Chồng bắt gặp đúng lúc vợ đang lên đỉnh với bồ
Mở cánh cửa phòng ngủ ra Chồng bắt gặp đúng lúc vợ đang lên đỉnh với bồ sau khi quan hệ tình dục, Anh hận vơ mà cũng ghét chính mình. Anh đau đớn cho gia đình hạnh phúc của anh
Nói chuyện với ai, vợ anh cũng khen chồng nức nở, nào anh ấy tốt lắm, anh ấy rất hiền, rất chiều vợ, rất tâm lý, rất chu đáo… Anh thường phổng mũi mỗi khi gặp người quen và được họ cho biết vợ anh ca ngợi chồng lên mây như vậy. Anh luôn an tâm nghĩ rằng, vợ mình hoàn toàn hài lòng về chồng. Về mặt kinh tế, anh không biết kinh doanh nhưng đồng lương chuyên gia cũng khá cao, thu nhập của cô ấy cũng không tệ, nên tuy chẳng giàu có nhưng vợ chồng cũng xông xênh trong chi tiêu. Tự kiểm điểm, anh thấy mình chỉ có một nhược điểm duy nhất là hơi yếu trong khoản giường chiếu. Ở tuổi 40, anh chỉ có thể đáp ứng cho vợ mỗi tuần một lần, hoặc 10 ngày một lần. Anh cảm thấy các cuộc “giao ban” đều hơi ngắn so với mong muốn của cô ấy, nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy phàn nàn, kêu ca gì, cũng không thấy cô ấy tỏ ra buồn bã hay trách móc. Vì thế anh cũng an tâm, nghĩ rằng vợ mình không quá đặt nặng chuyện tình dục; dù sao anh cũng là một người chồng tốt và trong chuyện ấy cũng đã cố gắng rồi, chắc cô ấy cũng không nỡ có thái độ để làm chồng buồn.
Cuộc sống viên mãn của hai vơ chông anh cứ thế trôi qua, cho đến đợt anh phải đi công tác một tỉnh miền nam Trung bộ trong 2 tháng để thúc đẩy một dự án. Ở khách sạn, ăn cơm hàng, anh rất nhớ vợ con. Nhưng nỗi nhớ của anh cũng được vơi nhẹ đi phần nào nhờ vợ ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin. Chi hỏi anh ăn uống, nghỉ ngơi như thế nào, có vất vả lắm không, kể chuyện ở nhà con cái học hành ra sao, cô ấy xem phim gì, đọc sách gì, và nói nhớ chồng nhiều lắm.
Chính những lời nhớ nhung, yêu thương, ân cần của vợ khiến anh ấp ủ trong lòng dự định cố gắng thu xếp công việc để về với cô ấy vài ngày. Anh không nói điều ấy với vợ vì không biết có thể thực hiện được hay không, sợ không được thì chi sẽ thất vọng. Ngay cả khi anh đã nghĩ sẽ dành ra được 2 ngày về Hà Nội, anh cũng không dám báo trước cho vợ vì công việc của anh có thể phát sinh những tình huống bất ngờ khiến kế hoạch bị hủy vào phút chót, khiến vợ mừng hụt, càng buồn thêm. Nhưng anh cũng tự nhủ, việc không báo trước cũng có cái lợi là đem lại cho vợ niềm hạnh phúc bất ngờ. Anh tưởng tượng mình lặng lẽ trở về vào sáng thứ 7, ngày vợ được nghỉ; lặng lẽ vào nhà, lặng lẽ mở cửa phòng ngủ để bắt gặp vợ đang lười biếng đọc sách trên giường.
Nhưng điều anh nhìn thấy khi cảnh cửa phòng ngủ mở ra lại hoàn toàn khác: vơ anh đang cùng một người đàn ông trong cuộc truy hoan cuồng nhiệt. Đập vào mắt anh là khuôn mặt vợ với đôi mắt nhằm hờ đê mê, đôi môi hé mở và tiếng rên khe khẽ trong cổ họng. Anh thấy rõ cô ấy đang “lên đỉnh”. Điều làm tim anh đau buốt là vẻ mặt đó của vợ, anh đã không nhìn thấy từ rất lâu rồi, đã mấy năm nay. Anh phat hiên ra minh đã không đem lại cho vơ cảm giác mạnh mẽ đó.
Điều anh có thể làm lúc đó chỉ là quay ra, đóng cửa lại và ra sân bay, quay lại nơi công tác. Cảm giác nhục nhã khiến anh không thể ở lại để hỏi tội cô ấy hay tình địch. Anh định tắt máy điện thoại để khỏi phải nhận những cuộc gọi thanh minh hay xin lỗi của vợ, rồi đã không làm thế.
