Chồng bảo vợ “tự đi mà tìm trai mà ngủ cùng”
Vợ chồng tôi kết hôn được gần hai mươi năm và đã có 2 mặt con. Các con đều đã lớn và đang đi học.
Phát nhục vì chồng…
Chồng tôi với đặc thù công việc hay đi công tác xa, nhiều khi đến 2, 3 tuần. Gần đây, mỗi khi trở về nhà anh thường không ngó ngàng gì đến vợ. Có lần tôi đã thử chồng bằng cách ôm ấp, đòi &’chuyện ấy’ sau quãng thời gian khá lâu anh xa nhà nhưng anh ấy nói rằng bận công việc, rồi trở dậy ngồi vào bàn. Sau đó khi anh quay lại giường tôi lại tìm cách lôi kéo lần nữa, lần này anh vùng vằng, nói rằng đang rất mệt, để khi khác.
Sau nhiều đêm như vậy, tôi nghĩ chồng mình hoặc có bồ ở bên ngoài nên về nhà cảm thấy chán vợ hoặc có vấn đề về sức khoẻ. Nhiều đêm, tôi phát hiện anh thủ dâm trong phòng mà không cần tới vợ, trước đó anh viện lý do bận công việc nên đã đòi ngủ riêng. Tôi thật sự không thể hiểu nổi lý do vì sao anh lại chán ghét đến tôi như thế?
Xin nói thêm rằng trước đó &’chuyện ấy’ của chúng tôi khá hoà hợp. Hơn nữa, tôi lại được trời phú cho nhan sắc được coi là &’trẻ dai’ so với bạn bè. Qua nhiều thông tin từ bạn bè, đồng nghiệp cũng như kiểm tra điện thoại của chồng, tôi phát hiện anh có rất nhiều bồ nhí, thậm chí đi công tác chỉ là cái cớ để anh ấy gần gũi với các cô gái kia. Phát hiện ra điều này tôi thật sự có cảm giác ghê tởm chồng vì rằng khi ở nhà anh ta luôn tỏ ra mình là một người đàn ông đúng mực, răn dạy con cái sống phải thế này thế kia…
Sau đó, thêm một lần nữa anh ấy đi công tác về, tôi kiếm cớ gần gũi để thử anh lần nữa. Anh thoái thác không được rồi nói với tôi rằng: &’Cô hãy tìm một thằng trai gọi nào đó để phục vụ riêng cho cô’. Tôi chết lặng, tôi không nghĩ rằng một người có ăn học đàng hoàng như anh lại có thể nói những lời như thế. Tôi định nói với chồng rằng anh cũng đâu khác một trai gọi chuyên đi phục vụ bao nhiêu người khác.
Nhưng tôi không dám nói, không dám phản kháng vì sợ anh sẽ đánh tôi. Bởi chồng tôi vốn là người rất cục tính, khi cáu giận anh sẽ đánh đập tôi không thương tiếc. Nhiều lần anh đi công tác về với tâm trạng mệt mỏi, kiệt quệ do phải &’phục vụ’ cô bồ kia quá nhiều. Anh ấy kiếm cớ để gây sự và đánh tôi khi không vừa ý hay tôi nói gì lỡ miệng.
Chồng tôi còn bảo rằng trong chuyến công tác nước ngoài sắp tới sẽ mua cho tôi &’đồ giả’ để đỡ phải làm phiền đến anh. Tôi thấy đau đớn thể xác thì ít mà bị khủng hoảng về tinh thần thì nhiều. Anh ấy còn nuôi hẳn một cô bồ ở trong miền Nam, họ quen biết với nhau từ hồi đi học ở nước ngoài. Chồng cô ấy bị tai nạn giao thông và mất từ năm ngoái nên gần đây anh ta thường xuyên viện lý do vào Nam công tác để gặp gỡ cô ta.
Tôi biết rằng anh ấy còn giữ lại tôi chỉ là với mục đích để phục vụ gia đình, nuôi dạy con cái và chăm sóc bố mẹ già yếu của anh ở nhà.
Giờ tôi cũng không biết phải làm sao cho đúng nữa.
Theo Phunutoday
Bi kịch nửa đêm vợ nhắn tin khuyên chồng cặp bồ giải quyết nhu cầu
Đêm hôm mà tôi bay vào đến nơi vợ tôi còn nhắn rằng: "Anh cứ tìm người mà giải quyết bên ngoài, đừng đi gái mại dâm lại mang bệnh mang tật vào người".
