn cảnh em anh thông cảm lắm, thương lắm. Có gì mà ngượng, người khỏe mạnh thì phải có nhu cầu...".
Chỉ đến khi người phụ nữ nổi khùng, cao giọng dọa sẽ hét ầm lên cho mấy nhà xung quanh biết, anh ta mới cụt hứng buông ra, vẻ như ngạc nhiên, trước khi về còn dặn: "Lúc nào em hết mệt, thấy cần thì cứ mạnh dạn bảo anh". Sau hôm đó, Hùng vẫn tiếp tục tìm cơ hội "tấn công" và phải mất hàng tháng trời anh ta mới tin chị Hiền cự tuyệt thật chứ không phải là làm bộ.
Tưởng thoát, ai ngờ sau khi Hùng chịu rút lui, thỉnh thoảng chị Hiền lại gặp những câu gợi ý bóng gió, những cái nháy mắt đểu giả của vài người đàn ông trong khu nhà, những kẻ vẫn hay ngồi quán chè chén với Hùng, tuy không ai có gan sấn sổ xông vào như anh ta. Chị biết Hùng không ăn được thì phá cho bõ tức, nhưng không hiểu nổi tại sao anh ta biết chuyện chồng mình bất lực.
Khéo léo thăm dò chồng, chị mới biết, có lần chồng chị đã nhờ anh ta tư vấn về các loại thuốc tráng dương, hay những món ăn có lợi cho "chuyện ấy" của đàn ông. Sự nhiệt tình và mồm mép của Hùng khiến cho chồng Hiền sau một lúc cũng rút gan rút ruột đem hết nỗi khổ khó nói của mình ra tâm sự. Hùng ra vẻ tốt bụng, mách cho anh rất nhiều món ăn "hiệu lực như thần", nhưng anh ăn mãi mà "yếu" vẫn hoàn "yếu".
"Thèm muốn chết lại còn làm bộ"
Câu nói này của gã đồng nghiệp "yêu râu xanh" khiến Quỳnh vừa xấu hổ, vừa tủi thân, vừa phẫn uất đến tím mặt. Nhưng cô cũng tự trách mình đã không biết giữ mồm giữ miệng, đem cả chuyện thầm kín ra chia sẻ với "hội bà tám" trong cơ quan.
Câu nói này của gã đồng nghiệp "yêu râu xanh" khiến Quỳnh vừa xấu hổ, vừa tủi thân, vừa phẫn uất đến tím mặt. (ảnh minh họa)
Thực ra không chỉ Quỳnh, mà hầu hết phụ nữ trong công ty đều hay kể với nhau những chuyện của gia đình, từ mẹ chồng tham lam, xấu tính đến chồng ở bẩn, ki bo, từ em chồng đanh đá đến ông bố chồng sĩ diện, phiền toái. Mỗi lần kêu ca được một chút, họ thấy lòng nhẹ đi và vui vẻ trở lại, trở về làm vợ tốt, dâu tốt.
Chuyện chồng bất lực khiến cuộc sống gối chăn "một tháng đôi lần có cũng không", dù rất bức xúc muốn được chia sẻ với ai đó nhưng lúc đầu, Quỳnh vẫn ngần ngại không dám nói. Tuy nhiên sau nhiều lần thấy mấy chị già vừa cười khanh khách vừa kể về những lần "thất trận thảm hại" của chồng họ, cô cũng dẹp hết ngại ngần mà tâm sự chuyện của mình.
Không ngờ, ít hôm sau, khi công ty đi ăn liên hoan ở nhà hàng, cánh đàn ông bàn nhau uống rượu ba kích để "ông uống bà khen hay", một anh chàng gọi to tên Quỳnh rồi bảo: "Sao em không mua rượu này cho chồng em uống?'. Quỳnh đỏ mặt tía tai, chỉ biết im lặng lờ đi. Trưa hôm sau khi chị em cùng ăn cơm hộp với nhau trong phòng làm việc, Quỳnh mới trách họ là chuyện phụ nữ sao nỡ kể cho bọn đàn ông để họ trêu chọc, cười cợt cô. Nhưng tất cả chị em ai cũng khẳng định mình không hề bép xép, nên Quỳnh cũng chỉ có thể tự trách mình dại.
Nhưng hậu quả không dừng lại ở đó. Mùa hè năm ấy, công ty tổ chức cho nhân viên đi nghỉ mát. Chồng không nghỉ làm được nên Quỳnh chỉ đưa cậu con trai đi cùng. Cậu bé vừa xinh trai vừa đáng yêu nên cô chẳng ngạc nhiên khi mọi người đều thích chơi với nó, cho nó quà bánh, đồ chơi. Và khi Thăng, một nam đồng nghiệp, kéo thằng bé vào khu dịch vụ game chơi điện tử - đúng món ưa thích của nó - chị cũng cho phép con đi mà không thắc mắc.
Nhưng chỉ ít phút sau, nghe gõ cửa, Quỳnh ra mở và ngạc nhiên thấy Thăng đã quay lại, một mình. Anh ta bảo một ông bố trong đoàn đang cho con chơi game ở đó và nhận coi sóc luôn cả con trai Quỳnh. Rồi Thăng vào phòng nói chuyện. Được mấy câu, anh ta đã ôm siết lấy Quỳnh đè xuống giường, bảo đã có tình cảm với cô từ lâu.
Quỳnh cố chống cự và gay gắt mắng, nhưng anh ta không dừng lại. Thăng vừa bảo việc gì cô phải giữ kẽ thế, cũng phải hưởng thụ cho đỡ phí tuổi xuân, không bỏ chồng cũng là tốt cho anh ta lắm rồi, rằng thằng đàn ông tử tế phải biết làm cho vợ thỏa mãn trên giường, chứ để một người như Quỳnh phải phòng the lạnh lùng là tội ác...
Sau cùng, khi nhận ra Quỳnh quyết liệt phản đối, anh ta mới bỏ ra, hậm hực buông một câu: "Đã thèm muốn chết lại còn làm bộ!", trước khi bỏ đi. Sau hôm đó, Quỳnh nung nấu quyết tâm tìm chỗ làm khác. Cô tự thề với mình từ giờ sẽ không đem chuyện riêng ra nói với ai nữa trừ người bạn thân nhất của mình.
Dù biết chuyện xảy ra cũng là cái giá phải trả cho tính "bà tám" nhưng Quỳnh vẫn thấy thất vọng về đàn ông, những người trông thật là lịch sự, hiểu biết nơi công sở nhưng ở góc khuất, họ lại hiện nguyên hình là kẻ dê xồm, bẩn tính. Theo Quỳnh, những phụ nữ lâm vào hoàn cảnh chồng "yếu" tuy chịu khổ, chịu thiệt thòi nhưng cũng đâu cần sự thông cảm từ đàn ông lạ: "Ấy thế mà họ lại dùng cái chiêu thông cảm mà thực ra là lợi dụng hoàn cảnh người phụ nữ đáng thương để thỏa mãn thói dâm ô của mình. Như thế có đáng mặt đàn ông không?".
Theo Eva
Chồng 'tự sướng' đến cạn kiệt sức lực Môi lân nghe tiêng thở hôn hên của chông trong đêm tôi lại bàng hoàng tỉnh giâc. Nhưng 2 năm nay chông vân thê và dường như, người làm vợ như tôi đã bât lực, vì nó biên thành căn bênh của chông mât rôi: bênh nghiên thủ dâm. Ngày cả khi nằm bên cạnh vợ chông cũng vô cảm. Chông cho rằng...