Nhưng vợ anh không gọi điện hay nhắn tin gì cả. Một tuần sau, chi bấm chuông cửa phòng khách sạn. Chi muốn nói chuyện để thú tội và mong anh tha thứ. Vậy mà không hiểu sao, anh không hề có cảm giác giận dữ của ông chồng bị cắm sừng. Chi đa tạ tội với anh mà anh cảm thấy như chính mình đang bị bóc trần tội lỗi, bị lên án, anh thấy mọi sự hèn kém của mình bị phơi ra hết không có cách nào che đậy. Nỗi nhục nhã của anh không lời nào nói nổi. Anh hiện nguyên hình là anh chồng bất lực để đến nỗi vợ phải đi kiếm thú vui ở ngoài.
Vợ anh bảo môi quan hê vơi người đàn ông kia cũng chỉ mới quan hệ vài tháng nay. Nhưng dựa vào những gì anh cảm thấy, anh thây ro chi đã ngoại tình vài năm rồi, chỉ không biết là với một mình anh ta hay có thêm những người khác. Mấy năm nay, phong độ giường chiếu của anh sa sút mà vợ anh không phàn nàn, hờn dỗi, nghi ngờ, cũng không có vẻ cáu kỉnh, căng thẳng của người thiếu thốn tình dục. Anh vẫn nghĩ tại vợ anh cũng ở tuổi U40 nên nhu cầu đã giảm, nghĩ cô ấy là phụ nữ Á Đông nên nhu cầu về chuyện ấy không cao. Nhưng sự thật là cô ấy không đòi hỏi, không trách móc, vẫn tươi cười chăm sóc, ca tụng anh là bởi đã “no xôi chán chè” ở ngoài, và chắc là cố gắng tốt với chồng để giảm cảm giác tội lỗi. Anh không đáp ứng đủ, thay vì bắt anh cố gắng, cô ấy đã lặng lẽ đi tìm nguồn cung cấp khác.
Video đang HOT
Tuy nhiên, việc truy vấn vợ là chuyện ấy xảy ra vài tháng hay vài năm cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi sự thực vẫn chỉ có một: anh bị cắm sừng. Anh không biết phải làm gì bây giờ. Anh hận vơ mà cũng ghét chính mình. Anh đau đớn cho gia đình hạnh phúc của anh. Chi nói sẽ chấp nhận hết những quyết định của anh, rằng chi yêu anh và thiết tha giữ gia đình, còn với người đàn ông kia không có gì sâu sắc; nhưng cô ấy sẽ chấp nhận nếu anh đòi chia tay, bởi đó là sự trừng phạt mà cô ấy đáng phải chịu.
Anh cũng yêu chi, yêu các con mình, không muốn gia đình đổ vỡ. Anh đã quyết định tha thứ, không, nói chính xác là bỏ qua chuyện đó để giữ lại mái ấm, chứ trong thâm tâm anh cũng không biết mình có tha thứ cho vợ hay không. Gia đình anh lại trở lại nhịp sống thường ngày. Vợ anh chăm sóc cả nhà chu đáo và anh biết chắc chi đã cắt đứt với kẻ kia. Nếu chi không tái phạm, suốt cuộc đời này anh sẽ không nhắc lại sai lầm đó để đay nghiếnchi, nhưng anh sợ rằng suốt cuộc đời này anh không thể quên được, không thể như trước được nữa. Bây giờ anh thấy e ngại khi ở bên vợ, càng ngại chuyện chung đụng thể xác, không phải vì anh căm hờn hay khinh bỉ cô ấy, mà anh… tự ti, anh biết mình chẳng thể nào làm cô ấy thích thú như người đàn ông kia.
Mỗi lần lên giường, trong óc anh lại hiện ra vẻ mặt đê mê cực điểm của vợ vào buổi sáng anh đột ngột về nhà. Gương mặt đó sẽ ám ảnh anh suốt đời, phủ bóng u ám lên chiếc giường vợ chồng của chúng anh mãi mãi.
Theo VNE
31 tuổi còn gặp phải Sở Khanh
Khi bào thai được 7 tuần tuổi, anh bảo tôi hãy bỏ đứa con và buông tha cho anh. Tôi là một người con gái có cuộc sống rất cơ bản, không bon chen với ai nhưng cũng không để ai phải bắt nạt mình.
Năm nay tôi 31 tuổi, ở cái tuổi mà mọi người vẫn gọi là "ế". Dù không xinh đẹp nổi bật nhưng từ khi học cấp ba đến giờ, tôi có rất nhiều chàng trai để ý, ngỏ lời yêu thương nhưng tôi chưa bao giờ nhận lời một ai, cũng chưa làm ai phải mất lòng hay bị tổn thương cả. Không phải tôi kén cá chọn canh mà thật sự, chưa có chàng trai nào khiến trái tim tôi rung động.