Video đang HOT
Cũng có nhiều lần vì cái tính ương ngạnh, ngang trái khoáy của vợ tôi mà tôi định đi đến định chấm dứt hôn nhân. Nhưng sau đó vợ tôi lại chủ động làm lành và hứa... nên khi vợ tôi mang bầu, mọi thứ đã dẹp qua hết để cả nhà hân hoan đón đứa con sắp chào đời.
Con trai tôi ra đời mâu thuẫn vợ chồng lại xảy ra nhiều hơn. Tính tình vợ tôi ngày càng thất thường, ngang ngạnh đến không chịu nổi.
Mâu thuẫn của vợ chồng tôi không nằm ở việc ăn hoang ngủ goá, cặp bồ cặp bịch... mà chỉ năm trong việc giao tiếp quan hệ vợ chồng họ hàng, anh em. Vợ tôi ra ngoài xã hội thì cười cợt được với tất cả các loại người, nhưng về đến nhà là mặt như đâm lê không những với bố, chị chồng, họ hàng nhà chồng, mà ngay cả với chính tôi.
Tôi hay đi công tác xa, hiếm lắm mới về nhà một lần nhưng lần nào về, tôi cố tâm sự nhỏ to khuyên nhủ nhưng vợ tôi vẫn chứng nào tật nấy. 4 năm chung sống với nhau vợ tôi vẫn không thay đổi được gì.
Lần đầu tiên là khi tôi đang công tác ở miền Bắc 1 tháng chưa về. Tôi gọi điện về quê cho con trai thì vợ tôi nghe máy tuyên bố sẽ về nhà bố mẹ đẻ chơi vài tháng. Tôi bảo chỉ về nửa tháng tôi, ấy vậy mà vợ tôi giận đùng đùng bảo tôi gia trưởng, không thương vợ con, lúc nào cũng bắt ở nhà nội mà đi suốt ngày tháng. Rồi cô ấy đùng đùng viết đơn đòi ly dị.
Từ sau khi sinh con vợ tôi càng hư tính, ương ngạnh, sẵn sàng xách đồ và con về nhà ngoại. Ảnh minh họa.
Lần thứ hai là gần tháng nghỉ tết, tôi đang trực đêm tại công ty cũng gọi về hỏi thăm vợ con. Lúc đầu nói chuyện vui vẻ lắm, sau đó tôi nói để đến lúc nghỉ tết tôi về rồi sang ông bà ngoại một thể, giờ mưa gió giá rét thế này đưa con về lại bị ốm. Thế là vợ tôi nổi giận nói tôi đối xử với bố mẹ cô ấy như thế nào, cô ấy sẽ đối xử với bố mẹ tôi như vậy. Tôi tức lắm tắt máy và nghĩ khi nghỉ tết về sẽ mắng cho một trận. Nhưng mọi chuyện tết đến nơi nên về tôi cũng không nói gì nữa, nhưng hết kỳ nghỉ Tết, tôi gọi vợ ra nói thì với bản tính và thói quen cãi chồng xơi xơi, vợ tôi xổ ra một tràng và hì hục đi viết đơn ly dị.
Sáng sớm hôm sau đùng đùng bế con xách đồ đòi bỏ về nhà mẹ đẻ trong khi chưa hề xin phép bố chồng và tôi. Tôi tức quá ra ngăn lại và nói rằng đi đâu thì đi, nhưng con thì để lại, sau này ly dị toà phán ai nuôi thì người ấy nuôi. Nhưng vợ tôi thể hiện sự đắc chí khi cả làng xóm thấy mình là người bỏ chồng ra đi, tôi tức quá tát cho một cái và nói gằn giọng đúng một câu. "Đứa nào dám mang con tao đi thì đừng hòng bước qua xác tao". Một phần do biết tôi nóng tính, một phần cũng run sợ, bởi vợ hiểu tính tôi đã nói là làm, nên quay về nhà.
Sau thời gian đó tôi có nói chuyện với bố mẹ vợ, nhắc nhở ông bà giáo dụclại con nhưng bố mẹ vợ không những chả được lời răn dạy nào, lại còn cứ đi hỏi thực sự nó có vậy không, hay ai đúng ai sai, tôi tức quá nên không cần để ý kiểu can thiệp đó nữa.