Cho đến một ngày tôi gặp anh, người đàn ông hơn tôi ba tuổi, chưa có gia đình và sống rất đơn giản. Lần đầu tiên gặp gỡ, anh chia sẻ rằng, bố mẹ anh đang ở thành phố nhưng anh về quê sống cùng bà để tiện chăm sóc bà. Cơ quan anh ở nội thành nhưng anh vẫn sáng đi, chiều về với quãng đường hơn 30km để chăm sóc bà nội. Không hiểu sao, chỉ nghe câu chuyện hết sức giản dị đó, tôi đã có ấn tượng rất tốt về anh.
Sau ngày hôm ấy, trái tim tôi đã bắt đầu thổn thức về một người. Bản thân tôi cũng cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình... và rồi, những lời yêu thương đã được chúng tôi thổ lộ với nhau rất nhanh sau đó.
Tôi rất tin anh, yêu anh nhưng thật sự, nhiều lúc tôi vẫn cảm thấy anh giấu tôi điều gì đó. Cũng đã nhiều lần tôi gặng hỏi nhưng anh bảo: "Anh không giấu diếm em bất cứ chuyện gì hết, chỉ có em hay suy nghĩ lung tung thôi".
Rồi chuyện gì đến cũng đã đến.... tôi đã tin tưởng và trao thân cho anh sau hai tháng gắn bó bên nhau.
Nhưng sau ba tháng yêu nhau nồng thắm, cuối tuần hôm ấy, tôi không thấy anh đến chơi như thường lệ nên tôi đã gọi cho anh. Nhưng thật kỳ lạ, đầu dây bên kia chỉ thấy mở máy mà không có câu trả lời. Với sự nhạy cảm của một người phụ nữ, tôi linh cảm đến những gì trước đây mình đã từng nghi ngờ...
Sau một lúc không có ai lên tiếng, tôi tắt máy. Khoảng 5 phút sau, tôi lại thấy số anh nháy máy lại cho tôi. Và tôi quyết định gọi cho anh lần nữa... nhưng tôi đã thực sự bất ngờ khi nghe được giọng nói của một người con gái. Tôi đã hít một hơi thật sâu để cố giữ bình tĩnh và nghe người đó nói...
Sau 20 phút nói chuyện, tôi đã biết tất cả sự thật về mối quan hệ của anh và người con gái đó. Cô gái ấy ở gần nhà anh, hai người đã yêu nhau 3 năm nay và sắp tổ chức đám cưới. Cô ấy còn khuyên tôi: "Đừng phá vỡ hạnh phúc của chúng tôi. Chị đừng làm kẻ thứ ba chen vào tình yêu của chúng tôi nữa...". Tôi như chết đứng khi biết được những điều đó... nhưng vẫn cố nghe và nói lời cảm ơn đến cô ấy vì đã cho tôi biết sự thật, dù sự thật quá muộn màng.
Sáng hôm sau, tôi đã gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại nhưng anh vẫn im lặng, không nghe máy. Quyết tâm làm rõ mọi chuyện, tôi quyết định gặp chú anh để hỏi rõ mọi chuyện. Và chú anh đã cho tôi biết về mối quan hệ của anh với người đó, rằng họ yêu nhau được mấy năm nhưng giờ hai người đã chia tay nhau.
Cùng lúc đó, một người bạn thân của tôi cũng cho tôi biết một sự thật về bố mẹ anh mà bấy lâu nay, anh chưa bao giờ chia sẻ với tôi, rằng bố mẹ anh đã ly hôn. Anh là con của vợ cả và hiện tại bố anh đang sống cùng mẹ kế của anh.
Rồi những ngày sau đó, người con gái ấy lại nhắn tin cho tôi những tin nhắn với lời lẽ rất tục tĩu, hỗn láo. Tôi cũng đã gọi điện thoại, thẳng thắn nói chuyện với cô gái đó về anh và tôi sẵn sàng chia tay anh nếu như anh không yêu tôi, vẫn còn tình cảm với cô ấy. Tôi cũng nói bằng giọng rất lịch sự yêu cầu cô ấy không được phép gọi điện cho tôi nữa, dù chỉ một lần. Cũng rất may, từ đó tới nay, tôi đã không bị cô ấy làm phiền nữa.
Tôi không thể tìm được lối thoát cho bản thân mình (Ảnh minh họa)
Sau một thời gian suy nghĩ, anh đã rất hối lỗi và xin lỗi tôi, hứa sẽ cắt đứt quan hệ với người con gái kia. Và cô ta cũng đã nhắn tin cho tôi xác nhận đã cắt đứt mối quan hệ với anh. Vì vẫn còn tình cảm với anh nên tôi đã tha thứ cho anh mọi chuyện, không để tâm đến hoàn cảnh của anh, cố gắng quên đi những chuyện cũ để vun đắp cho tình yêu của mình. Điều tôi cần nhất là anh của hiện tại, của tương lai, chứ không phải là anh của quá khứ...