Tôi quả quyết rằng người đàn bà mà đã chủ động viết đơn ly hôn, tự ý bỏ nhà chồng đi, thì ở thời đại nào không biết, nhưng riêng ở trong nhà tôi thì chuyện đó là chuyện đại kị.
Nói đến đây chắc mọi người nghĩ tôi quá khắt khe với vợ con, không chăm về thăm nhà vợ, hay chỉ thấy tôi là người đưa ra yêu cầu và bắt vợ phải tuân theo. Nhưng thực tế là tôi đã nói ngay từ đầu là tính tôi như thế, rất coi trọng không khí và tình cảm nồng ấm trong gia đình, việc lớn việc nhỏ không nói trực tiếp được thì nói với chồng để chồng gỡ cho, để làm saomình không va chạm và có hiềm khích với mọi người trong gia đình.
Và còn nữa là không phải tự nhiên tôi mất đến hai trang giấy để kể về hoàn cảnh trước hôn nhân của mình. Tôi luôn nghĩ hoàn cảnh của mình đau đớn như thế, hạnh phúc với bố mẹ không trọn vẹn, tôi sẽ không và không bao giờ chấp nhận cuộc sống gia đình của mình không có hạnh phúc. Tôi có quyền yêu cầu điều đó, bởi tôi có thể mang lại cuộc sống đầy đủ và tình cảm chân thật cho vợ con mình, thì vợ tôi cũng phải nhìn vào điều đó mà sống sao cho phải với chồng và gia đình chồng.
Vợ tôi chẳng phải loại tiểu thư con nhà giầu gì cho cam mà sống đành hanh theo kiểu bà lớn. Tôi nói thật tôi không đẹp trai lắm, không giầu có, không cao to nhưng với khả năng kiếm tiền, các tài lẻ thì tôi có thể tán đổ cả chục cô điều kiện tốt hơn nhiều trước khi kết hôn với vợ tôi bây giờ.
Nhưng tôi đã không lấy các cô gái xinh đẹp con nhà giầu đó, mà quyết định lấy một người con nhà có kinh tế bình thường nông dân, bởi tôi nghĩ sau này tôi sẽ tự làm ra tiền bạc và tiền đồ của mình, nên đi lấy mấy cô kia sau này mình có tự lực cánh sinh đi chăng nữa, thì người ta vẫn cứ nói mình nhờ nhà vợ...
Trong thời gian từ đầu năm 2014 đến cuối 2014, vợ tôi cũng không chịu thay đổi gì, tôi biết tính vợ tôi ương ngạnh nên hôm 28 tết 2015 tôi xuống nước mở cờ cho vợ là: "Đấy sự việc em đòi ly hôn và tự ý bỏ về như vậy anh đã cho em thời gian để suy nghĩ. Nếu bây giờ em không xin lỗi thì anh sẽ không sang bên ngoại chúc tết đâu".
Vợ tôi nói "Em không xin lỗi" và tết vừa rồi tôi cũng không sang theo đúng như những gì tôi đã nói. Đến đây mọi người sẽ nói tôi quá đáng và còn ương ngạnh hơn nhưng nếu đọc kỹ bên trên mọi người sẽ thấy là cách dạy vợ của tôi là sẽ đưa ra các điều kiện, nếu không như thế này thì sẽ bị như thế kia. Tôi hoàn toàn hiểu hết tính cách của vợ mình, nên ngọt nhạt đủ rồi và không có tác dụng, tôi buộc phải chơi đòn này thôi.
Tôi không hiểu vì lý do gì nữa. Tôi ân cần chăm sóc, làm được bao nhiêu gửi về cho vợ bấy nhiêu, vợ mang thai cho nghỉ trước 5 tháng ở nhà tĩnh dưỡng an thai, sau khi sinh cho nghỉ hẳn hai năm để trông con cho tốt. Sau khi con đi nhà trẻ vợ mới xin được việc và đi làm. Trong thời gian ở nhà trông con buồn tôi vẫn động viên an ủi. Hàng xóm người thân cũng biết tính tôi chiều vợ, và thông cảm với hoàn cảnh của cô ấy là công việc rất khó tìm, nên cũng chẳng ai động chạm đến vấn đề này cả. Tôi tưởng cô ấy vui vì ngay cả khi đi làm với đồng lương 4 triệu 1 tháng tôi cũng chả bao giờ hỏi về lương thưởng cả, vì đối với tôi tiền đó chỉ bằng tiền tôi hút thuốc đổ xăng 1 tháng thôi. Tôi nghĩ tiền đó để cô ấy chi tiêu mua sắm quần áo và đồ chơi cho hai mẹ con là được rồi, còn tôi kiếm được sẽ gửi cô ấy mua thức ăn cho hai mẹ con, chi trả các khoản khác, còn tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy.