4 tháng sau, mọi chuyện dường như đã được quên lãng thì cũng là lúc tôi phát hiện ra mình có thai. Thời điểm đó đã gần Tết nên tôi nghe lời anh: "Để ra Tết có nhiều thời gian, chúng mình chuẩn bị lễ cưới sẽ tốt hơn". Thế nhưng, một lần nữa bất hạnh lại đến với tôi khi đứa con bé bỏng trong bụng không đủ sức khỏe để sống trong cơ thể tôi. Sau khi đi kiểm tra, bác sĩ đã kết luận, bào thai của tôi đã bị chết lưu.
Hôm đó là vào ngày 28 Tết, tôi gọi điện báo với anh tình trạng của mẹ con tôi và tôi đang làm thủ tục để phá bỏ bào thai đó. Tôi cũng nói rằng: "Em muốn anh đến bệnh viện với em một lúc" nhưng anh bảo: "Anh còn phải sắm Tết vì những ngày trước bận đi làm nên chưa chuẩn bị được gì". Dù rất đau khổ nhưng tôi cũng thông cảm cho anh vì hoàn cảnh gia đình một bà, một cháu nên hôm nay, anh mới tất bật chuẩn bị để đón Tết.
Nhưng khi vào viện để bỏ đứa con của mình, tôi chờ đợi anh cả ngày, anh vẫn không thể đến thăm tôi một lúc. Tôi đã rất mong có anh bên cạnh, động viên, an ủi tôi... nhưng anh vẫn không đến một phút giây nào.
Dù lý trí tôi đủ tỉnh táo để nhận ra anh không hề quan tâm, yêu thương tôi như những lời anh nói nhưng trái tim tôi lại quá mềm mỏng, yếu đuối để tha thứ cho những hành động vô tâm của anh.
Và có lẽ, cũng vì sự ngu ngốc, cả tin của mình mà đến hôm nay, một sinh linh bé bỏng nữa lại hình thành trong bụng tôi. Cái bào thai đã được 7 tuần tuổi nhưng khi nhắc đến chuyện cưới xin, con cái, anh đã lạnh lùng bảo: "Anh không còn yêu em nữa. Em hãy bỏ cái thai đó đi. Xin em hãy buông tha cho anh, đừng làm phiền anh nữa".
Câu nói của anh như nhát dao sắc nhọn đâm vào trái tim tôi. Tôi đã cố gắng khuyên nhủ anh rằng: " Đứa con không có tội. Nó cần cả bố lẫn mẹ. Xin anh hãy thương con". Nhưng đáp lại trước sự van xin của tôi chỉ là sự im lặng đến đáng sợ của anh.
Tôi đã trách móc, nguyền rủa anh tại sao hơn một năm qua, khi anh chưa cướp đời con gái của tôi, chưa có sự tồn tại của hai đứa con trong bụng thì sao anh không buông tha cho tôi để đi tìm hạnh phúc khác? Để đến tận ngày hôm nay, khi tôi đã đánh mất đời con gái, đã hy sinh tuổi thanh xuân của mình cho anh thì anh lại xin tôi buông tha cho anh? Cái gọi là tình yêu liệu có bao giờ đã tồn tại trong anh? Anh đã bao giờ sống vì tôi chưa? Danh dự của tôi bị anh chà đạp bấy lâu nay vẫn chưa đủ sao? Tôi đã hạ thấp bản thân mình để chấp nhận tình yêu của anh... vậy mà ngày hôm nay, anh đã đáp trả tôi bằng sự ích kỷ, tồi tệ như vậy sao?
Bây giờ, tôi thực sự rất bối rối và không thể tìm được lối thoát cho bản thân mình nữa. Có lẽ tôi sẽ không đủ can đảm để bỏ đứa con của mình một lần nữa... nhưng không có anh, tôi sẽ không đủ khả năng về kinh tế để nuôi con. Tôi cũng rất sợ phải mang tiếng với họ hàng, làng xóm, sợ bố mẹ tôi phải xấu hổ, đau lòng vì một đứa con gái hư hỏng như tôi.
Tôi thật sự cảm thấy hối hận vì đã quá tin và yêu một gã Sở Khanh, ích kỷ và độc ác như anh?
Theo VNE
Mối tình đầu của Nhái Dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được gục ngã, hãy mạnh mẽ đứng dậy em nhé. Nằm trên giường bênh anh nhớ em vô cùng, anh xin người ta nằm phòng này để khi mở cửa sô ra là anh có thê nhìn thây cây bằng lăng đây hoa tím, loài hoa mà em thích. Gió vê từng chiêc lá...