Lương tôi khoảng từ 20 - 30 triệu một tháng, nên không để cho vợ con thiếu thốn bất cứ điều gì. Thế mà không hiểu tại sao vợ vẫn không thay đổi gì, sống với chồng và gia đình chồng lúc nào cũng cáu gắt và mặt như đâm lê.
Từ cuối năm 2013 đến nay tôi và vợ tôi không sinh hoạt vợ chồng, đến giữa 2014 tôi nói, nếu cứ như vậy tôi sẽ đi ăn ngoài hoặc cặp bồ. Nhưng cô ấy còn nói đi được cứ đi, đây chả cần, chỉ cần mỗi con là được.
Tôi nói thế nhưng chưa làm việc gì có lỗi hay phản bội vợ cả. Đến đầu năm vừa rồi tôi lại nói như thế và vợ tôi vẫn nói giọng khiêu khích và nói tôi có đủ tài cán con người ta thì cứ đi, tôi vẫn chưa làm gì có lỗi với vợ.
Đến cuối tháng 5 tôi từ Sài Gòn bay ra, vợ vẫn dửng dưng như thế và tôi đã nói thẳng rằng: "Cô cứ như thế tôi sẽ đi cặp bồ cho mà xem. Đến lúc ấy thì đừng trách tôi phản bội vô tình" Tôi sau ba ngày thăm nhà thăm con lại bay vào Sài Gòn để tiếp tục công việc.
Đêm hôm mà tôi bay vào đến nơi vợ tôi còn nhắn rằng: "Anh cứ tìm người mà giải quyết bên ngoài, đừng đi gái mại dâm lại mang bệnh mang tật vào người". Tôi tức điên người thế là cuối tháng 6 tôi tán một em, và em này cũng như bao em khác mà tôi yêu trước khi lấy vợ tôi, đã chấp nhận yêu và lên giường ngay sau đó 1 tuần.
Đầu tháng 7 tôi về Bắc và tôi nói với cô ấy là đã tìm được vợ hai. Lúc đó cô ấy còn nói "Tài được như thế cơ á?", tức là cô ấy rất coi thường tôi, nhưng đến lúc đọc được tin nhắn của tôi với cô kia, cô ấy tự nhiên quay 360 độ nói muốn ly dị và làm ầm ĩ mọi chuyện. Tôi nói ly dị cũng được, nhưng con phải là tôi nuôi.
Tôi từng tự hào có thể điều khiển mọi người làm theo ý mình nhưng tôi đã lầm, hoàn toàn bất lực trước vợ tôi. Ảnh minh họa.
Với một người mẹ mà lúc nào trong đầu cũng lăm le ý tưởng bỏ chồng về với nhà mẹ đẻ đã năm lần bảy lượt như vậy thì không đủ tư cách để nuôi con. Cãi nhau một hồi, sau chừng 5 ngày cô ấy lại gọi tôi nói chuyện. Tôi cứ tưởng là cô ấy suy nghĩ lại muốn tôi xây dựng lại hạnh phúc gia đình nên tôi nói theo giọng sỹ diện của đàn ông: "Em có ba lựa chọn:
1. Em thừa nhận mình sai, xin lỗi chồng và bố chồng, anh sẽ cho em cơ hội để quay lại. Về phần anh anh sẽ chấm dứt với cô gái kia, vì anh nói luôn nếu phải lấy vợ lần hai anh sẽ phải cân nhắc rất kỹ để tránh vấp phải trường hợp như em.
2. Không cần ly dị mà anh sẽ tự bỏ nhà đi, để lại ngôi nhà này cho em và con, hai tháng anh vẫn về thăm con một lần như anh đi làm xa vậy để con vẫn còn có bố có mẹ. Còn anh vẫn sẽ đi cặp bồ, vì khi em chọn phương án này đồng nghĩa với việc chuyện chăn gối vợ chồng không có, em không chấp nhận sửa sai.
3. Ly dị (nhưng con anh nuôi)"
Nhưng mọi người biết cô ấy trả lời sao không? Cô ấy chọn luôn phương án 3 không cần suy nghĩ, và nói con em em nuôi. Tôi nói không đồng ý và vợ chồng tranh luận nảy lửa đến tận 3 giờ sáng. Không rút ra được kết luận chung nào, nên tôi nói thôi để suy nghĩ thêm. Đến hôm nay sau một tuần cô ấy lại ra đòi xin ly hôn. Với lý do là trong tuần này tôi vẫn liên lạc với cô gái trong Sài Gòn kia. Nhưng vợ tôi sao không hiểu là tôi sẽ chỉ dừng lại khi cô ấy cũng muốn dừng lại? Tôi cố tình làm vậy để cô ấy tỉnh ngộ và quay đầu, nhưng cô ấy vẫn muốn để con tôi sống cảnh không mẹ hoặc không cha.
Nói đến đây tôi thực tình thấy có lỗi với cả vợ và cô gái kia. Chắc chắn cô gái kia sẽ nghĩ tôi lợi dụng chuyện tình cảm của tôi và cô ấy để hàn gắn gia đình nhà mình. Còn vợ tôi thì chắc chắn sẽ khó quên những lời nói tình cảm mùi mẫn mà tôi giành cho cô gái kia. Tôi hoàn toàn công khai không giấu giếm.
Tôi tuyên bố trước cả một năm trời về giải pháp này, tôi sau khi thực hiện được cũng về nói thẳng với vợ mình. Nhưng đến nay tất cả các liều thuốc biệt dược tôi đã cắt cho vợ tôi uống đều không mang lại hiệu quả nào. Tôi cay đắng nhận ra sự ảo tưởng về sức mạnh của mình? Tôi có thể thuyết phục, điều khiển, ép buộc người khác làm việc hoặc đi theo đúng kế hoạch của mình nhưng... chỉ với vợ tôi tôi đã không làm được điều đó.
Đến nay thực sự tình cảm của tôi cho vợ cũng đã cạn kiệt, nhưng còn đó nghĩa và đạo lý trách nhiệm với con. Tôi suy nghĩ nhiều lắm, đã gầy đi mấy kg mà vẫn không tìm được kế sách hoàn hảo cho con mình. Nếu tôi nuôi con, tôi đảm bảo về cả vật chất và tinh thần tôi có thể đáp ứng được cho con, còn việc mẹ kế kiểu gì mọi người cũng đề cập đến, nhưng tôi chắc chắn nếu được nuôi con thì cũng phải 3 hoặc 4 năm nữa tôi mới lấy vợ, bởi thứ nhất tôi muốn bố con tôi ổn định, thứ hai nếu có lấy vợ thêm cũng sẽ trình bày rõ hoàn cảnh và mong muốn của mình.
Đặc biệt nhất là nếu vô tình hay cố ý làm tổn thương đến sức khoẻ và tâm lý của con tôi là tôi sẽ không chấp nhận. Tôi vẫn biết đến tuổi dậy thì con trẻ sẽ ngang ngạnh ngỗ ngược làm nhiều điều mà người lớn nhưng bố mẹ đẻ răn dạy, đánh mắng con nó một khác, còn mẹ kế mà làm việc đó người đời và bản thân đứa trẻ nó sẽ nghĩ khác...
Nhưng nếu vợ tôi nuôi con thì tôi không thể yên tâm được với những lý do sau: Nhà cô ấy không có sẽ phải về ở với nhà mẹ đẻ hoặc đi thuê; Thu nhập thấp (4 triệu) kể cả khi tôi trợ cấp thêm, nhưng với kiểu sống không chồng, một mình sẽ tốn kém hơn, đấy là còn chưa nói cần mua mỹ phẩm quần áo để tút tát nhan sắc tìm chồng mới; Cô ấy nói sẽ không lấy chồng, cứ cho là tôi tin như vậy đi, nhưng thử hỏi sau hai ba năm khi những gã phong lưu phóng đãng xung quanh biết cô ấy đã là hoa không có chủ, khi chúng đi qua có để lại vài câu bỡn cợt? Lúc đó con tôi nó nhìn thấy điều đó nó sẽ căm hận thế nào? Nó có phát triển được tâm lý bình thường như những đứa trẻ khác không?
Tôi xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên về tình cảnh, về nếu ly dị thì làm thế nào để tôi được nuôi con? Và cô ấy là đang ở trường hợp nào, động cơ nào để cô ấy năm lần bẩy lượt muốn ly hôn với một người luôn hết mình vì vợ con như tôi?
Theo Nguoiduatin